Chương 344: Muốn thu đồ đệ

Hai người Kỷ Ninh và Hạ Mang T·ử Sơn cùng đi ra ngoài đại điện.
Lúc này trong chủ điện Thiên Mang Điện, chín Thuần Dương chân tiên, ngàn Thiên Tiên đều chú ý tới hai người trẻ tuổi này. Ba người đứng đầu đã tìm ra được hai, theo thứ tự là Mộc Truyền chân nhân và Hắc Thạch chân nhân. Hiện tại chỉ còn một người cuối cùng nữa…
“Trong hai bọn họ, ai sẽ thắng đây?’ Lã Động Tân nói khẽ.
Đám người hoàng đế Đại Hạ cùng trầm mặc.
Một lát sau, Xích Cực chân quân mới từ tốn nói: “Hai người có thực lực tương đương, lại cực kỳ am hiểu cận chiến. E là trận chiến này sẽ kết thúc khi một bên tiêu hao hết thần lực phải nhận thua.”
“Đúng.” Lã Động Tân cũng gật đầu.
“T·ử Sơn nắm hơn nửa phần thắng.” Hoàng đế Đại Hạ mở miệng.
Dư Vi lặng yên nhìn Kỷ Ninh. Nàng hiểu rất rõ rằng Kỷ Ninh muốn nhân cơ hội này trở thành môn hạ của Đạo tổ, một nhát lên trời. Nàng hi vọng Kỷ Ninh có thể thành công, nhưng còn hi vọng Kỷ Ninh có thể an toàn hơn nhiều.
“Kỷ Ninh, cẩn thận.” Dư Vi nói không lên lời.
“Chỉ còn chút nữa thôi là sẽ tới ba người đứng đầu.” Cửu Liên ngồi sau Đông Duyên lão tổ. Lúc này, nàng cũng chỉ biết lặng yên mà hi vọng. “Kỷ Ninh, hi vọng ngươi có thể thành công.”
Tuy đã chia tay, nhưng ở sâu trong tâm hồn, nàng vĩnh viễn coi Kỷ Ninh là một thiên tài. Nàng không muốn nhìn thấy Kỷ Ninh phải chịu thất bại cay đắng.
“Chủ nhân.” Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nhìn Thủy Kính khổng lồ trên trời.
“Ninh nhi…” Bạch Thủy Trạch còn bất an hơn rất nhiều.
“Sư huynh, nhất định phải thắng đấy!” Mộc T·ử Sóc hô lên.
Trên mây mù, trong đại trận phong cấm.
Kỷ Ninh và Hạ Mang T·ử Sơn đứng ở xa xa nhìn nhau với vẻ mặt bình tĩnh. Sau lưng vẻ bình tĩnh chính là niềm tin mãnh liệt…nhất định phải thắng! Hai người bọn họ đều có khát vọng tiến vào ba người đứng đầu. Mà muốn tiến vào thì nhất định phải đánh bại đối thủ trước mặt.
Hai người bọn họ, một người là thanh niên mặc áo tím, một người là thiếu niên mặc da thú.
Khí chất hoàn toàn khác nhau. Thanh niên áo tím có khí phách trời sinh, lại được bồi dưỡng trong hoàng tộc nên theo đó mà có được quý khí.
Kỷ Ninh có ký ức của cả kiếp trước lần kiếp này, nhìn có vẻ như một thiếu niên bản xứ cực kỳ mộc mạc, nhưng vì ảnh hưởng từ thế giới hòa bình kiếp trước nên hắn cũng không hề kiêu ngạo.
“Chúng ta lại gặp nhau.” Âm thanh của Hạ Mang T·ử Sơn hùng hồn. “Lần trước ngươi đã thua trong tay ta. Lần này ngươi cũng sẽ bị loại.”
“Ta tu luyện tới nay mới có gần ba mươi năm.” Kỷ Ninh hờ hững nói. “Từ lúc trở thành T·ử Phủ tu sĩ tới này cũng có hơn chục năm. Trong hơn chục năm mà ta đã tới cảnh giới cao thế, xong rồi trong một năm qua vô số trận chiến đấu ở thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ là ngang với hơn mười năm khổ tu khi trước. Trận trước ta đánh với ngươi đã qua hơn nửa năm rồi…Thời gian nửa năm đủ để thực lực của ta vượt xa tưởng tượng của ngươi.”
Con ngươi của Hạ Mang T·ử Sơn rụt lại
Đúng vậy.
Năm tháng tu luyện ngắn ngủi của Kỷ Ninh làm người khác phát hãi.
