Chương 29
“Uy, ngươi nhìn xem, người kia có phải rất giống chủ t·ử?” Một người mặc lam y đẩy hỏi đồng bạn.
“Ngươi nói ai?” Người vận lục y nhìn cả buổi, vẫn không biết đồng bạn nói ai.
“Chính là tên bán đồ ăn kia, người mặc bạch y, ngươi nhìn kỹ xem có giống không.” Lam y nam t·ử chỉ cách chỗ bọn họ không xa.
Lục y nam t·ử hướng theo điểm chỉ của lam y nam t·ử, hắn không khỏi mở to mắt.
“Người kia…”
“Cùng chủ t·ử rất giống nhau đúng không?” Nhìn đồng bạn lộ ra biểu tình hoảng hốt, lam y nam t·ử càng thêm xác định mình không nhìn nhầm.
“Chính là… sao có thể? Chủ t·ử không phải đã…”
“Phi phi phi, ngươi sao có thể nguyền rủa chủ t·ử, chủ t·ử phúc lớn mệnh lớn, sao có thể dễ dàng bị g·iết.”
Lam y nam t·ử đem chủ t·ử tôn sùng như thiên thần, nói cái gì cũng không tin chủ t·ử đã về cõi Tiên, chính vậy không ngại ngàn xa dặm đường, chung quanh dò hỏi.
Khi đó bọn họ bị chủ t·ử phái đi chấp hành nhiệm vụ, không hề nghĩ đến khi hai người từ Tây vực trở về, lại nhận được tin chủ t·ử bị Âm Sơn s·át h·ại.
Mà Âm Sơn còn tiếp quản hết thảy của chủ t·ử, ngay cả ái nhân chủ t·ử Lãng công t·ử cũng bị Âm Sơn cầm tù, bởi vậy bọn họ lặng lẽ đến chỗ huyền nhai nơi chủ t·ử gặp nạn dò hỏi, hy vọng có thể vì chủ t·ử cầu một đường sinh cơ.
“Hi, ngươi nói đúng, người kia thật sự là… chủ t·ử!”
Lam y nam t·ử danh gọi Hi, không rõ đồng bạn hắn sao đột nhiên xác định rõ người kia là chủ t·ử?
“Ngươi nhìn kỹ trên lưng bạch y nam t·ử là cái gì?”
“A! Long Vân Ngọc.” [1]
Hi thiếu chút nữa nhảy dựng kêu to, cũng may lục y nam t·ử chuẩn bị trước bắt lấy hắn, bằng không nhất định gây xôn xao.
“Hựu, hắn thật là chủ t·ử, chúng ta cuối cùng cũng tìm được chủ t·ử.” Hai người rất cao hứng.
Hai đại nam nhân nhảy nhót không để ý người qua đường chăm chú nhìn như lũ quái dị, bay nhanh đến quán đồ ăn của tiểu Yên, “đông!” một tiếng, quỳ gối trước mặt Thương.
“Chủ t·ử, cuối cùng chúng ta đã tìm được người.”
Tiểu Yên hoảng sợ, Thương sắc mặt cũng rất kỳ quái.
“Các ngươi gọi ai là chủ t·ử?”
“Chủ t·ử, ngươi không nhận ra chúng ta? Chúng ta là tâm phúc của ngài, Hựu cùng Hi.” Hi giật mình trước ánh mắt xa lạ chủ t·ử dùng để đánh giá bọn họ.
“Thương, ngươi biết bọn họ?” Tiểu Yên tràn ngập nghi hoặc hỏi Thương.
“Không quen biết.” Thương ôn nhu đối tiểu Yên nói, nhưng khi nhìn hai người quỳ trên mặt đất, vẫn lạnh lùng cư xử.
Ngắn ngủn ba chữ, tựa như một chậu nước lạnh, tưới thẳng vào tâm Hựu cùng Hi, cả hai không dám tin vị chủ t·ử đang nhìn như xa lạ này.
“Phải không?” Tiểu Yên mi nhăn lại, hơi có chút đăm chiêu.
“Không cần quản bọn họ, chúng ta làm sinh ý xong, nên trở về nhà.” Thương kéo tiểu Yên, khiêng đòn gánh rời đi.
“Chính là…”
Tiểu Yên nhìn hai người quỳ trên đất, trong lòng có một loại cảm giác chậm rãi hiện ra, cảm giác gì hắn không biết, chính là cảm thấy sẽ có chuyện phát sinh.
“Không có chính là.” Thương không để tiểu Yên phản kháng, kiên quyết tha tiểu Yên đi, hành động tiểu Yên quan tâm hai người kia, khiến hắn rất không cao hứng.
[1] Long Vân Ngọc: vết xăm có hình rồng