Chương 3
Editor: Lé-Chan
Thay đổi thường phục xong, hai người từ cổng sau ra khỏi hoàng cung, chậm rãi đi bộ khắp thành.
Quả nhiên rất náo nhiệt, bóp tượng đất, xiếc khỉ, múa đại đao, coi bói, có nhiều người đứng coi không nhúc nhích.
Ninh T·ử Mạch trong tay cầm đồ chơi bằng đường, vừa đi vừa ăn, tiện thể nhìn khắp nơi.
Góc đường có không ít người vây quanh, Vệ Viễn Hi hiếu kỳ, lôi Ninh T·ử Mạch chen vào.
“Ném vòng kìa.” Ninh T·ử Mạch chỉ một cái mặt nạ tuốt sâu bên trong, cười tủm tỉm, “Ta muốn cái đó.”
“Xấu c·hết đi được.”
“Mà ta muốn.” Ninh T·ử Mạch nhìn chằm chằm vào mặt nạ, không chịu đi.
“Cứng đầu, ta mua cho ngươi.” Vệ Viễn Hi lấy ngân phiếu.
“Đừng, ta muốn tự mình lấy.” Ninh T·ử Mạch đè tay hắn lại, tự mình lấy tiền mua mười vòng trúc, hưng hái bừng bừng khao khát muốn lấy được mặt nạ.
Mười vòng trúc đi qua, thế nhưng ngay cả rìa cột gỗ cũng không đụng tới.
Ninh T·ử Mạch buồn bực, giận dữ nhìn cái mặt nạ kia lầm bầm: “Đặt xa như vậy để làm gì!”
Vệ Viễn Hi lắc đầu cười, thôi mình cũng mua mười vòng trúc vậy.
Một hai ba bốn, tất cả mười vòng trúc đều lọt vào cột gỗ.
“Hửm, cao hứng?” Vệ Viễn Hi lau khô mặt nạ rồi mới đưa cho y.
Ninh T·ử Mạch tiếp nhận mặt nạ, hưng phấn đeo lên mặt rồi đi về phía trước.
“Xấu xí.” Vệ Viễn Hi xoa xoa đầu y, “Mặt xanh nanh vàng.”
“Gia hương bên kia của ta giống như vầy.” Ninh T·ử Mạch quay đầu nhìn hắn, “Ở quan ngoại, mọi nhà khi hết năm đến tết sẽ cùng nhau cầu phúc, sẽ đeo cái mặt nạ này, đuổi quỷ, sau đó mời tài vào.”
“…” Vệ Viễn Hi sửng sốt, sau đó cẩn thận hỏi, “Ngươi nhớ nhà?”
Ninh T·ử Mạch không nói chuyện, một lúc lâu, khẽ gật đầu một cái.
“Ngươi nhất định có cơ hội trở về.” Trước mặt mọi người, Vệ Viễn Hi không dám quá thân mật với y, chỉ gõ gõ cái mặt nạ, “Nhưng mà, có đi là phải có về, ngươi là của ta.”
“Ai là của ngươi.” Ninh T·ử Mạch trợn trắng mắt nhìn hắn, sau đó cúi đầu bước nhanh tiến về phía trước.
Nhìn tai y phiếm hồng, Vệ Viễn Hi cười cười, đuổi theo vài bước rồi sóng vai với y mà đi.
Ra ngoài cung, tâm tình đều tốt, cơm tối thì ăn ở tửu lâu, sau đó qua sạp nhỏ bên cạnh ăn hồn đồn và một xâu thịt nướng, ăn đến tưởng chừng không thể đi nổi.
“Cay c·hết mất.” Ninh T·ử Mạch lè lưỡi hít hà.
“Cây ớt đó là ớt hiểm! Ớt hiểm mà người cũng dám ăn!” Vệ Viễn Hi vừa bực mình vừa buồn cười, lấy bánh mật đã mua đưa cho y.
“Ăn ngon.” Ninh T·ử Mạch nhận lấy bánh mật, vừa ăn vừa tiếp tục đi về phía trước.
Thấy y hăng hái như thế, Vệ Viễn Hi cũng không đành lòng gọi y hồi cung, vì thế tiếp tục đi theo phía sau.
Có một nhóm biểu diễn lưu động đang có tiết mục với khỉ. Chú khỉ con vừa ngây ngô vừa thật thảm hại, bị roi quất tróc cả da.
“Khỉ kìa…” Ninh T·ử Mạch trơ mắt nhìn Vệ Viễn Hi.
Vệ Viễn Hi bất đắc dĩ: “Ta không cần khỉ.”
Ninh T·ử Mạch kéo tay, “Hôm nay ta không mang theo nhiều bạc, cho ta mượn.”
“Không cho.” Vệ Viễn Hi cầm tay y.
“Mười hai thôi mà.” Ninh T·ử Mạch nghĩ phải cần mười hai lượng mới có thể mua được con khỉ kia.
“Không cho.” Vệ Viễn Hi ôm chặt hà bao.
Ninh T·ử Mạch rất ai oán, tiếp tục kéo, ai bảo có tiền là đại gia.
Vệ Viễn Hi cợt nhả, giơ ngân phiếu tiếp tục phe phẩy.
“Vị công t·ử này.” Hán t·ử* biểu diễn xiếc khỉ đột nhiên lên tiếng, ôm trong tay chính là con khỉ kia.
*hán t·ử: người đàn ông cục mịch.
“Chuyện gì?” Vệ Viễn Hi ngẩn ra, nghĩ thầm chẳng lẽ T·ử Mạch rất nổi bật trong đám đông, tới nỗi có người muốn tặng con khỉ này cho y?
“Vừa rồi có một vị đưa bạc, bảo ta đưa con khỉ này cho ngài.” Hán t·ử kia thận trọng ôm con khỉ tới trước mặt Ninh T·ử Mạch.
Ninh T·ử Mạch cũng rất buồn bực, theo bản năng nhận lấy, nghĩ thầm rằng mình đâu có biết vị công t·ử gì đó đâu.
“Ai đưa? Người đâu? Bạc nhiều hay ít?” Vệ Viễn Hi nghe vậy trừng mắt giãn con ngươi, hung thần ác sát níu cổ áo của hán t·ử.
“Tiểu, tiểu nhân cũng không biết.” Người đó càng hoảng sợ, “Nhìn như là một cậu ấm, cho năm mươi lượng bạc liền đi.”
Vệ Viễn Hi phẫn nộ, ai nhiều chuyện như vậy? Lần sau gặp nhất định phải cắt đứt chân hắn!
Giận dữ, từ n·gực móc ra mấy tấm ngân phiếu, mạnh mẽ nhét vào tay người nọ, “Đây, một trăm lượng! Nhớ kỹ! Con khỉ này là gia mua!”
Hán t·ử mừng đến sắp ngất, không biết hôm nay mình trúng vận c·ứt chó gì.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Ninh T·ử Mạch ôm chú khỉ theo hắn trở về, trong miệng còn đang oán giận, “Người h·ành h·ạ chú khỉ mỡi nãy vừa nhìn là biết không phải tốt lành gì, sao ngươi lại trả cho gã nhiều bạc như vậy!”
“Đồ ngươi thích, chỉ có thể là ta đưa!” Vệ Viễn Hi rất bá đạo.
Ninh T·ử Mạch lười tranh với hắn, ôm khỉ con lắc lắc.
“Ta ôm cho, bẩn thỉu.” Vệ Viễn Hi đoạt lấy khỉ con, “Trở về tắm rửa rồi sẽ trả lại cho ngươi.”
Ninh T·ử Mạch gật đầu, tiện thể ghé một sạp hàng bên đường mua túi hoa, rồi cùng chú khỉ con hồi cung.
“Gia, trở về đi.” Đằng sau hoa đăng tầng tầng lớp lớp, có người nhỏ giọng nói, “Nếu giờ không về, cửa cung sẽ đóng mất.”
Vệ Viễn Ngọc gật đầu, nhìn bóng lưng cao to phía trước, đáy mắt tràn đầy cô đơn.
Khỉ con rất biết điều, có thể nói là có chút ngây ngô, nói chung là không giống những con khỉ khác bát nháo phiền phức.
Đói bụng cũng không nháo, hay chạy đến trước mặt người khác, kéo áo lôi tay đặt trên bụng mình, như vậy là có thể xoa hết nửa ngày. Ăn no rồi ngồi xổm trên cây, ngứa thì tự mình gãi, càng lớn càng có thần khí, trên mặt có một vòng kim mao*, y hệt Hầu Vương trong truyền thuyết.
*kim mao: lông vàng.
Hôm nay Vệ Viễn Hi hồi cung thái t·ử, thấy Ninh T·ử Mạch đang ngồi ở dưới tàng cây cười gập cả người.
“Sao vậy?” Vệ Viễn Hi kinh hỉ, T·ử Mạch hôm nay thế nào lại cao hứng như thế?
Ninh T·ử Mạch vừa cười vừa chỉ chỉ về đằng trước, Vệ Viễn Hi nhìn thấy cũng vui vẻ, khỉ con mặc một cái áo choàng hồng, đang chơi với một cây gậy nhỏ vàng óng ánh.
“Hầu Vương à?” Vệ Viễn Hi nhìn khỉ con, quăng một quả táo qua cho nó.
Khỉ con thấy có trái ăn, lập tức bỏ “gậy như ý” trong tay, nhào lên chụp quả táo.
Ninh T·ử Mạch vươn ngón tay gãi gãi khỉ con, “Có tiền đồ!”
Khỉ con ôm trái táo, hai ba phát liền nhảy lên cây, im lặng bắt đầu ăn.
“Ngươi hôm nay sao lại trở về sớm?” Ninh T·ử Mạch được khăn bông cho hắn lau tay.
“Buổu chiều phụ hoàng muốn mở tiệc chiêu đãi Hồi Cương Vương, ta phải trở về thay triều phục.” Vệ Viễn Hi ngồi ở trước mặt y, cầm lấy tay y xoa bóp.
“Hồi Cương Vương…. Hồi đầu năm ngươi cho ta bốn viên cỏ linh chi, vốn là hoàng thượng định ban cho Hồi Cương Vương?” Ninh T·ử Mạch hiếu kỳ hỏi.
“Ừ, phụ hoàng hàng năm đều phải bồi thường cho Cương Vương một khoản lớn, đừng để ý, thân thể ngươi quan trọng hơn.” Vệ Viễn Hi rất nghiêm túc, “Hừ, để hôm nào ta đến thái y viện hỏi một chút, nếu có bảo bối gì mới, ta sẽ lấy về cho ngươi!”
“Ta cũng không phải ấm sắc thuốc.” Ninh T·ử Mạch rút tay mình về, “Nhanh thay quần áo đi, nếu không sẽ đến muộn mất.”
“Trước khi đi hôn một cái?” Vệ Viễn Hi ưỡn mặt nghiêm lên phía trước.
Ninh T·ử Mạch cả kinh, cấp tốc dùng tay che miệng lại, nhìn chằm chằm vào hắn.
Vệ Viễn Hi thở dài, có gì mà phải xấu hổ chớ.
Vệ Côn rất chú trọng tiệc chiêu đãi lần này. Bởi vì lễ nghi rất phiền phức dài dòng, khiến cho Vệ Viễn Hi ngồi im ở khán đài coi vũ cơ biểu diễn, càng xem càng buồn ngủ.
Ninh T·ử Mạch một mình ở cung thái t·ử nhàn nhã đi chơi, sau khi ăn tối còn thoả mãn ôm khỉ con đi bộ một vòng ở ngự hoa viên, quẹo vào thì thấy Vệ Viễn Ngọc đang ở đây.
Có muốn chạy cũng không kịp, Ninh T·ử Mạch chỉ có thể đứng tại chỗ.
“T·ử Mạch.” Vệ Viễn Ngọc kinh hỉ, “Ngươi sao lại ở đây?”
“Tại chỉ có một mình, nên đi lòng vòng.” Ninh T·ử Mạch cười cười, “Viễn Hi không có ở đây, không ai theo ta.”
Một tiếng “Viễn Hi” như tiếng hôn nhẹ ấm áp, Vệ Viễn Ngọc nghe xong n·gực muốn bùng nổ.
“Ngươi có nghĩ sẽ dọn qua Vĩnh Ngọc Điện của ta không?” Vệ Viễn Ngọc chỉ vào đằng trước, “Không xa lắm, ở đó lại không kém, ta sẽ gọi đầu bếp làm điểm tâm ngươi thích nhất.”
“Được rồi.” Ninh T·ử Mạch ẵm khỉ con đưa cho Vệ Viễn Ngọc, “Được rồi, ta còn chưa cảm ơn ngươi đã cho ta khỉ con, cho ngươi ôm một lát nè.”
“Làm sao ngươi biết là ta đưa?” Vệ Viễn Ngọc sửng sốt.
“Đoán, ta lại không quen ai khác.” Ninh T·ử Mạch cười tủm tỉm, theo hắn đi vào Vĩnh Ngọc Điện.
Bên trong rường cột chạm trổ xanh vàng rực rỡ, có vẻ xa hoa hơn cung thái t·ử biết bao nhiêu lần.
“Đây là cái gì?” Ninh T·ử Mạch tò mò tiến đến bên cạnh bàn, “Tranh nữ nhân?”
“Coi cho vui thôi.” Vệ Viễn Ngọc nói cho có lệ.
“Cái này đẹp.” Ninh T·ử Mạch chỉ vào một bức, “Đây là cho ngươi chọn trắc phi?”
“Đẹp chỗ nào, xấu muốn c·hết.” Vệ Viễn Ngọc phân phó người hầu ôm cuộn tranh đi, còn mình lôi kéo Ninh T·ử Mạch đi uống trà.
“Những bức hoạ như thế này, Viễn Hi cũng có sao?” Ninh T·ử Mạch ôm ly trà, đột nhiên hỏi một câu.
“Đương nhiên là có, còn nhiều hơn của ta nữa.” Vệ Viễn Ngọc cười nhạt, “Tiểu thư nhà mấy đại thần, còn có các nơi tiến cử mỹ nhân, chỉ sợ là nhiều không đếm xuể.”
Ninh T·ử Mạch nghe vậy sắc mặt trắng bệch, cúi đầu không thèm đáp lại.
Bầu không khí trong phòng hơi có chút xấu hổ, Vệ Viễn Ngọc đang suy nghĩ nên nói cái gì để làm y hài lòng, ngoài cửa đột nhiên có một cô gái tiến đến, mặc váy màu đỏ lựu, đầu đội bảo trâm, mày liễu dựng thẳng, đến cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, nhìn qua quả thật có vài phần khí thế.
“Vương phi.” Ninh T·ử Mạch đứng lên hành lễ.
Người tới chính là Vương phi mà Vệ Viễn Ngọc cưới vào cửa hai năm trước, đại thiên kim nhà Tư Mã tướng quân tên là Tư Mã Yến, thái độ làm người mạnh mẽ đôi khi xúc phạm đến người yếu ớt, người trong cung thấy nàng hận không thể đi đường vòng.
“Ngươi tới nơi này làm gì?” Vệ Viễn Ngọc bất mãn.
“Mang vào cho ta!” Tư Mã Yến lớn tiếng hướng ngoài cửa hét một câu, lập tức liền có thái giám lôi hai người xềnh xệch vào. Ninh T·ử Mạch nhìn thấy liền nhíu mi, nhìn lại, là hai thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi, thế nào lại bị đánh thành như vậy?
“Thân là hoàng t·ử, mỗi ngày… lại cùng những luyến đồng này uống rượu mua vui, ngươi cũng không sợ mất đi danh dự hoàng gia sao!” Tư Mã Yến nghiến răng nghiến lợi.
“Chuyện bản vương, khi nào đến lượt ngươi quan tâm!” Vệ Viễn Ngọc giận dữ.
Ninh T·ử Mạch đứng ở một chỗ cảm thấy rất xấu hổ, khuyên nhủ hai câu liền cáo từ ra khỏi cửa.
Tư Mã Yến hồ nghi liếc nhìn hai thiếu niên trên đất, vừa nghĩ lại… Trách không được nhìn hai hồ ly tinh này khá quen mắt, thì ra là cùng một đức hạnh với Ninh thế t·ử!
Ninh T·ử Mạch trở về phòng ngủ, đẩy cửa ra lại càng bị hoảng sợ, chỉ thấy trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn mình.
“Viễn Hi?” Ninh T·ử Mạch thắp nến, “Ngươi sao lại ở đây?”
“Đi đâu?” Vệ Viễn Hi lạnh lùng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại.
“Vĩnh Ngọc Điện.” Ninh T·ử Mạch không muốn nói dối, huống hồ trong hoàng cung khắp nơi đều là cơ sở ngầm, mình cũng không gạt được hắn.
“Ta đã nói ngươi không được đi tìm hắn nữa, ngươi xem lời của ta là cái gì?” Vệ Viễn Hi giận dữ.
“Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi.” Ninh T·ử Mạch nhíu mày, “Ta cũng không phải luyến đồng của ngươi, nói với người khác mấy câu cũng không được?”
“Luyến đồng?” Vệ Viễn Hi thiếu chút nữa tức điên, chăm sóc y che chở y nhiều năm như vậy, trong n·gực trong mắt tất cả đều là y, kết quả chỉ đổi lấy hai chữ này?
Lớn từng này, Vệ Viễn Hi lần đầu tiên biết trái tim băng giá là tư vị gì, xoay người ra khỏi cửa phòng, không bao giờ… sẽ lại đây nữa, mình là mang tâm đi tới, hoá ra lại thành một người dưng không có liên quan.
Ninh T·ử Mạch ngồi ở bên cạnh bàn, không thấy rõ trên mặt là biểu tình gì.
Ngày hôm sau, vạn tuế gia cùng Hồi Cương Vương nói muốn ra khỏi kinh thành, trước đi qua vùng ngoại ô vào khu vực săn b·ắn.
Đi theo Vệ Viễn Hi ít nhất là hai đoàn người trái phải, nhìn Vệ Viễn Ngọc cách đằng trước không xa, trong mắt là lạnh lùng không thể tả.
Vệ Viễn Hi đi lần này, cung thái t·ử có vẻ vắng lạnh không ít. Vì thế, qua hai ba ngày Ninh T·ử Mạch liền đi thăm hỏi thái hậu.
“Mạch nhi, mau tới đây.” Lão thái hậu niệm phật xong, xuất môn chỉ thấy Ninh T·ử Mạch ngồi trong viện phật đường chơi với khỉ con.
“Nãi nãi.” Ninh T·ử Mạch phủi phủi y phục, đứng lên, cười híp mắt đỡ lấy bà.
“Từ đâu lấy ra một vật hiếm lạ chơi vui như vậy?” Lão thái hậu mặt mày rạng rỡ nhìn khỉ con.
Khỉ con ngồi xổm trên vai Ninh T·ử Mạch, hai mắt trợn to, ngoẹo đầu nhìn lão thái hậu đối diện, thuận tiện vươn móng vuốt gãi m·ông.
Lão thái hậu rất cao hứng, một bên phân phó cung nữ lui xuống gọt hoa quả, một bên cùng Ninh T·ử Mạch vào phòng.
“Nãi nãi nếu thích, sau này con đến đều sẽ dắt nó theo.” Ninh T·ử Mạch ẵm khỉ con đặt vào lòng thái hậu, “Nó rất biết điều, không ngọ nguậy cũng không loạn cắn người.”
“Mạch nhi ngoan, nuôi vật nhỏ cũng ngoan.” Lão thái hậu tiện tay cầm khỉ nhỏ, “Dáng vẻ này khác hẳn với mấy tôn t·ử của ta, suốt ngày chỉ biết đánh nhau c·hém g·iết, cứ chạy đi săn lung tung, thật sự là nghiệp chướng.”
“Hoàng thượng lần này đi săn, hẳn là rất lâu?” Ninh T·ử Mạch hỏi.
“Đúng, mỗi lần đều như vậy, chắc tháng sau mới có thể trở về.” Lão thái hậu lắc đầu, “Thật sự không biết có gì tốt.”
Ninh T·ử Mạch cười cười, ngồi xổm trước mặt thái hậu đút khỉ con ăn nho, rồi banh miệng của người ta ra hai bên hại khỉ con phải kêu loạn, khiến cho lão thái hậu phải cười ra nước mắt.
“Mạch nhi.” Thái hậu cười đủ rồi, tay chỉ cái ghế kế bên, “Ngồi đi, nãi nãi có việc nói cho con.”
“Dạ?” Ninh T·ử Mạch hiếu kỳ, “Chuyện gì ạ?”
“Năm nay con cũng gần mười tám, nên lấy vợ rồi.” Thái hậu mỉm cười nhìn y, “Có cô nương nào vừa ý hay chưa?”
“Không có.” Ninh T·ử Mạch nhanh lắc đầu, “Con không muốn đón dâu.”
“Nói bậy!” Thái hậu nghiêm mặt, “Y chang thằng Hi, miệng toàn nói bậy! Tự dưng lại không muốn lấy vợ!”
“Không phải vậy, nãi nãi.” Ninh T·ử Mạch vẫn lắc đầu, “Không phải là không muốn, chỉ là không dám.”
“Không dám? Không dám cái gì?” Thái hậu sửng sốt, nghĩ lại, “Do thân phận của con? Con từ nhỏ đến lớn đều ở trước mặt ta, không q·uan h·ệ đến cha con! Không ai có thể động đến con!”
“Không phải con sợ cái này, con biết nãi nãi sẽ che chở con.” Ninh T·ử Mạch cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Vậy con sợ cái gì?” Thái hậu nóng nảy, “Nói ra đi, nãi nãi làm chủ.”
Một cung nữ áo tím bắt đầu dâng trà, Ninh T·ử Mạch nhìn trong ly từng chút từng chút một được đổ đầy nước, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Con sợ tương lai cưới phải một người hung dữ.”
“Cái gì?” Thái hậu sửng sốt, “Ai hung dữ?”
“Dạ… như Ngọc Vương phi vậy…” Ninh T·ử Mạch nhíu mày, khoa tay múa chân, “Dữ giống nàng, cưới chi bằng không cưới.”
“Con nói hệt như con nít.” Thái hậu dở khóc dở cười, “Làm nửa ngày thì ra chỉ sợ chuyện này.”
“Đúng vậy.” Ninh T·ử Mạch gật đầu, “Ngọc vương thật sự tốt vô cùng, còn cho con khỉ con, thế nhưng Ngọc vương phi thật hung dữ, mỗi ngày trong cung gà chó khó yên.”
“Yến nhi quả thật hung hãn, bất quá đối với tính tình Ngọc nhi, chỉ có thú một người như vậy mới có thể quản được.” Thái hậu lắc đầu cười, “Nhưng con thì không giống. Tính con rất tốt, nếu muốn lập gia đình, nãi nãi nhất định sẽ tìm cho con một người hiền lành.”
“Mai mốt rồi tính.” Ninh T·ử Mạch cười híp mắt bóp vai cho thái hậu, “Mai mốt con thành thân, nãi nãi nhớ… cho con đồ tốt!”
Bồi lão thái hậu dùng ngọ thiện xong, Ninh T·ử Mạch dẫn khỉ con trở về cung.
Cuối hè đầu thu, trời nóng bức đến lợi hại, trong phòng cũng oi bức không kém. Vì vậy chỉ đơn giản leo lên những nên cao, xuất thần nhìn rừng cây thấp thoáng ngói vàng tường đỏ.
Xa xa, có một bóng dáng màu tím lén lén lút lút rời khỏi Duyên Thọ cung, Ninh T·ử Mạch khoé miệng khẽ nhếch, tay gãi gãi khỉ con trong lòng.
Khỉ con đang ngủ thì bị quấy rầy. Thế là bất mãn kêu loạn, quơ móng vuốt chọc chọc y.
Trong Vĩnh Ngọc Điện, Tư Mã Yến nhìn cung nữ quỳ trên mặt đất, tức giận đến thiếu chút nữa đốt luôn phòng ở.
“Y thật sự nói như vậy sao?” Tư Mã Yến cắn răng nói.
“Dạ, thế t·ử nói nương nương hung hãn, nếu là ngài ấy, ngài ấy thà không thú còn hơn, còn nói…” Cung nữ do dự, “Còn nói con khỉ kia, là Ngọc vương cho ngài ấy.”
Tư Mã Yến nghe vậy liền giận dữ. Một tên nam nhân lớn lên nhìn như hồ ly tinh, không biết là có thứ tốt gì, vốn cho rằng y cùng Vệ Viễn Hi dây dưa không rõ, còn chuẩn bị dùng cớ này tạo cơ hội lật đổ Thái t·ử. Thế nào kết quả lại ngược lại, trở thành y và Vương gia nhà mình có q·uan h·ệ?
Nghĩ đến phụ thâb có chiến công hiển hách, mình muốn tấm chồng nào cũng được. Hết lần này tới lần khác, do một lời chỉ đạo của Thái hậu, mình liền gả cho một thằng oắt vô dụng. Vốn đã uỷ khuất, bây giờ còn bị câu tam đáp tứ sau lưng, sao mà chịu cho nổi.
Bất quả chỉ là một đứa con mà Trữ vương đã bỏ đi, bộ sẽ có người sợ y hay sao?
Sáng sớm ngày thứ hai, ngự phòng liền sai người đưa lên một hộp điểm tâm, Ninh T·ử Mạch mới nhớ ra hôm nay còn phải uống thuốc.
Ninh T·ử Mạch từ nhỏ người yếu nhiều bệnh, hết lần này tới lần khác phải uống một vị thuốc Đông y. Thái y thường đưa thuốc không đắng cũng không ngọt, nói chung là có uống thì uống.
Vệ Viễn Hi mỗi lần thấy y len lén đảo thuốc, n·gực đều đau, cảm thấy rất luyến tiếc. Không thể làm gì ngoài mỗi lần uống thuốc đều coi chừng y, sau đó thì tìm một sư phụ chuyên làm điểm tâm dân gian ở lại cung thái t·ử, làm đồ ngọt cho Ninh T·ử Mạch.
Móng ngựa tô, bánh thủy tinh, gạo nếp đậu, hạnh nhân cao. Tuy chỉ là những món phổ thông, nhưng vị ăn vô cùng tốt, không ngấy không ngán không béo, đến cả thái hậu không thích đồ ngọt cũng khen không dứt miệng, liên tục nói Vệ Viễn Hi không hiếu thuận, có đầu bếp giỏi như vậy sao lại giấu ở trong cung thái t·ử không cho người khác biết!
“Nãi nãi.” Ninh T·ử Mạch cầm một trái quýt lớn, một bên vừa ăn vừa hiếu kì hỏi, “Nghe nói Hồi Cương Vương lần này về mang theo không ít vật lạ?”
“Đúng vậy. Mấy món kì lạ quả thật không ít, nghe nói có vài món hiếm lạ, Mạch nhi muốn?” Lão thái hầu hỏi y.
“Không có, không nên.” Ninh T·ử Mạch lắc đầu.
“Thật sự không muốn?” Lão thái hậu cười, hỏi một câu.
Ninh T·ử Mạch đỏ mặt, cúi đầu không thèm nhắc lại.
“Vừa lúc nãi nãi cũng muốn tặng vài món cống phẩm cho phi tần hậu cung, để mọi người cùng nhau cao hứng một chút!” Lão thái hậu sai cung nữ dìu bà đứng dậy, “Mạch nhi sẽ đi cùng nãi nãi chứ? Biết đâu sẽ chọn được vài món mình thích.”
Ninh T·ử Mạch gật đầu, cười híp mắt tiến lên phía trước.