Chương 1615

Như vậy mới là một thể, mới là Vĩnh Hằng Chung Cực K·iếm Đạo đáng sợ thật sự.
Nên Tâm k·iếm thuật mới thần kỳ như thế, dung hợp tất cả lực lượng, khiến uy lực công kích của thức nào đều tăng vọt.
Kỷ Ninh hiểu rằng:
– Thời gian hợp đạo có hạn, ta phải ngộ ra Tâm k·iếm thuật thức thứ mười lăm, không ngộ ra là hợp đạo thất bại!
Kỷ Ninh biến sắc mặt vì thời gian ngắn ngủi, thức thứ mười lăm K·iếm Tâm quá khó khăn. Thật ra Tâm k·iếm thuật chỉ là một loại pháp môn do Tâm K·iếm Đế Quân sáng tạo, trong vũ trụ hỗn độn bao la có pháp môn tương tự do đại năng khác sáng tạo.
Giờ phút này Kỷ Ninh không cần pháp môn gì, chỉ cần luyện thành một K·iếm Tâm viên mãn là được.
Vèo!
Trong đầu Kỷ Ninh hiện ra các môn pháp môn, có của văn minh tu hành giả, có pháp môn tương tự trong văn minh Tây Tư tộc.
– Làm sao đây? Phải làm sao để đột phá?
Trong trạng thái hợp đạo mặc dù Kỷ Ninh lợi hại hơn bình thường rất nhiều nhưng vẫn tìm không được cơ hội.
– Sai! Sai! Sai! Dù là Tâm k·iếm thuật hay pháp môn tương tự khác đều là quá trình trái tim của các đại năng.
Chợt mắt Kỷ Ninh sáng rực:
– Cuối cùng bọn họ đến viên mãn, đây là con đường của người khác. Trải nghiệm trái tim của mỗi tu hành giả khác nhau, dù miễn cưỡng tham chiếu đường của đại năng khác, tu hành đến cảnh giới rất cao thì cuối cùng vẫn không thể viên mãn. Nên Tâm k·iếm thuật sáng tạo lâu như vậy, trừ Tâm K·iếm Đế Quân ra không ai đến thức thứ mười lăm. Vì đến thức thứ mời lăm phải tìm được K·iếm Tâm của mình!
Trong trạng thái này Kỷ Ninh phi phàm, hắn phát hiện ngay vấn đề nằm ở đâu.
Ban đầu nhờ vào Tâm k·iếm thuật có lẽ đi khá nhanh trên con đường này, nhưng càng về sau Tâm k·iếm thuật trở thành trói buộc. Nên phải vứt bỏ nó, vì đó là K·iếm Tâm của Tâm K·iếm Đế Quân.
– Còn K·iếm Tâm của ta?
Trong đầu Kỷ Ninh nhớ lại mọi thứ trong năm tháng tu hành của mình, nhớ tất cả cảnh tượng luyện k·iếm.
Dần dà…
Kỷ Ninh bắt đầu hiểu.
Một ngày, hai ngày, ba ngày. Một tháng, hai tháng. Một năm hai năm…
Hợp đạo là giây phút trạng thái tham ngộ thần kỳ nhất của Đạo Quân. Kỷ Ninh nhớ lại những gì mình trải qua, nhớ cảnh tượng luyện k·iếm, cảm ngộ khác với quá khứ.
– Đúng rồi, lâu thật lâu trước kia khi đó ta vô âu lo. có phụ mẫu chỉ điểm, trong Tây Phủ thành của Kỷ thị ta luyện k·iếm thuật, khi đó thật vui vẻ, rất thích k·iếm thuật, không có tạp niệm khác. Không biết từ khi nào k·iếm của ta có rất nhiều tạp niệm, muốn báo thù cho phụ mẫu, muốn nổi tiếng thế giới Đại Hạ, muốn g·iết Thần Vương báo thù, muốn sống lại sư tỷ. K·iếm của ta thành ký thác, tất cả mọi thứ cần dựa vào k·iếm của ta thực hiện. Có ký thác, có chấp niệm, K·iếm Tâm hết đơn thuần. Dù Chí T·ử Vô Hối cũng là vì tình, vì yêu chứ không phải vì k·iếm, nhưng ta thật sự rất thích k·iếm thuật.
Nếu không yêu k·iếm đạo từ tận đáy lòng thì không thể nào bước lên Chung Cực K·iếm Đạo, có thành tựu như ngày nay.
Nhưng Kỷ Ninh có quá nhiều chấp niệm, nhiều ký thác, đã ảnh hưởng K·iếm Tâm.
Trong đầu Kỷ Ninh nhớ lại một câu Hồng Nhiên Chí Tôn nói với mình:
– Si nhi, nên buông tay thì hãy buông tay, trên đường tu hành chấp niệm quá điên cuồng sẽ hủy diệt chính ngươi.
Kỷ Ninh đã tỉnh.
Một chốc thức tỉnh. Trong hợp đạo Kỷ Ninh mất hơn ba năm nhớ lại mình ngày xưa, như đi lại sinh mệnh của mình, hắn tỉnh thật.
– Vứt bỏ tất cả, ném hết mọi tạp niệm, ta thật sự thích k·iếm. Không có mặt khác, chỉ đơn giản thích. Vì k·iếm đạo vốn bao la rộng lớn, có thể cảm ngộ nhiều hơn, trải qua nhiều hơn làm ta lòng đầy hân hoan.
Kỷ Ninh áo trắng, Kỷ Ninh đạo bào màu đen mở mắt ra nhìn đằng trước.
Trước mặt bọn họ có lũ k·iếm quang hiển hiện.
K·iếm quang bay lượn.
Xinh đẹp, thoải mái, siêu nhiệt.
Không có cảm xúc quá mãnh liệt, không có bi thương, không có buồn bã, không có điên cuồng. Nó bay lượn bày ra ánh sáng của nó.
Kỷ Ninh cười:
– Một k·iếm một thế giới.
Kỷ Ninh hiểu rằng K·iếm Tâm của hắn thật sự viên mãn, hắn nhớ lúc trước Tâm K·iếm Đế Quân trong khi hợp đạo hiểu ra một k·iếm một thế giới. Nếu một số người yếu về k·iếm đạo nhưng có một K·iếm Tâm viên mãn, dù k·iếm đạo có sai sót gì thì vẫn hợp đạo thành công.
K·iếm đạo của Tâm K·iếm Đế Quân không cao minh nhưng y xảy ra K·iếm Tâm viên mãn, vì vậy hợp đạo thành công.
Bây giờ Kỷ Ninh cũng có K·iếm Tâm viên mãn, hắn muốn thành tựu Vĩnh Hằng Chung Cực K·iếm Đạo thì K·iếm Tâm viên mãn chỉ là một phần.
Kỷ Ninh tiếp tục hợp đạo:
– K·iếm Tâm viên mãn.
Vĩnh Hằng Chi Hoa chậm rãi nở rộ, khi có K·iếm Tâm viên mãn thì Vĩnh Hằng Chi Hoa linh động hơn, như đóa hoa mọc ở bên ngoài.
– Sắp chín năm rồi.
– Hợp đạo dài nhất là chín năm, chắc Bắc Minh Đạo Quân sắp kết thúc hợp đạo rồi.
– Không biết thành công hay thất bại.
Trong Thiên Thương Vĩnh Hằng Giới, nhóm Mang Nhai Chúa Tể, Lang Chủ tướng quân Băng Phong quân đoàn, một số Vĩnh Hằng Đế Quân đều đang đợi. Thanh Thạch Đạo Nhân, Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân thấp thỏm chờ.
Từ lúc Kỷ Ninh phát ra uy áp đáng sợ cho đến nay đã gần chín năm.
Minh Lan Chúa Tể tò mò hỏi:
– Đạo chung cực không chừng thời gian hợp đạo lâu hơn thì sao?
Mang Nhai Chúa Tể lắc đầu nói:
– Không biết.
Phong Vũ Chúa Tể nói:
– Chờ đi, đợi một chút là có kết quả.
Các Chúa Tể, Đế Quân chờ đợi. Trong Thiên Thương cung có Thanh Ma Chúa Tể, Cầm Hỏa Thần, Thiên Nhất Đế Quân, Tô Vưu Cơ, Đan Bảo, đám đồ đệ, sư đệ, sư muội của Kỷ Ninh cũng hồi hộp căng thẳng.
Kỷ Ninh áo trắng trong Thiên Thương cung, Kỷ Ninh đạo bào màu đen trong Thanh Hoa động phủ biết rõ thời gian hợp đạo của mình chỉ có chín năm.
– Sắp hết thời gian!
Tuy có Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa tiết kiệm hơn ba năm nhưng vì K·iếm Tâm viên mãn mà kéo dài ba năm.
Một đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa dần nở rộ, không thể có chút sai lầm nào.
– Đến phút cuối cùng rồi.
Kỷ Ninh cảm nhận đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa trong đạo thụ trong người, cảm nhận thần tinh mới cấu thành, hắn biết đã đến bước cuối cùng.
Trong lòng Kỷ Ninh đã có Vĩnh Hằng Chung Cực K·iếm Đạo hoàn chỉnh cấu thành.
Còn về thành công hay thất bại?
Cần dùng sự thật hợp đạo để chứng minh.
Kỷ Ninh vẫn tự tin nghĩ:
– Không sai, đạo hoàn mỹ như vậy chắc có tư cách vĩnh hằng.
Kỷ Ninh không có cơ hội mô phỏng, hắn phải thành công, có một chút sai lầm gì là thất bại.
– Không lo nổi, không ngừng hợp đạo lại được rồi. Đã đến phút cuối!
Kỷ Ninh động ý niệm.
Ầm!
Vĩnh Hằng Chi Hoa hoàn toàn nở ra tỏa ánh sáng chói lòa.
Thần tinh trong người lập tức cấu thành cái mới.
Là vĩnh hằng? Hay héo tàn tan vỡ?

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »