Chương 141
“Ngươi nhìn xem, nó thật đáng yêu!” Lâm Nam đưa hài t·ử đặt vào lòng ta nhẹ nhàng cọ cọ.
Ta cúi đầu nhìn nó, đứa trẻ này thật xinh đẹp, cũng được nuôi dưỡng rất kỹ càng, đôi mắt đang nhắm nhưng vẫn có thể thấy rõ hàng mi vừa dài vừa đen hệt như một tấm mành nhỏ, trên gương mặt trắng nõn còn phớt chút hồng nhạt đặc trưng của lứa tuổi trẻ thơ, bàn tay bé bé nắm lại đặt ở trước n·gực, móng tay tinh xảo mà trong suốt được cắt tỉa tỉ mỉ. Mỗi nhịp hô hấp nho nhỏ thân thể lại khẽ phập phồng.
“Đứa trẻ này dễ thương quá!” Ta cảm khái nói.
Lâm Nam lập tức kiêu ngạo nói: “Đương nhiên a, ta đã chăm sóc nó rất tốt!”
Vô nghĩa, ngươi chăm sóc nó tốt vì đó là hài t·ử của ngươi!
Ở bên kia đang đặt bút ghi chép, Lâm Hạo ngẩng đầu lên như hắt bát nước lạnh vào Lâm Nam, y nói: “Kia tính cái gì, A Lan khi còn nhỏ mới thực sự xinh đẹp!”
Lâm Nam vội vã nắm lấy tay tiểu hài t·ử, nhẹ giọng nói: “Ngoan nào, về sau không được học theo hài từ kia, chẳng biết nghe lời ai cả. Cần phải vừa thông minh lại vừa nhu thuận a!”
Lâm Nam hẳn là đang nói về Lâm Lan. Quả nhiên, Lâm Hạo đình chỉ động tác liếc mắt âm trầm: “Một hài t·ử ưu tú cho dù có phạm phải lỗi lầm cũng có thể bỏ qua, còn một hài t·ử tầm thường nếu tính cách còn không xong thì xem như không còn đường cứu vãn. »
…… Bọn họ đã đến tuổi thoái hóa rồi sao? Hay là tình thương của cha đã lớn tới nỗi luôn coi hài t·ử nhà mình là giỏi nhất?
Trong lòng có chút hâm mộ. Thân thể ta như vậy…… trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác tiếc nuối….
“Làm sao vậy, ngươi lại phát ngốc cái gì?”
Lâm Hạo lại bắt đầu vùi đầu gõ bàn phím, Lâm Nam giơ tay khua khua trước mắt ta rồi vui vẻ hỏi: “Muốn ôm nó một chút hay không?”
Nhìn bộ dáng hắn ân cần như vậy khiến ta bất giác vươn tay ra, cẩn thận ôm lấy hài t·ử. Nặng quá, hài t·ử này nặng hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều, hẳn là nó đã được nuôi dưỡng rất tốt, vừa mập mạp lại đáng yêu vô cùng.
Lâm Lan nhàn nhã tiến vào, thấy hài t·ử trong lòng ta thì đôi mày nó lặp tức nhăn lại rồi thuận miệng nói: “Tiểu hài t·ử ở đâu ra vậy!”
Lâm Hạo nói: “Một tiểu hài t·ử nào đó[77]!”
Vừa dứt lời, Lâm Nam đã lập tức chen vào: “Nó là đệ đệ ngươi!”
Lâm Lan thần sắc đại biến, sau đó cố lấy lại bình tĩnh nhanh chóng trở về phòng ngủ của mình.
Lâm Nam nhướn mày: “Như thế nào? Ta nói đâu có sai đâu, hài t·ử của ta không phải đệ đệ nó thì là cái gì!”
Lâm Hạo sắc mặt cổ quái, ta cũng cảm thấy chuyện này đúng là không bình thường. Hài t·ử Lâm Nam thật sự là đệ đệ của Lâm Lan a. Chẳng lẽ bọn họ đã bất hòa nghiêm trọng đến mức này? Nhưng hiện tại nhìn vẻ bề ngoài q·uan h·ệ của hai người xem ra vẫn rất tốt.
Lâm Hạo hừ lạnh một tiếng, khép lại bản bút ký rồi thản nhiên lên lầu, hẳn là về phòng làm việc để làm nốt phần việc còn lại.
Lâm Nam không thèm để ý đến hành động của Lâm Hạo mà chỉ chăm chăm nói với ta: “Bỏ đi thật đúng lúc. Lại đây, cuối cùng hai ta cũng có được một chút yên tĩnh. Ta nói cho ngươi biết a, nó gọi Tiểu Giai, từ lúc bé đã đặc biệt ngoan ngoãn ──”
Thẳng đến thời gian cơm chiều, Lâm Hạo và Lâm Lan mới xuống dưới ăn cơm. Điểm này phụ t·ử bọn họ thế nhưng thật ra rất giống! Trong lúc đó ta vẫn đang bị Lâm Nam lôi kéo nghe hắn kể về những chuyện thú vị của con trai hắn. Tiểu hài t·ử kia tuy rằng đã tỉnh nhưng lại không hề khóc nháo ầm ĩ, đôi mắt tròn xoe mở to thưởng thức ngắm nghía bàn tay nó đang cầm, mang theo ngoạn ý, chỉ ngẫu nhiên cao hứng đùa nghịch ngón tay Lâm Nam rồi hanh hanh hai tiếng như đang rất thích ý vui đùa……
Hoàn đệ nhất bách tứ thập nhất chương.