Chương 6
Editor: Lé-Chan
Tư Mã Uy và Thái t·ử không hợp nhau, trong triều đình đã lâu không còn là bí mật. Quần thần không nói, càng không nói càng không nhịn được nghĩ, lỡ có lúc Hoàng thượng băng hà, giang sơn chưa biết chắc sẽ thuộc về ai. Thái t·ử là con vua, không sai, nhưng con vua cũng đâu sánh nổi với người có hơn mười vạn đại quân trong tay.
Vệ Viễn Hi định trong triều lập uy tín, chiến công nhiều nhất cũng là cách nhanh nhất, lại nhân cơ hội đoạt lấy binh quyền, nhất cử lưỡng tiện.
“Chỉ là Trữ vương mấy năm gần đây tuy nói là có rục rịch, nhưng cũng không có hành động ầm ĩ nào. Nếu phụ hoàng chủ động phát binh, hẳn sẽ có chút gian nan.” Vệ Viễn Hi nhíu mày, dù sao tổ tiên Trữ vương cũng từng có ân với Thái tổ Hoàng đế, chủ động phát binh, không cẩn thận sẽ bị nói thành lấy oán trả ân.
“Hoàng thượng…. ta có biện pháp. Nhưng trước đó ngài phải nghĩ lại, làm thế nào để Tư Mã Uy giao ra binh quyền?” Hoàng Trạch ngồi xổm trên ghế, “Nói không chừng lão già này sẽ nhân cơ hội gây sự, đến lúc đó đừng nói ta không nhắc nhở.”
“Tư Mã Uy luôn luôn cuồng vọng tự đại không an phận, phụ hoàng đã sớm muốn diệt trừ bọn họ.” Vệ Viễn Hi cười, “Thần t·ử không thể so với Phiên vương. Phụ hoàng sở dĩ chịu đựng nhiều năm như vậy, thứ nhất là do Đông Bắc có Trữ vương nhìn chằm chằm, trong triều không thể loạn; thứ hai trong triều không người, lỡ như có chiến sự, cần hắn mang binh xuất chiến.”
“Vậy bây giờ thì?” Hoàng Trạch hớp một ngụm rượu.
“Hiện tại ta đã trưởng thành.” Vệ Viễn Hi thả tay xuống dặm vò rượu, “Phụ hoàng cũng âm thầm bồi dưỡng không ít tướng lĩnh trẻ tuổi tài giỏi. Nếu như Tư Mã gia chịu trao binh quyền, phụ hoàng tự cho hắn an hưởng tuổi già trong vui vẻ, còn không, thì không thể trách được người khác. Quyền trong tay hắn càng nhiều, ta càng muốn thu hồi lại, cho dù đều là của Vệ gia cho hắn, ai cũng không thể ngăn cản.”
“Tấm tắc.” Hoàng Trạch lắc đầu, “Rốt cuộc con mẹ nó cũng có chỗ giống Thái t·ử, nếu ngài ở trước mặt Tiểu Mạch cũng như thế, phỏng chừng cũng không đến mức tới bây giờ mà vẫn chưa ôm được người về nhà.”
“Hừ!” Vệ Viễn Hi đá hắn, “Ngươi nói có biện pháp làm phụ hoàng ta phát binh Đông Bắc, biện pháp gì?”
“Ách….” Hoàng Trạch thở dài, “Ngài đêm mai đi hỏi Tiểu Mạch đi, chủ ý là do y nghĩ ra.”
“Ngươi không thể nói?” Vệ Viễn Hi hồ nghi.
“Ta sợ sau khi nói xong, ngài sẽ nổi giận đánh c·hết ta mất.” Hoàng Trạch buông tay.
N·gực tồn tại nghi vấn, ngày hôm sau màn đêm vừa buông xuống, Vệ Viễn Hi liền len lén đi vào Sùng Đức Điện. Đẩy cửa vào chỉ thấy Ninh T·ử Mạch đang ngồi bên giường, một bên ngâm chân một bên đọc sách.
“Sao lại tới đây?” Ninh T·ử Mạch hoảng sợ, “Bị người thấy thì làm sao bây giờ?”
“Không ai chú ý. Ta cẩn thận mà.” Vệ Viễn Hi ngồi xổm bên giường, lấy tay bóp bàn chân trắng nộn của y.
“Không được nháo!” Ninh T·ử Mạch hung dữ gõ đầu hắn bốp bốp, “Đã bảo sau này không được chạy tới đây rồi!”
“Rõ ràng là vợ mình, gặp mặt yêu đương mà lại như vụng trộm.” Vệ Viễn Hi một bên giúp y lau khô chân, một bên rất bất mãn lầm bầm.
Ninh T·ử Mạch nhìn thôi cũng thấy vui vẻ, lấy tay nhéo lỗ tai hắn.
Hai người ôn tồn được một lúc, Vệ Viễn Hi ôm y thử dò xét hỏi, “Đêm nay ta lưu lại được không?”
“Không được!” Ninh T·ử Mạch một tiếng cự tuyệt.
“…” Vệ Viễn Hi chưa từ bỏ ý định, tay không thành thật mò vào trong quần áo Ninh T·ử Mạch, hoàn toàn không có chút liêm sỉ nào!
“Ngươi ngồi đàng hoàng cho ta!” Ninh T·ử Mạch rống.
Vệ Viễn Hi thở dài, không cam lòng không muốn thu móng dê lại, lần sau động tác phải nhanh thêm một chút, vừa nãy còn tí nữa là sờ được cái m·ông rồi!
“Trở về đi.” Ninh T·ử Mạch giục hắn, “Sáng mai ngươi còn phải thượng triều.”
“Ta có việc tìm ngươi.” Vệ Viễn Hi vẫn mặt dày đứng trước mặt y.
“Không tin!” Ninh T·ử Mạch trùm chăn cho kín người, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn, “Ngươi làm gì có chính sự nào để nói!”
“Ngày hôm qua ta và Hoàng đại ca nói chuyện phiếm, hắn nói ngươi có biện pháp khiến cho phụ hoàng đáp ứng phát binh đi Đông Bắc.” Vệ Viễn Hi xoa xoa đầu y, “Biện pháp gì nào?”
Ninh T·ử Mạch nghe vậy sửng sốt, chăm chú nhìn Vệ Viễn Hi: “…. Biện pháp có một, nhưng mà nghe xong ngươi không được tức giận.”
“Ta không tức giận.” Vệ Viễn Hi đáp ứng, “Ta làm sao tức giận với ngươi được.”
“Ngươi có biết tại sao Trữ vương nhiều năm nay vẫn đều chịu đựng không nhúc nhích?” Ninh T·ử Mạch hỏi.
“Chuẩn bị lực lượng?” Vệ Viễn Hi suy đoán.
“Đây chỉ là một nguyên nhân.” Ninh T·ử Mạch ngồi xếp bằng trên giường, “Còn một nguyên nhân khác. Ông ta đang đợi một lý do để mưu phản, vì hiện nay Thánh thượng không phải hôn quân, bách tính dân chúng cũng chả có ai lầm than. Ông ta muốn gây chuyện, thì chỉ có một nguyên nhân miễn cưỡng nghe lọt tai, là đòi lại danh dự cho mình.”
“Lý do gì?” Vệ Viễn Hi nhíu mày.
“Ta chính là lý do của ông ta.” Ninh T·ử Mạch từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra một lọ thuốc, “Trước khi ta về kinh, Trữ vương đã giao cho Dương thúc một lọ thuốc.”
“Là gì?” Vệ Viễn Hi nhận lấy lọ thuốc.
“Hạc Đỉnh Hồng.” Ninh T·ử Mạch tự giễu cười cười, “Trước khi đi ông ta bảo Dương thúc rằng, khi đến sinh nhật hai mươi tuổi của ta thì hãy trộn thuốc này vào phần cơm mà ta ăn.”
“Cái gì??” Vệ Viễn Hi kinh sợ.
“Dương thúc là người tốt.” Ninh T·ử Mạch nói, “Ông đã sớm đem chuyện này cho ta biết. Hơn nữa nếu c·hết trong hoàng cung, đến lúc đó lời nói gió thổi, nói Thánh thượng ngu ngốc, trầm mê nam sắc, để che mắt người đời nên ban ta rượu độc –”
“Đủ rồi!” Vệ Viễn Hi nghe vậy lửa giận ngút trời.
“Những thứ này đều là Trữ vương sai khiến Dương thúc.” Ninh T·ử Mạch hơi thở dài, “Ông ta trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, trong cung trong kinh thành, khắp nơi đều có tai mắt của ông ta. Khắp thiên hạ đều đang đồn, thế t·ử Ninh vương sinh ra tướng mạo đẹp đẽ thiên hạ không ai có thể sánh bằng, nếu không làm sao Thánh thượng có thể chú ý tới? Ta dễ nhìn, dĩ nhiên lời đồn thị quân mới có người tin, có đúng hay không?”
“Vậy biện pháp của ngươi là gì?” Vệ Viễn Hi hỏi y.
“Ta c·hết, Trữ vương có lý do phát binh, điểm ấy Hoàng thượng không phải không biết.” Ninh T·ử Mạch vỗ vỗ n·gực hắn, “Tiên phát chế nhân (ra tay trước thắng trước), đi sau để bị chế ngự, ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ chọn cái nào?”
“Có ý gì?” Vệ Viễn Hi chau mày.
“Trữ vương cho rằng còn ba năm nữa mới đến lúc ta c·hết, sở dĩ ông chưa thể chuẩn bị lực lượng đầy đủ. Nếu lúc này xuất binh, chắc chắn ngươi sẽ nắm chắc phần thắng vài phần.” Ninh T·ử Mạch nhìn Vệ Viễn Hi, nói: “Hoàng lão tiền bối đã cho ta một lọ thuốc, uống vào sẽ ngủ say, sau đó sẽ không có hô hấp tim đập, không khác gì với c·hết, nhưng bảy ngày sau sẽ tỉnh lại.”
“Không được!” Vệ Viễn Hi cắt đứt lời y, “Lúc đó khắp thiên hạ đều biết ngươi đã c·hết, ngươi làm sao mà đi gặp người?”
“Thì đổi tên.” Ninh T·ử Mạch cười cười, “Vừa lúc có thể nhân cơ hội này, cởi bỏ thân phận ta bây giờ. Hoàng thượng mấy năm nay một mực do dự, chúng ta không buộc ngài, đương nhiên ngài sẽ không đồng ý. Sớm muộn gì cũng phải đánh một trận, còn trì hoãn nữa, đối với ngươi không có lợi chút nào.”
“Vậy ngươi sau đó phải làm sao?” Vệ Viễn Hi lấy tay xoa xoa tóc y, “Bằng không theo ta đi?”
“Hoàng đại ca nói hắn ở ngoại ô có một căn nhà trên núi, có thể cho ta ở.” Ninh T·ử Mạch nói, “Chờ ngươi cầm được binh quyền, Trữ vương thất bại, chúng ta sẽ tiếp tục lo lắng cho tương lai, có được hay không?”
“T·ử Mạch.” Vệ Viễn Hi thở dài, “Uỷ khuất ngươi.”
“Có gì khuất đâu chứ, ta không làm thế t·ử Ninh vương nữa, trái lại trở thành một người tự do tự tại, ăn mặc không lo, còn được Thái t·ử gia che chở, vậy thì uỷ khuất chỗ nào?” Ninh T·ử Mạch hướng hắn cười cười, “Việc này không thể chậm trễ. Một tháng, ngươi có thể âm thầm chuẩn bị tốt nhân mã để đối kháng Tư Mã Uy hay không? Ta lo lắng ông ta sẽ làm loạn.”
“Quân quyền trong tay Tư Mã Uy mặc dù lớn, nhưng đều là do Vệ gia cho, hơn nữa nhân mã đại đô đóng ở Đông Bắc, ông ta không thể so với Trữ vương, phụ hoàng đã sớm chuẩn bị để đối phó với ông ta.” Vệ Viễn Hi vuốt mái tóc mềm mại của y, “Sau khi diễn xong trò này, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi ta ngoài cung cho Hoàng Trạch, đến lúc đó ta xuất chinh Đông Bắc, ngươi theo ta có được hay không?”
“Ừ.” Ninh T·ử Mạch đáp ứng, “Ta cùng ngươi.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện khác ta sẽ cùng Hoàng đại ca thương lượng.”
Thấy Ninh T·ử Mạch hình như có chút mệt mỏi, Vệ Viễn Hi giúp y đắp chăn, “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai ta bảo đầu bếp làm món điểm tâm yêu thích nhất của ngươi.”
Ninh T·ử Mạch gật đầu, sau đó lại bị Vệ Viễn Hi hôn một hồi.
Trở lại cung thái t·ử xong, Vệ Viễn Hi chỉ thấy Hoàng Trạch đang ngồi trên ghế ăn đồ nhắm.
“Nói xong rồi?” Hoàng Trạch đứng lên, “Ngươi thấy chủ ý này của Tiểu Mạch như thế nào?”
“Cũng không tồi.” Vệ Viễn Hi ngồi xuống đối diện Hoàng Trạch, “Người ngoài cho rằng T·ử Mạch đã c·hết, với y mà nói trái lại là an toàn nhất, còn hơn là để y lại ở hoàng cung, ta đi đánh giặc cũng không an tâm.”
“Yên tâm đi, nhà ta rất yên tĩnh, đến lúc đó ta sẽ đưa y tới đó, đảm bảo không để ra sơ sót nào.” Hoàng Trạch vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngài cứ lo chuyên tâm chuẩn bị đối phó hai con hồ ly trong triều và Đông Bắc đi.”
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.” Vệ Viễn Hi vẻ mặt nghiêm túc đảm bảo, “Sau chuyện này, ta sã phong ngươi làm minh chủ võ lâm!”
“Khụ….” Hoàng Trạch bị sặc nước miếng, “Gì?”
“Minh chủ võ lâm.” Vệ Viễn Hi sờ mũi một cái, “Như vậy mới tài xứng với tà giáo giáo chủ.”
“Ai muốn xứng với cái tên vô liêm sỉ đó!!” Hoàng Trạch giận dữ.
“Đỏ mặt mà còn cãi.” Vệ Viễn Hi xấu xa cười.
Vì vậy nửa đêm, trong vườn hoa loan đao k·iếm ảnh, khiến cho ngự lâm quân tưởng là có thích khách.
Lão thái hậu tuy nói Ninh T·ử Mạch hồ đồ, nhưng trong lòng rốt cục vẫn còn chút nhớ nhung.
Vì thế có một ngày, bà liền dẫn người vào nhìn xem.
Trong viện khoảng không vắng vẻ, không có một người, mà sau khi nhìn hết tất cả khắp nơi, thì thấy Ninh T·ử Mạch đang ngủ gục ở trên bàn.
“Mạch.” Lão thái hậu gọi y.
“…. Nãi nãi?” Ninh T·ử Mạch mơ màng ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người đến liền vội vàng đứng lên chào.
“Tại sao lại ngủ ở đây?” Thái hậu nhíu mày, “Lỡ bị cảm thì sao?”
“Đọc sách rồi không biết thiếp đi hồi nào nữa.” Ninh T·ử Mạch nhấc một chiếc ghế ra, “Nãi nãi, mời ngồi.”
Thái hậu cho người hầu ra ngoài, sau đó nhìn chung quanh, hỏi: “Khỉ nhỏ đâu?”
“Nó mấy ngày trước vô phòng bếp trộm mấy món lặt vặt, không cẩn thận bị phỏng, thái y chữa xong nói nó đã trưởng thành, không nên nhốt nó ở nhà mãi, con liền thả nó ra sau núi.” Ninh T·ử Mạch nói.
“Vậy chỉ còn một mình con, bữa giờ sống có quen không?” Thái hậu kéo tay y hỏi.
“Dạ, tốt vô cùng.” Ninh T·ử Mạch gật đầu.
“Có trách nãi nãi không?” Thái hậu thở dài.
“Không trách, là do con có lỗi trước.” Ninh T·ử Mạch nói lời thật, trong hoàng cung, ngoại trừ Vệ Viễn Hi, thì Hoàng thái hậu là người đối tốt với mình nhất, cảm kích còn không kịp.
“Con và Ngọc nhi, là thật?” Thái hậu thử thăm dò hỏi.
Ninh T·ử Mạch không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh Ngọc nhi ở Vĩnh Ngọc Điện bế môn tự ngẫm.” Thái hậu cho rằng y không dám thừa nhận, vì vậy tiếp tục nói, “Con nếu thật tâm muốn tốt cho nó, hãy nghe theo lời nãi nãi, cưới quận chúa An Dương, để cho nó c·hết tâm, cũng để cho Hoàng thượng an tâm. Hoàng gia uy nghiêm không thể bị vấy bẩn được, đoạn tụ là việc trăm lần không thể.”
“…. Con sẽ suy nghĩ.” Ninh T·ử Mạch nhỏ giọng trả lời.
“Con tự giải quyết cho tốt.” Lão thái hậu đứng lên, than thở, “Nếu cứ khư khư cố chấp, đến lúc đó ai gia cũng không cứu được con.”
Ninh T·ử Mạch rũ mi, khẽ gật đầu.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Vệ Viễn Hi vẫn như cũ da mặt dày chạy tới.
Ninh T·ử Mạch cũng bó tay, võ công hắn cao cường như vậy, không có cách nào đuổi đi chỗ khác được.
“Ban ngày Thái hậu tới tìm ngươi?” Vệ Viễn Hi hỏi y.
“Ngươi phái người giám thị ta?” Ninh T·ử Mạch nheo mắt lại.
“Bậy nào! Toàn bộ hoàng cung đều biết hết đấy.” Vệ Viễn Hi xoa đầu y.
“Nga.” Ninh T·ử Mạch bĩu môi, “Nãi nãi bắt ta thành thân với quận chúa An Dương, sau đó khiến Ngọc vương hết hy vọng.”
“Thật là thừa cơ mà.” Vệ Viễn Hi chôn mặt vào gối đầu, giả bộ uỷ khuất.
“Bắt đầu từ ngày mai ta giả bộ bệnh được không?” Ninh T·ử Mạch đề nghị.
“Vì sao?” Vệ Viễn Hi cảm thấy khó hiểu.
“Cũng đâu có thể nói c·hết là c·hết. Giờ bị bệnh, ngày qua ngày càng nghiêm trọng, nếu c·hết sẽ không ai hoài nghi.” Ninh T·ử Mạch xoa xoa con mắt, “Vừa lúc Thái hậu hôm nay vì Ngọc vương cho nên đến tìm ta, có thể nói ta vì chuyện Ngọc vương nên thương tâm quá độ, dẫn đến bị bệnh!”
“Ngươi muốn ta tức c·hết phải hay không?” Mũi của Vệ Viễn Hi phồng lên do thở phì phò, vốn nghe Ninh T·ử Mạch nhắc đến chữ “c·hết” tâm cũng đủ đau rồi, đã thế còn thương tâm quá độ dẫn đến bệnh nữa!
“Ngươi sao nói chuyện không có tí đạo lý gì hết?” Ninh T·ử Mạch đậy lại quai hàm của hắn, “Ta không phải là vì muốn tốt cho ngươi sao!”
“Không cho! Vì hắn sinh bệnh, hay quá ha!!” Vệ Viễn Hi giận đến sắp biến thành quả banh.
“Lười nói chuyện với ngươi.” Ninh T·ử Mạch thở phì phò chui vào chăn, “Mệt mỏi!”
Vệ Viễn Hi cởi ngoại bào, cũng thọt khuôn mặt dày hơn cả thiết vào trong chăn, sau đó hôn ~
“Đi về!”
“Không muốn, cô đơn lắm, cho ta hôn một cái!”
“Ngô…”
Hai người ở trên quậy đủ một trận, Ninh T·ử Mạch triệt để mất hết khí lực, thở hổn hển bị Vệ Viễn Hi đặt dưới thân, cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Không cho quậy, nói cho ngươi nghe chuyện này.” Ninh T·ử Mạch ôm lấy đầu của hắn.
“Ừ, chuyện gì?” Vệ Viễn Hi áp người sát vào người dưới thân.
“Nếu sau này ngươi lên làm Hoàng đế, hãy tha Ngọc vương một mạng, lần này nói như thế nào cũng là ta lợi dụng hắn.” Ninh T·ử Mạch nghiêm túc nói.
Vệ Viễn Hi ngẩng đầu lên một cách mạnh mẽ: “Ngươi vẫn còn nghĩ đến hắn?”
Vệ Viễn Hi buồn bực nghĩ, lão t·ử chính là người không hiểu đạo lý đấy! Nhưng không dám nói ra, vì sợ làm hiền thê tức giận.
Giằng co một trận, Ninh T·ử Mạch vẫn là thở phì phì, Vệ Viễn Hi bất đắt dĩ thoả hiệp, chôn mặt xuống đầu vai người nọ ai thán.
Mình phải làm sao đây a….
Ninh T·ử Mạch nín cười, ôm lấy đầu hắn hôn nhẹ.
“T·ử Mạch, khi nào mình mới viên phòng (xxoo =)))?” Vệ Viễn Hi bất thình lình hỏi.
“Viên phòng cái gì?” Ninh T·ử Mạch sửng sốt.
“Chính là cho ta làm đó.” Vệ Viễn Hi tỏ vẻ vô tội, “Đều đã nghẹn nhiều năm như vậy, nếu còn nghẹn nữa không chừng sẽ hư mất, ngươi bỏ được?”
“Bậy bạ!” Mặt Ninh T·ử Mạch đỏ bừng.
“Cho ta làm, một lần thôi, nhé?” Vệ Viễn Hi tranh thủ k·iếm phúc lợi cho bản thân.
“Không cho.” Ninh T·ử Mạch khẩn trương nhìn hắn, “Không cho phép ngươi xằng bậy!”
“Sao lại không cho?” Vệ Viễn Hi vẫn chưa từ bỏ ý định, “Cho sờ tí đi.”
“Tự về phòng mà làm!” Ninh T·ử Mạch tan vỡ, người này không biết xấu hổ!
“Sao lại bắt ta đi về?” Vệ Viễn Hi đè ép thân thể phía dưới, ở trên người Ninh T·ử Mạch nhẹ nhàng cà cà.
“Ngươi…” Ninh T·ử Mạch trợn to hai mắt, phản xạ có điều kiện nổi lên phán ứng.
“Này!” Vệ Viễn Hi không cho y uy hiếp, “Ngươi cũng là nam nhân, dưới loại tình huống này còn dám lộn xộn?”
“Nói chung ta không làm! Ngươi dám mạnh bạo ta liền thiến ngươi!” Ninh T·ử Mạch ngoài miệng hung hăng, nhưng thực chất thân thể không dám động đậy.
“Làm sao nỡ mạnh bạo được.” Vệ Viễn Hi cười khổ, nhẹ nhàng ôm lấy y, “Ta tự mình giải quyết, ngươi để ta ôm một cái, ôm là được.”
Thân thể cứng ngắc của Ninh T·ử Mạch bị hắn kéo, vốn còn muốn giả c·hết, lại bị hơi thở bên tai làm cho tâm rối loạn.
Vừa nghĩ đến người nọ hiện tại đang làm cái gì, toàn thân liền không nhịn được nóng lên, tim đập cũng càng lúc càng nhanh.
“T·ử Mạch là một đứa bé ưa nói dối.” Giữa lúc Ninh T·ử Mạch có hơi viên tâm ý mãn, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười.
Trợn mắt, thấy Vệ Viễn Hi đang nhìn mình và cười.
“Rõ ràng rất muốn.” Vệ Viễn Hi lôi kéo tay của Ninh T·ử Mạch, “Không tin tự mình thử.”
“Ngươi hỗn đản!” Ninh T·ử Mạch vừa vội vừa thẹn, liền mạng cục cựa, nếu không phải do hắn không biết xấu hổ, thì mình sao mà có phản ứng được.
“Giận rồi?” Vệ Viễn Hi bị y phản ứng kịch liệt như thế làm cho hoảng sợ.
“Cút!” Ninh T·ử Mạch cảm thấy mình như bị trêu đùa, vì vậy hung hăng đẩy hắn xuống giường.
“Ngươi đừng nóng, ta sai rồi, nha?” Vệ Viễn Hi luống cuống.
Ninh T·ử Mạch vùi đầu vào chăn, không để ý tới hắn.
“Ngươi đừng giận mà, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.” Vệ Viễn Hi thận trọng kéo chăn xuống, làm cho cái đầu của y lộ ra.
Ninh T·ử Mạch xoay người quay vào tường, vẫn như trước không để ý đến hắn.
A ui cái số của ta! Vệ Viễn Hi ảo não đến nỗi nhìn cái gì cũng thấy cong cong. Làm thế nào cũng không được tự nhiên, nếu cứ tiếp tục như thế này, đến khi nào mới ôm được người đẹp đây?!
Sáng hôm sau, Sùng Đức Điện truyền ra tin tức, nói là Thế t·ử hôm qua nôn ra m·áu.
Lão thái hậu nghe được liền chạy tới, chỉ thấy Vệ Viễn Hi chắp tay ở ngoài phòng, trong viện toàn là một đám người đang lao nhao.
“Đây là làm sao?” Thái hậu sốt ruột.
“Không biết, thái y chỉ nói là úc hoả công tâm.” Vệ Viễn Hi nhíu mặt, “Hôm qua còn tốt mà, không biết tự dưng sao lại bệnh thành như vậy.”
Lão thái hậu thở dài, lệnh cung nữ đỡ mình, run rẩy đi vào phòng.
Trong phòng ngủ mờ tối, Ninh T·ử Mạch hôn mê bất tỉnh, được cuộn chặt ở trong chăn.
Thái hậu đứng ở bên giường, nhìn y hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
Vào lúc ban đêm, Ninh T·ử Mạch đang trong cơn mê man, đột nhiên bị người dùng lực lay tỉnh, trợn mắt ra thì thấy Vệ Viễn Hi đang dùng vẻ mặt hoảng loạn nhìn mình.
“Làm sao vậy?” Ninh T·ử Mạch hết hồn.
Vệ Viễn Hi không nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn y, sau đó đột nhiên vươn tay ôm y vào lòng, chặt đến nỗi hận không thể không buông ra.
“Viễn Hi.” Ninh T·ử Mạch thử đẩy đẩy hắn.
“Sau này…. đừng doạ ta như thế nữa.” Giọng nói của Vệ Viễn Hi có chút run.
Mới vừa rồi bước vào phòng, điều đầu tiên thấy chính là khuôn mặt Ninh T·ử Mạch không một chút huyết sắc.
Tái nhợt gần như trong suốt, hô hấp nhẹ nhàng y thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Tuy sớm biết là giả vờ, nhưng vẫn không thể nào không đau lòng.
“Ta không sao.” Ninh T·ử Mạch vỗ vỗ hắn, “Không phải đã bảo mấy ngày nữa mới tới sao? Sao lại trộm chạy tới đây rồi?”
“Tư Mã Yến dẫn người quỳ trước điện của phụ hoàng suốt tận hai canh giờ, thỉnh chỉ bắt ngươi vào ngục. Nhờ ta nói thân thể ngươi không tốt, cho nên phụ hoàng mới không có đáp ứng.” Vệ Viễn Hi cúi đầu cọ cọ y, “Ta lo lắng cho ngươi, định đến xem ngươi một chút…. Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”
“Uống xong thuốc sẽ biến thành như vậy, không có chuyện gì.” Ninh T·ử Mạch ngồi thẳng người, “Ta ngủ rất ngon, vừa rồi còn nằm mơ.”
“Thật không?” Vệ Viễn Hi vui vẻ, toàn bộ hoàng cung bị y quậy ngay cả gà chó cũng không yên, còn chính y thì rơi vào giấc ngủ an ổn.
“Trong phòng đã trễ, một mình cũng không có ý nghĩa.” Ninh T·ử Mạch bĩu môi, “Hoàng đại ca cũng không có ở đây.”
“Hắn đi giúp ta làm việc.” Vệ Viễn Hi ngồi bên cạnh hắn, “Mười lăm tháng này, hắn sẽ đến đón ngươi ra khỏi cung.”
“Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta sẽ thả Ngọc vương một con đường sống.” Ninh T·ử Mạch căn dặn, “Còn nữa, khi ta đi rồi, phải chăm sóc nãi nãi cho thật tốt.”
“Chỉ biết theo ta nhắc cái này.” Vệ Viễn Hi bất mãn, “Không thể nói chuyện khác?”
“Chuyện khác nào?” Ninh T·ử Mạch cười nhạt nhìn hắn.
Như có ánh sáng chiếu vào song linh, thiếu niên áo trắng trước mắt tươi cười thanh lệ, mặt mày như tranh vẽ.
Vệ Viễn Hi có chút si mê nhìn y, một lúc lâu, mới nhẹ nhàng hôn xuống.
Tình cảm xao động ăn sâu vào trong m·áu, nhưng rốt cuộc vẫn đè xuống.
Vệ Viễn Hi ôm Ninh T·ử Mạch, đầu gác ở bả vai y một chút, sau đó lưu luyến giúp đối phương sửa sang y phục.
“Tại sao không tiếp tục?” Ninh T·ử Mạch bóp mũi hắn.
“Không nỡ.” Vệ Viễn Hi đáp, “Lần đầu sẽ rất đau.”
“Cho nên cả đời cũng không cần?” Ninh T·ử Mạch cười.
“Đương nhiên muốn.” Vệ Viễn Hi cúi đầu cọ y, “Hoàng đại ca có hứa cho ta thuốc, dùng xong ngươi sẽ thoải mái.”
“….” Ninh T·ử Mạch ngay cả cái cổ cũng đỏ bừng, hai con người này quả thật không biết xấu hổ!
Đêm hè rất ngắn, tựa hồ chưa trò chuyện được bao lâu, sắc trời đã dần lộ.
May là mình không nỡ, Vệ Viễn Hi quay trở về cung thái t·ử.
Trong thời gian kế tiếp, Vệ Viễn Hi vẫn tiếp tục thỉnh thoảng ghé thăm Sùng Đức Điện.
Trong cung đều biết Thái t·ử và Thế t·ử Ninh vương cùng nhau lớn lên, cho nên cũng không cảm thấy gì kỳ quái.
Nhưng còn Vệ Viễn Hi thì liên tiếp bị Ninh T·ử Mạch doạ sợ vài lần.
Vài lần đầu vào cửa thì thấy Ninh T·ử Mạch không phải đang ho khan thì là thở hổn hển, mấy lần sau càng ngày càng nghiêm trọng, có vài lần tự dưng lại nôn ra một búng m·áu lớn.
“Tổ tông.” Vệ Viễn Hi chạy lại đỡ lấy y, “Ngươi không thể không làm ta sợ được sao?”
“Ai biết là ngươi.” Người còn lại trong phòng, Ninh T·ử Mạch, rút khăn ra lau m·áu ở khoé miệng, “Ta còn tưởng là thái y, định diễn cho ông ta nhìn.”
“Cứ đà này tim ta sẽ nhảy ra ngoài mất.” Vệ Viễn Hi nắm tay y nhét vào trong vạt áo, “Mặc dù là diễn giả, nhưng không được cho nãi nãi thấy, kẻo bà bị hù c·hết.”
“Ta biết, nãi nãi đã sớm không còn ở trong cung.” Ninh T·ử Mạch rút tay về được, nhìn qua có chút rầu rĩ không vui, “Ngươi không cần gạt ta.”
Vệ Viễn Hi có chút nghẹn lời, không biết nên nói cái gì, chỉ lấy tay xoa đầu của y.
Ngay sau hôm Ninh T·ử Mạch bị bệnh, Thái hậu liền mang theo mấy người phi tần đi đến nam đô hành cung.
Nói là niệm Phật, thật ra ai cũng biết, Thái hậu là hướng Hoàng thượng bày tỏ thái độ, từ nay về sau sẽ không bao giờ hỏi đến chuyện của Ninh T·ử Mạch nữa.
Người trong cung đều đang đồn, quả thật vô tình là đế vương gia, may là còn được yêu thương nhất, nhưng hễ dính đến thể diện hoàng gia, vẫn có thể thay đổi trở mặt thật nhanh, cắt đứt sạch sẽ.
“Ta không trách nãi nãi.” Nụ cười của Ninh T·ử Mạch có chút chua xót, “Ta chỉ mong bà không chán ghét ta là được.”
Vệ Viễn Hi thương yêu nhìn y, tay kéo bả vai y.
Thời gian mỗi ngày một trôi đi, tình huống của Ninh T·ử Mạch càng lúc càng chuyển biến xấu, đến cuối cùng, ngay cả nước cũng không thể uống nổi.
Các thái y đều sức đầu mẻ trán, hết thang thuốc này tới thang thuốc khác, nhưng tình huống không bao giờ tốt hơn.
Vạn tuế gia lúc cũng đi qua thăm Ninh T·ử Mạch vài lần, thấy y mỗi lần đều hôn mê bất tỉnh, đơn giản sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Một đạo thánh chỉ truyền xuống cho Thái t·ử và vị trọng thần phải vào ngự thư phòng nói chuyện trọn một buổi chiều.
Thế t·ử Ninh vương tuổi trẻ mất sớm, nếu y là ở hoàng cung đánh mất đi mạng sống, tin tức không bao lâu sẽ được truyền đến tai Trữ vương.
So với rơi vào bị động, không bằng tiên phát chế nhân.
Thẳng đến giờ lên đèn, Vệ Viễn Hi trở về cung thái t·ử.
“Thế nào?” Hoàng Trạch vừa thấy hắn liền ra chào đón.
“Phụ hoàng hạ chỉ, phải nhanh xuất chinh đến Đông Bắc.” Vệ Viễn Hi vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Đúng lúc ba ngày sau là mười lăm, Tiểu Mạch sẽ uống thuốc giả c·hết, đến lúc đó còn làm phiền ngươi dẫn y ra ngoài cung.”
“Không thành vấn đề.” Hoàng Trạch gật đầu, “Ta sẽ chăm sóc tốt cho y, ngài cứ an tâm chuẩn bị cho chiến tranh.”
Vệ Viễn Hi gật đầu, đứng trước cửa sổ xuất thần.
Một khi Tiểu Mạch ra khỏi cung, sẽ không còn mối nguy hiểm nào.
Mà mình, cũng không còn gì để băn khoăn.