Chương 879

K·iếm thể của thần k·iếm là từ ngoài vào trong, trung tâm là căn nguyên.
Tu sửa dần đến gần căn nguyên thì càng khó khăn, vì mặt ngoài nguyên vẹn nên thần k·iếm hấp thu ngũ hành chi tinh tốc độ mau hơn nhiều, sửa càng tốt thì thu ngũ hành chi tinh càng mau. Mỗi tội ngũ hành chi tinh quá nhiều, chớp mắt đã qua sáu ngày sáu đêm, thần k·iếm T·ử Quang Quỳnh không ngừng hấp thu.
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
– Đã tiêu hao ba mươi phương, sửa được hơn một nửa. Dường như càng đến gần trung tâm càng khó sửa.
Lại qua một ngày.
– Tiêu hao năm mươi phương, còn kém chút.
– Sáu mươi phương, bảy mươi phương…
– Vẫn kém chút.
K·iếm thể gần như lành hoàn toàn nhưng khi đến gần căn nguyên thì độ khó tu sửa không ngừng tăng lên.
– Tám mươi phương.
– Chín mươi phương.
– Chín mươi lăm, chín mươi sáu, chín mươi bảy, chín mươi tám!
Kỷ Ninh cẩn thận cảm ứng thanh thần k·iếm sớm bị mình luyện hóa, rốt cuộc một chút xíu cuối cùng trong căn nguyên k·iếm thể đã được chữa lành.
Tiêu hao hết ngũ hành chi tinh rút từ mảnh nhỏ pháp bảo giá trị chín mươi tám phương, rốt cuộc thân thần k·iếm T·ử Quang Quỳnh hoàn toàn chữa lành.
Ầm!
Thần k·iếm màu đỏ lơ lửng trước mặt Kỷ Ninh phát ra cảm xúc vui mừng, hắn cũng cười. Kỷ Ninh không kiềm chế, mặc kệ thần k·iếm bùng nổ.
K·iếm quang như mặt nước màu đỏ lan tràn ra hư không đằng trước.
Xoẹt!
K·iếm quang xé gió thành hình quạt tràn ngập hư không trước mặt Kỷ Ninh, nơi đi qua thế giới Lao Ngục chấn động.
Kỷ Ninh kinh ngạc kêu lên:
– Cái gì? Đây là thế giới Lao Ngục, nơi chuyên bắt nhốt tù phạm, phân thân bản tôn có ấn ký hoa xanh, hết sức thi triển mới mơ hồ lay động thế giới Lao Ngục. Giờ ta không hề vận dụng thần k·iếm, tự nó bùng nổ mà khiến thế giới Lao Ngục chấn động?
Kỷ Ninh cực kỳ giật mình:
– Uy năng mạnh hơn Đạo Chi Thần Binh rất nhiều, gấp trăm lần hay ngàn lần? Nếu ta điều khiển nó thì còn cỡ nào nữa?
Kỷ Ninh nhìn mặt hồ màu đỏ hình quạt giữa hư không, cảm nhận uy năng ẩn chứa trong đó, hắn không dám nghĩ nhiều.
Kỷ Ninh duỗi tay ra.:
– Lại đây.
Mặt hồ k·iếm quang màu đỏ khuếch tán chợt tan biến, thần k·iếm T·ử Quang Quỳnh ngoan ngoãn bay vào tay Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cầm thần k·iếm, rót thần lực vào trong k·iếm, lực lượng sương khói hoa xanh cũng bám vào người, hắn định dốc hết sức ra thi triển.
Ngay lúc này!
– M·áu và nước. K·iếm như nước, k·iếm như m·áu…
Có tiếng ngâm nga hầu như khó nghe thấy phát ra từ căn nguyên thần k·iếm. Vì Kỷ Ninh đã rót thần lực vào nên cảm ứng rõ ràng hơn. Kỷ Ninh cảm ứng trong căn nguyên thần k·iếm ẩn chứa cao ngạo.
Kỷ Ninh mơ hồ thấy một bóng dáng cô đơn, tựa như thanh thần k·iếm làm lòng hắn sinh ra sùng bái. K·iếm ý ngút trời làm vì sao vỡ, thế giới vụt tắt, sinh linh vạn vật diệt tuyệt, mọi thứ không thể ngăn cản k·iếm ý này, dường như hỗn độn vô tận sẽ bị xé rách.
Kỷ Ninh tỉnh táo lại:
– Hộc!
Kỷ Ninh chợt nhận ra đã qua hơn nửa tháng.
– Đây là căn nguyên thần k·iếm?
Kỷ Ninh có được thần k·iếm T·ử Quang Quỳnh đã lâu thật lâu về trước nhưng chưa từng nhận ra căn nguyên thần k·iếm có gì đặc biệt. Lần này khi thân k·iếm lành lặn, căn nguyên thần k·iếm như sống lại, khiến Kỷ Ninh dòm ngó được k·iếm ý chí cao vô thượng, đó là k·iếm ý hoàn toàn vượt qua hình trăm dòng hợp đạo.
Trong những gì Kỷ Ninh từng gặp dường như chỉ có ý cảnh hai chữ Dịch Ba trên cổng thành Dịch Ba thành Đại Mạc Vĩnh Hằng Giới là ngang ngửa được.
Cùng chí cao, chất chứa viên mãn, vĩnh hằng.
– Vĩnh hằng?
Kỷ Ninh thì thào:
– Hèn gì thần binh thế này được gọi là Vĩnh Hằng Thần Binh.
Hỗn độn thần binh.
Đạo Chi Thần Binh.
Vĩnh Hằng Thần Binh! Vĩnh Hằng Thần Binh là báu vật bên trong ẩn chứa căn nguyên, mỗi món vì có căn nguyên của riêng mình nên vô cùng thần kỳ, là độc nhất vô nhị, không Vĩnh Hằng Thần Binh nào giống nhau.
Bình thường chỉ có đẳng cấp như Đại Mạc Đạo Quân, Tố Phong Đạo Quân mới sử dụng thần binh như vậy làm binh khí. Một số người may mắn có kỳ ngộ như Bắc Hưu Thần Thế Giới cũng được Vĩnh Hằng Thần Binh.
Kỷ Ninh chợt hiểu ra:
– Cảm giác phải dẫn dắt bộc phát ra hết căn nguyên trong thần k·iếm thì mới phát huy ra uy năng lớn nhất của thần k·iếm T·ử Quang Quỳnh.
Ngay sau đó Kỷ Ninh cười khổ, dẫn đạo bộc phát ra hết tất cả? Đùa, để làm được điều đó yêu cầu cảnh giới rất cao, Kỷ Ninh và căn nguyên thần k·iếm chênh lệch xa lắc xa lơ. May mắn Kỷ Ninh đi đường k·iếm đạo, đã có chút cảm ngộ.
– Thử xem uy lực của nó đi.
Kỷ Ninh cầm thần k·iếm T·ử Quang Quỳnh vèo một tiếng xé gió bay đi.
Trên một nơi hoang vắng thế giới Lao Ngục có một lão nhân tóc đen ngồi xếp bằng.
Vèo!
Một thiếu niên áo trắng từ xa đáp xuống.
Kỷ Ninh lên tiếng:
– Tam Tuyệt.
Lão nhân tóc đen lật đật đứng dậy:
– Chủ nhân.
Lão nhân tóc đen đã tâm phục khẩu phục Kỷ Ninh, các Tổ Thần Tổ Tiên trong thế giới Lao Ngục đều bị hắn thu phục. Tam Tuyệt K·iếm Chủ là Tổ Thần Tổ Tiên đầu tiên bị Kỷ Ninh thu phục.
Kỷ Ninh ra lệnh:
– Ngươi đừng nhúc nhích.
Lão nhân tóc đen khó hiểu nhìn Kỷ Ninh đến gần mình, hắn chợt vung thần k·iếm. K·iếm c·hém ra mang theo ý cảnh Sát K·iếm thức mà hắn tham ngộ. Đến nay Kỷ Ninh chưa hiểu thấu Sát K·iếm thức, một chút xíu ý cảnh đã dẫn động chút uy năng chứa trong căn nguyên thần k·iếm, chút uy năng bị dẫn động thông qua thần k·iếm T·ử Quang Quỳnh bùng nổ ra ngoài.
Kỷ Ninh cảm giác như chút uy năng căn nguyên thần k·iếm kèm theo khiến hắn có sức mạnh không gì phá nổi.
K·iếm quang màu đỏ chợt lóe.
Phập!
Xiềng xích màu đen thẩm thấu trong hư vô sau lưng lão nhân tóc đen chợt keng một tiếng đứt thành hai khúc.
Lão nhân tóc đen trợn to mắt, lắp bắp:
– Cái… này…
Lão nhân tóc đen khó tin nhìn Kỷ Ninh:
– Không thể nào! Đây… đây là xiềng xích mà Cửu Phương quốc chủ luyện chế ra, rõ… ràng hắn…
Kỷ Ninh rõ ràng là Tổ Thần, lão nhân tóc đen nhớ mấy trăm năm trước hắn cũng cầm thần k·iếm màu đỏ đó c·hém vào xiềng xích giam cầm lão, nhưng chỉ để lại vết hằn trên sợi xích. Khi ấy làm Tam Tuyệt K·iếm Chủ kinh thán, vừa lúc hạo kiếp tam giới kết thúc, lực công kích của Kỷ Ninh gần chạm đến ngưỡng cửa Thế Giới cảnh.
Bây giờ Kỷ Ninh mạnh hơn lúc trước nhiều.
Lực lượng sương khói hoa xanh bám vào người!
May mắn uy lực Vĩnh Hằng Thần Binh bùng nổ, có thể dẫn phát chút xíu uy năng căn nguyên thần k·iếm chứa bên trong.
Uy lực nhát k·iếm này mạnh đến mức c·hém xiềng xích nhẹ hẫng không chút trở ngại.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »