Chương 1247
Thà rằng dùng thêm mười ngày tám ngày cũng cần phải biết rõ chi tiết của ngôi sao này, biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng. Dù sao ngôi sao này là khu vực ‘tổ tiên cổ tu hành giả’ lưu lại, bọn họ không thể chủ quan..
– Ta hỏi ngươi.
Kỷ Ninh nhìn về phía Phong Tiêu công t·ử.
– Tiền bối cứ hỏi.
Phong Tiêu công t·ử liền nói, trước kia Kỷ Ninh và Cửu Trần Giáo chủ nói chuyện với nhau, Phong Tiêu công t·ử căn bản không nghe được, hiện tại hắn hiểu tình cảnh của mình cho nên vô cùng nhu thuận.
– Chung quanh vùng này có ai biết rõ tung tích sinh t·ử Đạo Quân.
Kỷ Ninh hỏi.
– Chung quanh có địa vị cao nhất là thành chủ thành Long Dực, thành Long Dực thống lĩnh lãnh địa to lớn chung quanh, vô số tánh mạng đều thần phục hắn, thành chủ thành Long Dực giao hảo với phụ thân ta, hắn là thành chủ sống dài dằng dặc, hắn biết rõ nhiều hơn ta ngàn vạn lần. Có lẽ cũng biết rõ sinh t·ử Đạo Quân.
Phong Tiêu công t·ử nói thêm:
– Ta có ý định bái phỏng thành chủ thành Long Dực, lần này ta có hi vọng bái vào Đông Hư K·iếm Các là nhờ vào thành chủ thành Long Dực xuất không ít khí lực.
Kỷ Ninh cười:
– Rất tốt, chúng ta đi cùng ngươi, đi gặp thành chủ thành Long Dực.
Vì vậy…
Kỷ Ninh và Cửu Trần Giáo chủ đứng ở trong xe, Phong Tiêu công t·ử tự nhiên dâng món ngon và rượu quý, hai thị nữ không dám nói thầm, hai người bọn họ cũng hiểu gặp đại nhân vật.
– Hô, khó có lúc nhàn nhã như thế.
Cửu Trần Giáo chủ uống rượu ngon, thích ý cảm thán.
– Trong khoảng thời gian vừa rồi không thả lỏng, hiện tại mới chính thức nhẹ nhõm.
– Đúng vậy a, thời gian nhàn nhã thật thoải mái.
Kỷ Ninh nhớ tới cảnh bị sinh vật hỏa diễm đuổi g·iết mà nổi điên, hiện tại nhẹ nhõm nhàn nhã, bỗng nhiên ánh mắt Kỷ nhìn vào vách trong thùng xe, trên mái hiên có một ít vết cắt, với cảnh giới của Kỷ Ninh hiện tại cũng có thể nhìn ra một ít dấu vết k·iếm thuật.
Cửu Trần Giáo chủ nhìn theo hướng Kỷ Ninh đang nhìn, hắn nhìn thấy vết k·iếm lưu trên đó liền cười nói:
– K·iếm pháp vụng về như thế cũng mang ra khoe khoang.
Phong Tiêu công t·ử bên cạnh lập tức ngượng ngùng.
– K·iếm thuật công t·ử nhà ta ai mà không biết tiếng chứ? K·iếm của Phong Tiêu công t·ử rất nổi danh, bằng vào k·iếm thuật như vậy mới có thể bái vào Đông Hư K·iếm Các.
Một thị nữ bên cạnh đỏ mắt nói ra.
Phong Tiêu công t·ử lắc đầu.
Nữ nhân ngu xuẩn chọc miệng vào làm gì.
– Tiểu nữ oa này đúng là đủ trung tâm với chủ nhân ah!
Cửu Trần Giáo chủ tươi cười nhìn thị nữ.
– Có thể cái lại vì công t·ử nhà ngươi đúng là đủ trung tâm. Nhưng ta nói đúng, k·iếm thuật này quá thô, đừng nói k·iếm thuật công t·ử nhà ngươi. Cho dù là kẻ được gọi là Đông Hư k·iếm chủ… K·iếm thuật cũng thô không chịu nổi. Luận k·iếm thuật, người trước mặt các ngươi mới là k·iếm đạo đại năng, đừng nhìn ta, không phải ta, là đạo hữu bên cạnh đấy. Ngươi không có nhìn hắn lưng cõng k·iếm sao, vừa nhìn là biết am hiểu k·iếm thuật rồi.
Kỷ Ninh lúc này cười lên.
– Tên Đông Hư k·iếm chủ gì đó chỉ sợ còn không bằng một phần vạn móng tay đạo hữu của ta lộ ra.
Cửu Trần Giáo chủ tâm tình rất tốt nên nói nhiều vài câu.
Ánh mắt Phong Tiêu công t·ử nóng bỏng nhìn sang Kỷ Ninh.
Hắn là một k·iếm si.
Hắn si tình với k·iếm, k·iếm là tất cả của hắn cho nên k·iếm thuật của hắn mới đạt tới cảnh giới này, thậm chí có danh hiệu ‘Phong Tiêu công t·ử k·iếm’. Một ít vết k·iếm trên vách xe cũng không phải là hắn tận lực khoe khoang, mà là hắn suy nghĩ k·iếm thuật trong xe, chợt có hiểu ra nên khắc lên vách xe.
– Cửu Trần, ngươi cũng đừng thổi tận trời nữa.
Kỷ Ninh nói.
– Ta cũng không thổi, ta nói thật, tên Đông Hư k·iếm chủ gì đó cũng chỉ là tiểu tiểu Thế Giới Cảnh, luận k·iếm thuật làm sao bằng một phần vạn của ngươi?
Cửu Trần Giáo chủ liền nói:
– Trong cùng cảnh giới, ta thật sự chưa từng thấy qua kẻ nào có k·iếm thuật mạnh hơn ngươi.
Cửu Trần Giáo chủ xem ra, Kỷ Ninh là Đạo Quân tam bộ nhưng k·iếm thuật nghịch thiên như thế, một khi thành Đạo Quân tứ bộ, chỉ sợ không thua gì Lê Tinh cung chủ.
Nhưng trên thực tế k·iếm thuật của Kỷ Ninh đúng là có thể xưng tụng vô địch vô tận cương vực trong cùng cấp, bởi vì hắn ngộ ra k·iếm đạo chung cực.
– Tiền bối…
Phong Tiêu công t·ử cuồng nhiệt nhìn Kỷ Ninh.
– Tên tiểu bối ngươi.
Ánh mắt Kỷ Ninh nhìn vết k·iếm trên vách xe, nói:
– Từ những vết k·iếm ngươi khắc ẩn ẩn sở hữu ba mươi sáu k·iếm chiêu, trong cấp độ Tổ Thần, k·iếm của ngươi không tệ, vẫn có thể hoàn thiện, ba mươi sáu chiêu này có thể dung hợp thành ba k·iếm.
Kỷ Ninh điểm ột ngón tay vào vách xe.
Trên vách xe có ba vết k·iếm xuất hiện ba đạo vết k·iếm đều tỏa ra k·iếm ý, k·iếm ý rất bình thường, dù sao Kỷ Ninh chỉ là chỉ điểm, từ cơ sở k·iếm thuật của đối phương dung hợp lại mà thôi.
– Cũng có thể dung hợp tất cả làm một chiêu.
Kỷ Ninh lại điểm một đạo k·iếm ý lên vách xe, đạo k·iếm ý này đặc biệt cường đại, thậm chí còn mang theo ý cảnh k·iếm đạo của Kỷ Ninh.
– Ân.
Cửu Trần Giáo chủ gật đầu, nói:
– Tiểu t·ử, vận khí của ngươi tới rồi, căn cứ k·iếm thuật của ngươi và sáng tạo ra một bộ k·iếm thuật, hai ta ăn ngươi uống ngươi cũng không thua thiệt chút nào. Ba chiêu k·iếm thuật này, chỉ cần ngươi hiểu một chiêu là có thể thành Thế Giới Cảnh. Về phần chiêu k·iếm cuối cùng kia, nếu ngươi ngộ ra sẽ khó gặp địch thủ trong Thế Giới Cảnh.
Phong Tiêu công t·ử như trầm mê vào vết k·iếm trên vách xe.
Phong Tiêu công t·ử nhìn bốn vết k·iếm kia, đặc biệt là ba vết k·iếm hơi đơn giản một ít, lập tức trong nội tâm sinh ra vô số cảm ngộ, hắn lập tức hiểu chỉ cần dựa vào ba chiêu k·iếm này, k·iếm thuật của hắn có thể tăng nhiều, thậm chí bằng vào k·iếm đạo thành tựu Thế Giới Cảnh.
Hắn kích động quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh, không chút do dự quỳ xuống dập đầu.
Kỷ Ninh còn rất bình tĩnh nhìn hắn.
Ân truyền đạo, hắn nhận vài cái dập đầu cũng không có gì.
– Đồ nhi bái kiến sư phó.
Phong Tiêu công t·ử dập đầu đồng thời liền nói.
– Sư phó?
Kỷ Ninh sững sờ.
– Ah, ha ha…
Cửu Trần Giáo chủ cũng sửng sờ, sau đó hắn cười ha ha.
– Bắc Minh, bái ngươi làm sư, như thế nào, chuẩn bị thu đồ đệ?
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Ta chỉ tùy ý chỉ điểm, không có ý thu đồ đệ.
– Tiền bối truyền đại đạo cho ta, vãn bối mượn k·iếm thuật này có nắm chắc trong một năm đột phá Thế Giới Cảnh, đại đạo như thế đâu dễ truyền?
Phong Tiêu công t·ử liền nói:
– Tiền bối không nhìn trúng vãn bối cũng rất bình thường, vãn bối được tiền bối truyền k·iếm thuật, không tính đệ t·ử thân truyền, cũng coi như một đệ t·ử ký danh a.