“Nửa năm qua ngươi tiến bộ thì ta cũng tiến bộ.” Hạ Mang T·ử Sơn trời sinh kiêu ngạo nên hắn lập tức cười gằn. “Có mánh khóe gì cứ việc lôi ra. Nếu không thua đừng có mà kêu không phục.”
“Tới đây đi.” Kỷ Ninh bình tĩnh nhìn Hạ Mang T·ử Sơn.
Sau loại bình tĩnh này chính là chiến ý cực kỳ điên cuồng!
Lúc này thân thể Hạ Mang T·ử Sơn lóe lên một cái, biến thành người cao hai mươi trượng, ba đầu sáu tay.
Kỷ Ninh cũng hóa thành người cao mười tám trượng, ba đầu sáu tay.
Tính về ‘Pháp Thiên Tượng Địa’ thì đúng là Kỷ ninh tìm hiểu không thể nào nhiều bằng Hạ Mang T·ử Sơn tu luyện mấy trăm năm kia. Có điều tu luyện giai đoạn đầu của ‘Pháp Thiên Tượng Địa’ rất gian nan nhưng thực lực tăng lên lại không bằng những thần thông khác. Ví dụ như thần thông ‘Vạn Độc Trập’ ở lúc đầu sẽ tăng hơn Pháp Thiên Tượng Địa rất nhiều.
Có điều Pháp Thiên Tượng Đia càng về sau, đặc biệt là sau khi trở thành Thiên Thần thì mới thật sự lợi hại tới đáng sợ.
Còn hiện tại ư?
Kỷ Ninh thi triển chuyển hai Trích Tinh Thủ thì thần thông Pháp Thiên Tượng Địa đã gần như không tăng thệm chút lực nào cho cánh tay của hắn rồi.
“Ăn một côn của ta đây!” Hạ Mang T·ử Sơn gầm lên với vẻ điên cuồng vô cùng.
Ba đường côn màu đen đồng thời xẹt qua không trung, với khí thế không thể địch nổi, chúng đập thẳng về phía Kỷ Ninh.
Côn vốn là một binh khí nặng.
Nhất định phải là người có lực lượng lớn thì mới có thể phát huy được ưu thế của côn. Côn có khả năng linh hoạt kém hơn đao, k·iếm. Côn và thương đều là binh khí dài, nhưng thương có mũi nhọn nên khả năng xuyên thấu của côn kém hơn thương.
Nhưng côn có một ưu điểm rất lớn.
Đó là có thể thỏa sức ‘Đập’! Ở trong tam giới, có rất nhiều Thiên Thần nổi danh về lực lượng đều dùng côn! Uy lực của một côn có thể xuyên qua cả tầng trời. Đập…có thể đập nát cả mặt đất.
Hai loại lực lượng là cảnh giới và thần thông đều có kiểu như vậy trong tay một người.
Dùng côn thì dĩ nhiên sẽ mãnh liệt bá đạo hơn dùng k·iếm. Đây là loại binh khí khá đặc biệt. Vì để phát huy được khả năng của mình tốt nhất, hiển nhiên là Hạ Mang T·ử Sơn chọn côn.
“Uỳnh…”
Côn bổng bổ xuống, thiên địa biến sắc.
Kỷ Ninh cầm trong tay sáu thanh tiên k·iếm. Tuy dùng tiên k·iếm cứng đối cứng không hay cho lắm, nhưng Kỷ Ninh dựa vào thần thông nên vẫn thử cứng đối cứng cản lại một phen!
Ba đường côn như nước lũ!
Sáu đường k·iếm quang chói mắt!
Trực tiếp va chạm với nhau. Trong lúc nhất thời, xung quanh hoàn toàn chấn động trước uy lực đáng sợ. Thế nhưng hai người cứng đối cứng lại ngang nhau!
“Vậy mà không kém bao nhiêu.” Kỷ Ninh hơi kinh ngạc. “Lần trước ta còn hoàn toàn rơi xuống thế dưới. Ta đột phá nhưng Hạ Mang T·ử Sơn cũng đột phá nên mặt chạm mặt đánh nhau thì sẽ không có hi vọng thắng hắn. Hơn nữa, thần thông ‘Trích Tinh Thủ’ của ta tiêu hao thần lực cực kỳ kinh người nên không thể kéo dài được lâu!”
Kỷ Ninh hiểu rất rõ nhược điểm của mình. Bản thân đã rất mạnh trên ‘K·iếm Đạo’ nhưng lại mới chỉ có nắm giữ hai Đạo hoàn chỉnh.
‘Đại Đạo Lôi Điện’ của Hạ Mang T·ử Sơn hơi yếu hơn K·iếm Đạo nhưng hắn lại nắm giữ bốn Đạo hoàn chỉnh khác! Lại qua nửa năm không ngừng thu thập, côn pháp của hắn cũng đã có uy lực lớn hơn nhiều.
May mà có thần thông mạnh mẽ bù được nhược điểm.
Nhưng thần thông càng lợi hại thì thần lực tiêu hao càng lớn…Nếu tính về khả năng chiến đấu lâu dài, e là chính mình sẽ bị hết thần lực trước.
“Ta vốn là K·iếm Tiên nên việc gì phải cứng đối cứng với hắn.” K·iếm pháp của Kỷ Ninh biến đổi.
Sáu đường k·iếm quang chói mắt vốn đi thẳng, trong nháy mắt đổi hướng. K·iếm quang của Kỷ Ninh như dòng nước liên miên bất tật, không ngừng tấn công Hạ Mang T·ử Sơn. Hạ Mang T·ử Sơn vẫn dùng phong cách đánh cũ. Côn pháp của hắn cứ thế đập mạnh từng nhát, khi thì bổ thẳng, khi thì mạnh mẽ đ·âm qua.
K·iếm pháp của Kỷ Ninh như nước, liên miên bất tận. Nhưng côn pháp của Hạ Mang T·ử Sơn cũng không hề kém cạnh, làm cho Kỷ Ninh không thể đánh Hạ Mang T·ử Sơn bị thương chút nào.
“Một chút cơ hội cũng không có. Phải thi triển ra loại k·iếm pháp không đồng nhất mới được.” Kỷ Ninh thầm nghĩ.
Vù!
K·iếm pháp của Kỷ Ninh lại thay đổi.
Sáu thanh tiên k·iếm trước người Kỷ Ninh…có thanh tiên k·iếm cuồng bạo như lửa, có thanh ẩn chứa sự sắc bén của K·iếm Đạo, có thanh tiên k·iếm liên miên như nước cuốn lấy đối phương, có thanh tiên k·iếm lại mở ảo thoắt ẩn thoắt hiện.
K·iếm pháp phong cách khác nhau cùng thi triển ra một lúc thế này làm cho gánh nặng thần hồn tăng lên rất nhiều.
Loại phương thức chiến đấu này chính là một bí thuật mà Kỷ Ninh sau khi tìm hiểu ‘bí thuật chiến đấu Điệp Lãng của Lạp Tháp chân nhân’ nghĩ ra. Đó là bốn tay phòng thủ, hai tay tấn công. Về sau tạo thành một vòng tuần hoàn nối tiếp nhau…Tuy Kỷ ninh không nắm rõ nhưng phương pháp chiến đấu của Lạp Tháp chân nhân cũng kích thích hắn.
“K·iếm mà so với thương thì không xuyên bằng thương được. So với đao thì không thể nào hung hãn như đao đươc. Mà như côn bổng thì cũng không đập mạnh bằng côn bổng được…K·iếm có hai lưỡi, cực kỳ linh hoạt. Phong cách chiến đấu đa dạng. Sau khi ta thi triển ba đầu sáu tay ra. Nếu sáu cánh tay đánh ra những phong cách khác nhau…thì có thể sẽ ảnh hưởng tới nhau làm thực lực yếu đi nhiều, nhưng nếu như làm được giống như Lạp Tháp chân nhân thì ngược lại sẽ hỗ trợ nhau tăng thực lực lên rất nhiều.”
Khi đó Kỷ Ninh không ngừng suy ngẫm trong đầu.
Lúc đó, trong khi xem trận đấu, hắn luôn trầm mặc là vì đang suy ngẫm lại xem. Bởi vì hắn cũng đã từng tu luyện qua ‘Tiểu Ngũ Hành K·iếm Lục’ ở Hắc Bạch Học cung, trong đó có ẩn chứa một vài cách phối hợp ngũ hành. Sau khi cẩn thận suy ngẫm, Kỷ Ninh đã có một nguyên mẫu trong lòng, lúc này lập tức thi triển ra.
“Vù vù vù…”
Có k·iếm quang như nước, có k·iếm quang như lửa, có cái lại mờ ảo như có như không.
Cả ngươi Kỷ Ninh lướt qua lướt lại, khi tiến khi lui. K·iếm pháp cũng biến đổi không ngừng. Từng đường k·iếm c·hém ra. Trong khoảng khắc, Kỷ Ninh đánh ra đủ kiểu k·iếm quang…như đang tấu lên một khúc nhạc, khi thì nhẹ nhàng, khi thì cao vút, khi thì liên miên chảy xuống, khi thì chậm rãi bùng nổ…
Nước lửa gió không gian cùng với ‘K·iếm Đạo’.
Toàn bộ hiểu biết của bản thân đều được dung nhập vào trong K·iếm Đạo. Tất cả đều tùy tay mà đánh ra. Kỷ Ninh cảm nhận được một cảm giác thật sự tuyệt vời. K·iếm pháp như tự nhiên phối hợp với nhau, hỗ trợ cho nhau. Tất cả đều vô cùng tự nhiên. Chính mình không cần cố gắng nghĩ ra đánh loại k·iếm pháp gì. Tất cả đều theo một cảm giác thật sự tuyệt vời.
Không cần phải phá bỏ cảm giác này. Tất cả cứ theo cảm giác mà thi triển ra.
“Tuyệt vời.”
“Thật tuyệt vời.”
“Không ngờ k·iếm pháp lại có thể thi triển ra tuyệt vời như thế sao?” Ở chủ điện Thiên Mang Điện, gần ngàn Thiên Tiên đều cảm thấy vui tươi sảng khoái. Kỷ Ninh ba đầu sáu tay thi triển ra những loại kiếp pháp khác nhau cùng lúc, quả thật như một bức tranh thủy mặc tươi đẹp. Mực đen vẩy lên nhưng lại tạo ra vẻ đẹp đẽ rung động lòng người.Truyện Sắc Hiệp – http://truyenfull.vn
Lúc này thân thể của Kỷ Ninh như gió. Sáu thanh tiên k·iếm mờ ảo, hoàn toàn thi triển ra toàn bộ tinh túy của k·iếm pháp.
K·iếm vốn cực kỳ phức tạp.
Chỉ riêng k·iếm thức cơ bản mà đã được chia ra làm mười ba loại. Nếu so với côn, thương, đao…thì đều phức tạp hơn. Sự phức tạp này…nếu gặp phải cao thủ thì đúng như nguyên liệu giúp họ chế biến ra món ăn ngon. Nhưng nếu gặp phải người kém cỏi thì phức tạp ngược lại làm họ không biết làm thế nào.
“Thiên tài!” Ở chủ điện Thiên Mang Điện, Lã Động Tân nhịn không được phải sợ hãi than. “Không ngờ trong trận chiến quan trọng thế này mà hắn lại có thể tiến tới cảnh giới sâu như vậy. Nếu ta đoán không lầm, hiện tại hắn đang ở trong cảnh giới Vô Tư Vô Tưởng. Tất cả đều tùy tâm…Loại cảnh giới này làm k·iếm pháp hắn thi triển ra tự nhiên hơn xa bình thường. Mà loại k·iếm pháp tự nhiên hơn xa bình thường này sẽ khắc cực sâu vào trong đầu hắn. Sau trận chiến này, nhất định cảnh giới “Đạo’ và k·iếm pháp của hắn đều sẽ tiến bộ cực nhiều.”
“Đúng là thiên tài K·iếm Đạo khó tìm.” Bồ tát Đại Thế Chí nhịn không được nói. “Phật Môn ta nguyện ý thu thiên tài như thế này vào.”
“Hắn mới có ngộ ra hai Đạo hoàn chỉnh. Nhưng K·iếm Đạo lại cao như thế thì nhất định là K·iếm Tiên đứng đầu đại hội Tiên Duyên này.” Lã Động Tân nhịn không được nói. “Thật sự hắn đúng là K·iếm Tiên trời sinh. Thiên phú về K·iếm Đạo quả thật không thể tưởng tượng nỏi. Hạ Mang…Kỷ Ninh kia, nếu các ngươi không thu, ta sẽ thu hắn làm đệ t·ử. Thấy thế nào?”
“Đông Hoa, ngươi cũng phải động lòng rồi sao?”
“Phật Môn còn muốn thì ta lại không thể muốn sao?” lã Động Tân nhìn về phía hoàng đế Đại Hạ.
Hoàng đế Đại Hạ lắc đầu. “Sáu người đứng đầu đại hội Tiên Duyên này đều sẽ phải qua sự lựa chọn của đông đảo sư huynh đệ dưới trướng sư tôn ta! Nếu không ai chọn Kỷ Ninh kia thì ta sẽ nhường cho Lã Động Tân ngươi làm sư phụ của hắn. Ngươi thấy thế nào?”
“Nhiều lời. Một k·iếm tiên tuyệt thế trời sinh như thế mà các ngươi không chọn sao?” Lã Động Tân lập tức lắc đầu.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »