Chương 7
Đôi mắt người c·hết mở trừng trừng, con ngươi như thể sắp lòi ra khỏi khoang mắt, đồng t·ử mở to hết cỡ, khóe mắt còn rịn ra chút m·áu.
Ai cũng đều nhận ra, trước khi c·hết, cô đã trải qua nỗi sợ hãi kinh hoàng.Diệp Tiêu thở dài: “Đúng vậy, lẽ nào còn thứ gì đáng sợ hơn cái c·hết sao?”
Sự thực đúng như vậy sao? Anh không thể trả lời được câu hỏi này.Diệp Tiêu chợt cúi đầu, cẩn thận hướng về phía đôi mắt người c·hết, anh nghĩ đến câu nói hoang đường được truyền miệng: trong mắt người c·hết sẽ hiện lên khuôn mặt hung thủ, bởi vì đó là người cuối cùng họ nhìn thấy trong cuộc đời.Đương nhiên, là một cảnh sát, Diệp Tiêu không bao giờ tin vào lời nói ngu ngốc đó.
Nhưng giờ đây, anh có một thứ cảm giác kỳ lạ, thôi thúc anh lấy chiếc kính hiển vi, đặt đối diện với nhãn cầu người c·hết.
Kết quả đã được khẳng định, anh chẳng thu hoạch được gì.
Hình ảnh hiện ra trong nhãn cầu người c·hết chính là hình ảnh anh.Anh lắc đầu, lùi vài bước, quan sát toàn bộ dáng vẻ người c·hết nằm ngang trên ghế sofa, hai chân đã duỗi thẳng, cứng đờ, hai tay giơ ra hai hướng giữa không trung.
Dựa vào khoảng cách giữa các ngón tay, có thể phán đoán rằng, có vẻ như cô muốn nắm lấy thứ gì đó.
Quần áo vẫn khá hoàn chỉnh, không hề có vết xé, chỉ thấy vết tụ m·áu hằn trên cổ, trông giống như một sợi dây thừng màu đen quấn quanh cổ cô vậy.
Đây là vết thương duy nhất trên toàn bộ cơ thể cô, và cũng là đòn chí mạng.Miệng người c·hết há to, lộ ra vòm họng đỏ tươi, như là muốn hét lên, nhưng Diệp Tiêu biết cô không thể hét lên được, bởi khí quản đã bị thít chặt đến độ không thể phát ra bất cứ âm thanh gì nữa.Diệp Tiêu không nhìn cô ta nữa, anh lại nhìn khắp căn phòng nhỏ một lượt.
Trên bàn có mấy bức ảnh người c·hết chụp lúc còn sống.
Thì ra cô ấy rất xinh.
Anh nhìn người c·hết trong ảnh, cô có dáng vẻ yêu kiều thướt tha.
Diệp Tiêu lại hướng ánh mắt về phía ghế sofa, đối chiếu với người trong ảnh, thật chẳng giống nhau chút nào, có lẽ ai khi c·hết cũng khiến cho những người còn sống phải thất vọng.”Rất lâu rồi không xảy ra vụ án bóp cổ c·hết như thế này.”
Giọng nói nặng nề của người đồng nghiệp bỗng vang lên bên tai Diệp Tiêu.Thoạt tiên, Diệp Tiêu ngẩn người, rồi nhẹ nhàng nói: “Kết quả điều tra sơ bộ thế nào?”
“Cửa phòng không bị cạy, rõ ràng người c·hết đã tự mở cửa cho hung thủ.
Trong nhà cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết giằng co gì, chắc chắn nạn nhân đã bị hại trong khi không hề có chút đề phòng.
Nạn nhân tên là Lý Vân Na, là cô gái trẻ sống độc thân, năm nay 25 tuổi, làm việc tại khu thương mại, mối q·uan h·ệ xã hội tương đối đơn giản.
Thời gian t·ử nạn khoảng từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng.
Tại hiện trường không phát hiện thấy dấu hiệu bị cướp bóc.”
“Cũng không có sự xâm hại ở những bộ phận khác trên người sao?”
“Không có, ngoài vết xiết trên cổ.”
Diệp Tiêu gật đầu, nói với đồng nghiệp: “Đây thực là một vụ hóc búa.
Anh có phán đoán gì không?”
“Phán đoán của tôi ư? Trực giác nói với tôi rằng, đây là một kẻ sát nhân m·áu lạnh.”
Người đồng nghiệp lắc đầu.”Đúng vậy, hắn ta thật là kẻ m·áu lạnh.”
Nói xong, Diệp Tiêu bước ra khỏi phòng, anh bước ra khoảng trống bên ngoài căn phòng, hít thở sâu vài hơi.
Vừa rồi anh suýt bị nghẹt thở bởi bầu không khí c·hết chóc trong phòng.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây đen.
Bỗng anh có một dự cảm chẳng lành – có lẽ, cơn ác mộng đáng sợ hơn nữa vẫn còn ở phía sau.Họ không hề biết, đây mới chỉ là vụ án đầu tiên của vụ g·iết người hàng loạt.