Chương 167: Không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là phải làm người khác kinh hãi

“Thắng, thắng, thắng.” Mộc T·ử Sóc đứng ngoài đại trận phong cấm nhìn về phía Kỷ Ninh đang ngồi trên cột đá, trong đôi mắt có sự nồng nhiệt cùng chờ mong. “Nhất định phải thắng đấy.” Lúc trước hắn đã thua hai trận. Mà trong lòng của hắn thì ngầm tính mình cùng với Kỷ Ninh đứng cùng một phe vì cả hai đều là đệ t·ử mới gia nhập.
Mà đám đệ t·ử cũ này lại dựa theo ‘truyền thống’ mà dạy dỗ những đệ t·ử mới vào. Hắn thua nên đương nhiên rất khát vọng Kỷ Ninh có thể thắng để lấy lại chút thể diện cho hai đệ t·ử mới gia nhập. Hơn nữa, lúc trước Ẩm Huyết Vấn K·iếm cũng làm hơi quá, đưa ra mức đặt cược thật sự quá lớn.
“Kỷ Ninh sư đệ thật đáng thương.”
“Vấn K·iếm sư huynh ra giá cược lớn như vậy thì chắc chắn sẽ không nương tay đâu.”
Đám đệ t·ử vẫn bàn tán với nhau.
Cửu Liên đứng ở đó lại nhìn kỹ Kỷ Ninh trong đại trận phong cấm, nhẹ nhàng nói. “Các vị sư huynh sư đệ không nên đoán quá sớm như vậy. Vấn K·iếm sư đệ với Bắc Minh sư đệ. Ai thắng ai thua còn khó nói lắm.”
“Vấn K·iếm sư đệ vào môn phái đã nhiều năm. Chẳng lẽ lại không bằng tên Kỷ Ninh này sao?”
“Cửu Liên sư tỷ. Kỷ Ninh không có khả năng thắng nổi đâu.”
Đám đệ t·ử trong đó có Mộc T·ử Sóc đều kinh ngạc khi nghe Cửu Liên sư tỷ nói những lời này. Dù sao thì Cửu Liên sư tỷ cũng được coi là già dặn trong đám đệ t·ử ở đây.
“Cứ xem đi rồi biết!” Cửu Liên sư tỷ vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười.
Ẩm Huyết Vấn K·iếm đang khoanh chân ngồi trên cột đá, mắt cũng để tới Cửu Liên sư tỷ ở bên ngoài. Thấy nàng vẫn đang chú ý tới Kỷ Ninh thì đôi mắt của hắn lại càng thêm lạnh lẽo.
“Một khi tầng ngoài của khôi lỗi do các ngươi khống chế bị phá vỡ thì lập tức tính là thua.” Lão già tóc bạc đứng ở phía xa xa nhìn, đồng thời hô lên.
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
Khôi lỗi cũng như bản thân vậy. Nếu tầng bảo hộ bên ngoài khôi lỗi bị phá tức là tương đương với lúc hắn ở trong chiến đấu sống c·hết bị kẻ địch g·iết c·hết! Dĩ nhiên là thua.Bạn đang đọc truyện tạiTruyện FULL– www.Truyện FULL
“Nếu đã rõ thì bắt đầu!” Âm thanh của lão già tóc bạc vang lên.
Trong sân được bao phủ bởi đại trận phong cấm, hai con khôi lỗi bắt đầu di chuyển.
Kỷ Ninh điều khiển Thiên K·iếm khôi lỗi, mà Ẩm Huyến Vấn K·iếm lại điều khiển Bắc Đẩu khôi lỗi.
Ai cũng không muốn khôi lỗi áp sát đối phương gần quá. Bởi vì một khi tầng hộ thể bị phá là sẽ thua ngay. “Kỷ Ninh sư đệ! Cẩn thận đấy!” Ở xa xa, Ẩm Huyết Vấn K·iếm đang khoanh chân ngồi trên cột đá, hét lớn một tiếng. Con khôi lỗi do hắn điều khiển cầm thanh phi k·iếm lên, rồi một chuôi phi k·iếm đầy sát khí hung ác bay thẳng qua không trung làm cho không khí ở xung quanh chuyển thành màu đỏ m·áu đặc quánh.
“Diêu Quang Phá Quân!”
“Vấn K·iếm sư đệ vừa ra tay đã đánh ra chiêu Diêu Quang Phá Quân rồi. Thật sự là đầy sát ý.” Đám đệ t·ử ở xa xa quan sát thấy cảnh này thì hơi kinh ngạc. Phi k·iếm xẹt qua không trung như một đại quân m·áu lạnh xông tới. Từng nơi nó đi qua đều lóe lên màu đỏ m·áu, thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng kêu g·iết ở trong đó.
C·hém thẳng tới Thiên K·iếm khôi lỗi của Kỷ Ninh ở bên này.
“Sát ý mạnh thật.”
Kỷ Ninh khoanh chân ngồi trên cột đá, thấy thế thì lại chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. “Đã thế thì ta sẽ tiêu diệt cái sát ý này.”
“Đi.” Keng!
Sau lưng Thiên K·iếm khôi lỗi lập tức xuất hiện chi chít từng thanh k·iếm nhỏ. Trong khoảng khắc có một chuôi k·iếm bay ra, lúc mới đầu chỉ lớn cỡ bàn tay nhưng rồi liền biến ngay thành cỡ một bàn tay. Một đường k·iếm quang này bay ra làm xung quanh vang lên tiếng nước chảy ào ào. K·iếm quang nhập vào trong dòng nước.
“C·hém!” Ẩm Huyết Vấn K·iếm trầm sắc mặt xuống.
Chuôi phi k·iếm này mang theo sát ý vô tận, không né tránh chút nào đ·âm thẳng tới dòng nước. K·iếm Diêu Quang này mang theo chính là khí thế như vậy! Một khí thế không yếu nhược chút nào!
Phi k·iếm c·hém thẳng lên dòng nước. Rầm rầm nước b·ắn tung tóe, nhưng dòng nước lại cuốn chặt lấy thanh phi k·iếm. Cái này gọi là ‘rút đao c·hém nước, nước càng chảy’. Cho dù có cương cả trăm lần nhưng gặp phải k·iếm quang vô tận này thì cũng bị cuốn thành nhu.
Thứ nhất luồn vào, thứ hai làm suy yếu, thứ ba làm kiệt quệ.
“Không ổn.” Sắc mặt của Ẩm Huyết Vấn K·iếm hơi biến đổi. Hắn hiểu được Kỷ Ninh kia chỉ cần dùng một đường phi k·iếm là đã có thể chặn được hắn rồi. “Lợi hại.”
“Chỉ với một thanh phi k·iếm mà chặn được chiêu k·iếm Diêu Quang Phá Quân của Vấn K·iếm sư đệ. Tên Kỷ Ninh này có thực lực cũng không kém Vấn K·iếm sư đệ bao nhiêu.”
Nam t·ử đồ đen Bối Anh cau mày nói. “Đó chính là ‘Lưu Thủy K·iếm’ trong ‘Tiểu Ngũ Hành K·iếm Lục’.”
“‘Tiểu Ngũ Hành K·iếm Lục’?”
“Bối Anh sư huynh không nhìn lầm đó chứ?” Mấy người khác đều nhìn về phía Bối Anh với vẻ mặt nghi hoặc. Bọn họ đều từng nghe nói tới đại danh ‘Tiểu Ngũ Hành K·iếm Lục’. Có điều bọn họ không nghiên cứu k·iếm thuật nên cũng không rõ các k·iếm chiêu trong ‘Tiểu Ngũ Hành K·iếm Lục’.
Bối Anh gật đầu. “Không nhìn lầm đâu. Ta đã từng tìm hiểu ‘Tiểu Ngũ Hành K·iếm Lục’. Một chiêu này chính là Lưu Thủy K·iếm Không ngờ Bắc Minh sư đệ vừa gia nhập môn phái mà đã tìm hiểu ‘Tiểu Ngũ Hành K·iếm Lục’ rồi.”
Cửu Liên đứng bên nghe thấy thế thì chỉ mỉm cười xem tiếp.
Ẩm Huyết Vấn K·iếm không nghe thấy cuộc hội thoại của đám đồng môn bên ngoài, nhưng cũng có thể đoán ra.
Đôi bên đều dùng một thanh phi k·iếm. Mà Kỷ Ninh lại có thể chặn hắn. Làm sao mà hắn không cảm thấy nhục đây? Dù sao hắn cũng là kẻ đã gia nhập môn phái nhiều năm rồi.
“Kỷ Ninh sư đệ. Tiếp chiêu Bắc Đâu Tham Lang Ti Thiên!” Ẩm Huyết Vấn K·iếm phẫn nộ quát.
Vù vù! Vù vù! Vù vù! Vù vù! Vù vù! Vù vù!
Sáu thanh phi k·iếm sau lưng Bắc Đẩu khôi lỗi cùng bay lên phối hợp với một thanh phi k·iếm đang bay lại, trong nháy mắt tạo thành k·iếm trận Bắc Đẩu. Tiếng ầm ầm vang vọng giữa không trung, từng ngôi sao hiện ra. Một ngôi sao biến thành hình cái thìa, làm cho không gian xung quanh tràn ngập ánh k·iếm.
“Gào ” Một thanh k·iếm ở giữa trung tâm tạo ra bóng một sói lớn.
Tham lang (con sói đói) ngửa đầu lên gầm.
T̳r̳u̳y̳e̳n̳T̳T̳S̳.̳m̳e̳
Sau một tiếng gào thì con sói nhào tới chỗ Kỷ Ninh. Thật ra là bảy thanh phi k·iếm cùng tấn công một lúc.
“Đi!” Kỷ Ninh lạnh lùng quát.
Tám thanh phi k·iếm lại bay ra khỏi lưng Thiên K·iếm khôi lỗi, phối hợp với thanh k·iếm bay ra trước đó tạo thành ‘k·iếm trận Cửu Cung’. Khi trước Kỷ Ninh đổi lấy pháp bảo ‘Cửu Cung k·iếm trận’ về thì phát hiện ra trong k·iếm trận có ẩn chứa một ít ảo diệu. Tuy không thể bằng Tiểu Thiên k·iếm trận phức tạp kia nhưng cũng không tầm thường chút nào.
Kỷ Ninh cũng có chút thành tựu với trận pháp. Nên vừa thi triển ra ‘k·iếm trận Cửu Cung’ thì đã không tầm thường chút nào rồi.
Vù vù! Vù vù! Vù vù! Vù vù! Vù vù! Vù vù! Chín đường k·iếm quang rít gào lao tới đón cái bóng tham lang kia. Trên đường bay đi, chín đường k·iếm quang biến hóa kỳ ảo trong nháy mắt, tạo thành hơn trăm đường k·iếm khác. Trăm đường k·iếm ảnh này lại biến thành từng giọt nước mưa. Trăm giọt nước mưa như thiên thạch rơi thẳng xuống.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Hơn trăm giọt nước mưa rơi xuống liên miên. Mỗi một giọt nước mưa đều có uy lực cực kỳ kinh hãi.
“Không ổn.” Ở ngoài đại trận phong cấm, nam t·ử đồ đen Bối Anh đứng phắt đậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi. “Hắn làm sao có thể ” Mỗi một giọt nước mưa đều có uy lực làm người khác phải sợ hãi.
Àm ầm ầm Đợt oanh tạc đơn giản này làm cho con tham lang sát khí ngập trời kia bị biến mất, bảy thanh phi k·iếm cũng bị đánh bay.
“Tại sao lại như vậy!” Ẩm Huyết Vấn K·iếm ngồi trên cột đá điều khiển nên cảm nhân được rất rõ ràng, sắc mặt biến đổi lớn.
Rầm rầm!
Sau khi đánh tan cái bóng tham lang kia, có mấy đường phi k·iếm vẫn không ngừng lao lên, trong nháy mắt đã rít gào ở trước mặt Bắc Đẩu khôi lỗi. Xẹt! Cắt thẳng một nhát qua Bắc Đẩu khôi lỗi. Tầng hộ thể màu đen bên ngoài lập tức bị phá vỡ, để lộ ra thân thể màu đỏ lửa ở bên trong.
“Kỷ Ninh đã thắng!” Lão già tóc bạc đứng ở xa xa hô lên.
Ẩm Huyết Vấn K·iếm lập tức tái mét mặt.
“Thua, thua. Tại sao lại có thể ” Ẩm Huyết Vấn K·iếm ngồi trên cột đá với vẻ mặt trắng bệch. Hắn không thể tin nổi việc này.
Giao chiến chính là lúc mà người tu tiên đứng trên ranh giới giữa sống và c·hết.
Thua một chiêu là c·hết ngay.
“Hắn dùng khôi lỗi, mà ta cũng dùng khôi lỗi.” Ẩm Huyết Vấn K·iếm không thể đón nhận được. “Hai con khôi lỗi đều có trung tâm nguyên lực giống nhau nên dĩ nhiên là nguyên lực không có cách biệt. Tất cả đều rất công bằng. Có đấu thì cũng chỉ là đấu cảnh giới Đạo, đấu các chiêu k·iếm thuật. Chẳng lẽ k·iếm thuật của hắn lại mạnh hơn ta?”
Hắn nào đâu biết rằng, thật ra Kỷ Ninh đã tới cấp độ ‘Đạo Chi Vực Cảnh’ từ lâu rồi.
Thông thường phải tới cảnh giới Nguyên Thần đạo nhân thì mới có thể ngộ ra Đạo Chi Vực Cảnh. Đương nhiên với những thiên tài tuyệt thế ở ‘Hắc Bạch Học cung’ thì có rất nhiều đệ t·ử cấp độ Vạn Tượng chân nhân đã ngộ được ‘Đạo Chi Vực Cảnh’. Nhưng với Ẩm Huyết Vấn K·iếm thì Đạo Chi Vực Cảnh vẫn là một cảnh giới mà hắn đang hướng tới.
Hắn nhờ k·iếm pháp mới có thể miễn cưỡng với tới Đạo Chi Vực Cảnh.
Giống như lúc nhỏ Kỷ Ninh học ‘Tích Thủy K·iếm” vậy. Khi đó cảnh giới vẫn chưa đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng vẫn có thể mượn k·iếm pháp để thi triển ra uy lực Thiên Nhân Hợp Nhất. Đây chính là điểm mạnh của k·iếm pháp!
Tính về cảnh giới thì Kỷ Ninh được coi là cao.
Tính về k·iếm thuật. Sau khi Kỷ Ninh tới Tinh Thần Điện ở Thủy Phủ, tìm hiểu hai lần Hắc Bạch Đồ, lại tìm hiểu thêm cả ‘Tiểu Ngũ Hành K·iếm Lục’. K·iếm thuật của hắn đã đạt tới một mức cao nhất định.
Tính về thần hồn. Kỷ Ninh lại còn đạt tới cả cấp độ thần thức. Cho dù là đám đệ t·ử Vạn Tượng chân nhân trong Hắc Bạch Học cung thì cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay vài tên tiên nhân chuyển thế là có thể so sánh với Kỷ Ninh.
Bất kể phương diện gì thì Vấn K·iếm đều kém hơn.
Thế thì sao lại không thua?
“Vấn K·iếm sư huynh. Sư đệ may mắn thắng được một chiêu.” Kỷ Ninh đứng dậy cười nói. Đại trận phong cấm ở xung quanh cũng đã được mở ra. Kỷ Ninh nhún chân một cái liền bay qua sân đấu, rơi xuống một chỗ xa xa.
Ẩm Huyết Vấn K·iếm cũng vác cái mặt khó coi đó nhảy qua sân đấu.
Hắn bay thẳng tới cạnh Kỷ Ninh, vừa lật tay liền lấy ra hai bình ngọc, ném thẳng cho Kỷ Ninh: “Một trăm Hắc Bạch Đan, một trăm cân nguyên dịch. Cho ngươi đấy.”
Kỷ Ninh cũng chẳng ngại mà vươn tay ra nhận lấy.
“Hừ, Kỷ Ninh.” Ẩm Huyết Vấn K·iếm nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh với ánh mắt đầy chiến ý. “Khó trách tại sao Điện Tài tiên nhân lại thu ngươi làm đồ đệ. Ta thua không bàn cãi. Có điều lần sau ta sẽ còn khiêu chiến với ngươi.”
“Ta sẽ chờ.” Kỷ Ninh cười. Có kẻ muốn cho không mình Hắc Bạch Đan và nguyên dịch thì tại sao mình phải từ chối đây?
“Hừ.” Ẩm Huyết Vấn K·iếm đi tới cạnh Bối Anh. “Tiểu Anh sư huynh!”
Nam t·ử đồ đen Bối Anh nhìn hắn một cái: “Yên tâm, giao cho ta.”
Bối Anh chính là người tổ chức vụ dạy dỗ đệ t·ử mới vào này. Mà Tiểu Anh lại từng rất tự tin mời Ẩm Huyết Vấn K·iếm tới đây Nên dĩ nhiên Ẩm Huyết Vấn K·iếm thua thì Bối Anh hắn không thể cứ để Kỷ Ninh thoải mái rời đi như vậy được.
Ánh mắt của Bối Anh nhìn sang nhóm người sư huynh sư đệ của hắn.
“Lợi hại.”
“Không thể khinh thường thực lực của Bắc Minh sư đệ được.” Trong mắt các đệ t·ử thiên tài này đều có chút cẩn thận. Sau lần ra tay vừa rồi, bọn họ đều hiểu được, không thể khinh thường thực lực của Kỷ Ninh. Không nắm chắc thì bọn họ cũng chẳng dại mà đi ra làm gì.
“Tiểu sư huynh.” “Tiểu sư huynh, chỉ có ngươi là người có thể giải quyết nổi.”
“Đúng vậy, Tiểu sư huynh à. Ngươi cũng tu luyện ‘Tiểu Ngũ Hành K·iếm Lục’, thời gian tu luyện lại dài hơn hắn. Nên khả năng thắng sẽ rất cao.” Những người khác đều nói.
Bối Anh thầm chủi. Thời gian tu luyện có liên quan gì đây? Tu luyện k·iếm thuật không phải dựa vào thời gian dài hay ngắn, mà dựa vào khả năng thấu hiểu Đạo của bản than. Như một vị tiên nhân, cho dù chỉ lần đầu tiên tìm hiểu ‘Tiểu Ngũ Hành K·iếm Lục’ thì cũng chỉ cần nửa ngày tu luyện ngắn ngửi là đã đạt tới mức cực kỳ cao thâm rồi. Nhưng Bối Anh cũng biết
Việc lần này do hắn bày ra. Nên dù thế nào thì hắn cũng phải ra mặt, phải chịu trách nhiệm toàn bộ.
Kỷ Ninh vừa ra tay là đã thắng làm cho Mộc T·ử Sóc cực kỳ xúc động. “Thắng hay lắm. Cho đám đệ t·ử cũ biết, không phải cứ muốn dạy dỗ đệ t·ử mới vào là dạy dỗ được đâu.”
Kỷ Ninh cười. Thắng. Đúng là rất vui sướng. Hơn nữa một trăm Hắc Bạch Đan và một trăm cân nguyên dịch cứ theo đó mà đến tay. Lúc trước mình đã tốn tám mươi cân nguyên dịch để tu luyện tới T·ử Phủ viên mãn rồi.
“Bắc Minh sư đệ.” Bối Anh đi ra từ nhóm đệ t·ử cũ. “Tiểu sư huynh.” Kỷ Ninh mở miệng.
“Thực lực của Bắc Minh sư đệ quả thật rất tuyệt vời. Hơn nữa mới gia nhập môn phái mà đã có tài nghệ với ‘Tiểu Ngũ Hành K·iếm Lục’ như vậy. Qua đó có thể thấy chắc sư đệ cũng hiểu được khá nhiều Đạo.” Tiểu Anh nói ra. Kỷ Ninh lập tức hiểu được đối phương muốn giả vờ lấy chút thông tin, lúc này cười nói: “Sư đệ vừa mới tìm hiểu thôi. Còn cần phải nghiên cứu thêm nhiều.”
Bối Anh cười ha ha nói. “Sư đệ khiêm tốn rồi. Sư huynh ta cũng tu luyện ‘Tiểu Ngũ Hành K·iếm Lục’. Nên khi nhìn thấy k·iếm thuật của sư đệ thì không khỏi ngứa tay. Hay là chúng ta cùng luận bàn một phen xem sao?”
“Sao cơ? Sư đệ cũng đang nghĩ tới ý đó đấy!” Kỷ Ninh liền nói.
Đưa tới cửa rồi, chẳng lẽ lại không lấy?
Dựa theo bản thân mình suy tính, thì thần hồn mình đã mạnh như vậy rồi nên dĩ nhiên sẽ có ưu thế ở ngay điều kiện đầu tiên Sợ là trong hàng ngũ đệ t·ử T·ử Phủ tu sĩ cũng chẳng có mấy ai bì kịp được mình. Trừ khi xuất hiện một tiên nhân chuyển thế.
“Không biết đặt cược bao nhiêu vậy?” Kỷ Ninh hỏi.
“Dĩ nhiên là một trăm Hắc Bạch Đan và mười cân nguyên dịch.” Tiểu Anh cười. “Nhiều quá lại làm hỏng hòa khí.”
“Được.” Kỷ Ninh gật đầu.
Một lát sau.
Kỷ Ninh cùng Bối Anh chia ra ngồi khoanh chân trên hai cột đá.
“Lên.” Lão già tóc bạc lại quát. Đại trận phong cấm lập tức xuất hiện thêm lần nữa.
“Khôi lỗi do ta chọn là Lục Hợp khôi lỗi.” Tiểu Anh cất cao giọng nói. “Sư đệ phải cẩn thận đấy.”
“Sư huynh. Mời.” Kỷ Ninh cũng cất cao giọng.
Hai người ngồi đối diện trên hai cột đá cách xa nhau. Phía dưới là hai con khôi lỗi cũng đối diện nhau.
“G·iết.” Vẻ mặt tươi cười của Tiểu Anh lập tức trở nên nghiêm túc. Hắn quát khẽ một tiếng. Lập tức có ba mươi sáu thanh phi k·iếm bay ra từ sau lưng Lục Hợp khôi lỗi. Mỗi một chuôi phi k·iếm đều có phù văn đặc biệt. Sở dĩ gọi là Lục Hợp khôi lỗi là do khi thực chiến có thể thi triển ra ‘Lục Hợp Kỳ Trận’.
Kỷ Ninh thấy thế thì nhíu mày: “Đi!”
Phi k·iếm sau lưng Thiên K·iếm khôi lỗi lao ra trong nháy mắt, tổng cộng có mười hai thanh phi k·iếm. Rồi mười hai thanh phi k·iếm xé gió vù vù lao đi, tạo ra vô số giọt mưa trên không trung. Mỗi giọt mưa đều có uy lực cực kỳ khủng khiếp.
“Vù vù vù ”
Ba mươi sáu thanh phi k·iếm bên kia thì lại xoay tròn. Cứ sáu thanh tạo thành một trận cơ để tạo thành Lục Hợp Kỳ Trận.
Cả đại trận như biến thành một vòng gió xoáy khổng lồ.
“Ầm ầm ầm” Nghiền áp mọi thứ xung quanh.
Rầm rầm rầm Vô số giọt mưa hung hăng rơi thẳng xuống vòng gió xoáy. Nhưng vòng gió xoáy tạo bởi ba mươi sáu thanh phi k·iếm xoay tròn kia vẫn dễ dàng đánh bay ra.
“Không ngăn được. Quả nhiên tên Bối Anh này mạnh hơn Ẩm Huyết Vấn K·iếm nhiều. May mà ta đã có chuẩn bị từ trước.” Kỷ Ninh biến đổi sắc mặt. Lúc này trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
Hắn điều khiển mười hai thanh phi k·iếm chia ra làm hai phần. Hai vòng xoáy xuất hiện trên không trung. Một cái xoay tròn còn một cái thì lồng vào. Vù vù!
Mười hai thanh phi k·iếm uyển chuyển xoay tròn tạo thành một đường k·iếm lửa xanh.
Uỳnh!
Đường k·iếm lửa xanh đ·âm thẳng vào vòng gió xoáy. Vòng gió xoáy chỉ giữ được trong chốc lát rồi tán loạn.
“Lương Nghĩ Thanh Hỏa K·iếm!” Bối Anh đang khoanh chân ngồi tái mét mặt, rồi lập tức thở dài. Thậm chí còn không có chút ý định phản kháng nào. Để mặc thanh k·iếm lửa xanh của Kỷ Ninh đ·âm qua tầng hộ thể của khôi lỗi.
“Kỷ Ninh đã thắng!” Lão già tóc bạc lại hô lên.
Cả Luận Đạo Điện trở nên xôn xao. Tiểu Anh chắc chắn là một trong những đệ t·ử nổi trội nhất trong hàng ngũ T·ử Phủ tu sĩ ở Hắc Bạch Học cung, cũng là nhân vật quan trọng. Thực lực mạnh hơn Ẩm Huyết Vấn K·iếm rất nhiều. Thế mà lại thua tên đệ t·ử mới gia nhập Hắc Bạch Học cung kia.
“Bọn họ đều là thiên tài tuyệt thế. Nhưng tên Kỷ Ninh này lại còn yêu nghiệt nữa cơ.” Cửu Liên nhìn về phía xa, trong lòng thầm nhủ. “Mới mười sáu tuổi mà đã đạt Đạo Chi Vực Cảnh sao? Dường như thần hồn cũng đã đạt tới cấp độ thần thức Đúng là chỉ có tiên nhân chuyển thế thì mới trở thành nhân vật yêu nghiệt như vậy.”
“Thua một tên yêu nghiệt! Bọn họ thua không oan chút nào.”

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »