Chương 1-3

BạchLăngPhi lắc đầu,trưng bày dáng dấpvô cùng đau đớn.”Để không cho hoàng thượng phạmvàotội lớnngập trời như vậy, bản công t·ử tađànhhảohảo xuất ra thủ đoạn bất đắc dĩ thôi…”
Cho dù võ nghệ cao cường đến đâu, đã vào đến trong hoàng cung thì tuyệt không có ai dám quấy rối,nhưng Bạch Lăng Phi chỉ cười cười buông xuống nam tử bị hắn cưỡng ép.
“Ân, không tồi không tồi, ngự thư phòng bố trí vô c·ùng lịch sự tao nhã, hoàng thượng quả nhiên hảo thưởng thức.” Bạch Lăng Phi hoàn toàn không có bị hoảng loạn khi phạm tội bắt cóc, lại còn thong thả dạo quanh ngự thư phòng.
Thịnh Bảo Khánh bị điểm huyệt không thể động đậy nằm ở trên trường tháp trong thư phòng, hai mắt đỏ đậm căm tức quan sát tên dâm tặc.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, hiện tại Bạch Lăng Phi chắc là đã bị biến thành thịt vụn rồi.
“Ha hả, tham quan xong rồi đó. Hiện tại nên đi làm chính sự.” Bạch Lăng Phi khoanh tay bước đến khí thế, khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười.
Thịnh Bảo Khánh phải thừa nhận, tên mỹ nam tử này là kẻ hiếm thấy trong cuộc đời mình, ngay cả đệ đệ Khánh Tường thân vương được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam t·ử cũng chưa chắc bằng phân nửa hắn.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, khi thấy nụ cười tuyệt mỹ trên mặt vị nam t·ử, đương kim thiên t·ử khí thế sơn hà c·ủa chúng ta lại rùng mình một cái ––
“Đừng sợ đừng sợ, bản công t·ử sẽ rất ôn nhu mà…”
Bạch Lăng Phi chậm rãi vươn hai tay…
A a a! Vương bát đản! Ngươi cởi y phục trẫm làm gì? Ngươi muốn làm gì trẫm hả?
Thịnh Bảo Khánh trong lòng phẫn nộ hô to.
“A… Dáng người không tồi nha…” Bạch Lăng Phi phát ra một tiếng tán thán.
Hoàng bào biểu thị quyền uy tối cao rơi lả tả, vương vấn tại bả vai, lộ ra bộ ngực cường tráng c·ủa nam tử dưới thân.
Đối nghịch với sắc trắng nõn trên người mình, da thịt c·ủa kẻ kia là màu mật ong bóng lưỡng đẹp mắt, mặt trên mơ hồ còn có thể thấy được mấy đạo đao ba nhàn nhạt. Hai đầu v* màu đỏ thẫm không biết là do sợ hãi hay lạnh lẽo, theo đường nhìn c·ủa Bạch Lăng Phi, dựng thẳng lên cao vút, dưới vẻ đẹp mới mẻ ngoài ý muốn dẫn theo ba phần tình sắc.
Lòng Bạch Lăng Phi hơi khẽ động.
Ân, thoạt nhìn rất ngon miệng đó, không biết nếu nếm thử thì tư vị sẽ thế nào.
Hắn luôn luôn thiên vị mỹ nhân ôn nhu kiều diễm, vốn cũng đã từng ăn nằm chơi đùa với một ít thiếu niên,nhưng bọn hắn cũng là có khuôn mặt đẹp tinh tế giống nữ nhân, ở trên giường cảm giác không có khác biệt lớn là bao.
Nhưng ngày hôm nay… Hắc hắc, ăn uống có chút linh đình hơn, thỉnh thoảng lại nhắm chút món cay cũng không tệ đi.
Nếu như đương kim thiên t·ử nắm trong tay giang sơn vạn lý biết mình bị coi như một bữa điểm tâm, chắc sẽ tức đến thổ huyết mất.
Bạch Lăng Phi sắc tâm nổi lên, lập tức nhẹ nhàng vươn tay mà vuốt ve lồng ngực mê người dưới thân. “Ân… Thật rắn chắc, nghe nói hoàng thượng giỏi về cưỡi ngựa b·ắn cung, xem ra lời đồn không sai a.”
Vương bát đản! Trẫm không chỉ giỏi về cưỡi ngựa b·ắn cung, còn giỏi về chém đầu nữa đó! Thịnh Bảo Khánh cảm thấy vô cùng nhục nhã, không khỏi trợn trừng con mắt, ở trong lòng chửi ầm lên.
“Chậc chậc, hoàng thượng, con mắt ngươi mở lớn như vậy, là muốn thấy cho rõ bản công t·ử thương yêu ngươi thế nào sao?” Bạch Lăng Phi cười tà, vươn hai ngón tay búng cái chóc lên đầu v* bên phải.
Ngô ––
Thịnh Bảo Khánh trừng lớn mắt, bộ mặt hơi méo mó một chút.
“Hi, không thể nào, không nghĩ tới hoàng thượng thoạt nhìn thô to dũng mãnh như vậy lại mẫn cảm đến thế.” Bạch Lăng Phi phát hiện ra cái bí mật nhỏ này, kinh hỉ mà sấn tới truy kích.
Bạch Lăng Phi sau hai ba phát liền cởi bỏ luôn chiếc quần vướng víu c·ủa nam nhân, lộ ra một đôi chân rắn chắc cường tráng.
Ngón tay thon dài duyên dáng y như đánh đàn trên da thịt trơn tuột d·ao động, từ bắp chân chậm rãi lướt thẳng lên trên…
A a a! Vương bát đản nên bị lăng trì mười tám đời nhà ngươi sẽ không định sờ “Nơi đó” c·ủa trẫm chứ? Thịnh Bảo Khánh kinh hãi kêu to trong lòng, hận không thể một cước đạp chết cái tên dâm tặc.
“Ai, nguyên lai ” long căn ” hoàng thượng lại có dáng dấp như vầy, không chỉ nhỏ xíu, còn mềm oặt mà nằm ỉu xìu, thực sự là làm kẻ khác thất vọng hoàn toàn a.” Bạch Lăng Phi tiếc nuối thở dài thật to.
Vương bát đản, nam nhân nào lúc không cương đều chẳng phải bộ dạng vậy a? Dám kêu trẫm nhỏ xíu à? Ngươi bất nam bất nữ y chang thái giám, lẽ nào so với ta lớn hơn? Thịnh Bảo Khánh trong lòng trong lòng khinh thường mắng.
“Hi, hoàng thượng có đúng hay không không phục a? Vậy bản công t·ử ngày hôm nay liền mở lòng từ bi, h·i s·inh một chút, cho ngươi mở rộng tầm mắt nha.” Bạch Lăng Phi xốc trường bào lên, đắc ý dào dạt một phen móc ra hàng họ xem như kiệt xuất nhất, “Cự căn” chinh phục vô số trinh tiết liệt nữ luôn.
Mẹ ta ôi!
Thịnh Bảo Khánh thấy “Quái vật lớn” trước mắt, tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống.
Chỉ thấy nam nhân tướng mạo tuyệt mỹ, sánh ngang nữ t·ử thế nhưng giữa hai chân lại mọc ra một cây gậy hàng khủng dài chừng nửa thước, thẳng đuồn đuột làm người xem nhìn mà không nói được câu gì.
Cái… Cái này không phải người! Đây là quái vật!
“Thế nào, hoàng thượng, tâm phục khẩu phục chưa?” Cự long “c·ủa bản công t·ử có lớn hơn” ấu long “của ngươi không thì bảo? Thấy dáng dấp nó ngủ say khiến ngươi thèm thuồng khó nhịn không? Yên tâm, chờ nó tỉnh dậy đi, bảo đảm cho ngươi dục tiên dục t·ử, muốn ngừng mà không được! Hắc hắc…”
Cái gì dục tiên dục t·ử, muốn ngừng mà không được, hoàng đế lão t·ử ta gặp phải đại biến thái nhà ngươi quả thực khóc không ra nước mắt!
Thấy nam t·ử trên mặt bày nụ cười – dâm đãng, nhìn lại na căn “Cự bổng” không phải c·ủa mình, Thịnh Bảo Khánh lòng đột nhiên mọc lên dự cảm bất an ––
Không… Sẽ không đâu ha… Trên đời tuyệt đối không ai dám đối với trẫm làm ra trò đại nghịch bất đạo đâu ha?
“Ai nha, hoàng thượng đáng thương c·ủa ta, ngươi phát run ở đâu nào, đừng sợ đừng sợ, bản công t·ử sẽ đối với ngươi rất ôn nhu mà…”
Bạch Lăng Phi cười cười nhìn chăm chú vào nam t·ử vĩ đại dưới thân, thò tay chỉnh sửa lại mớ tóc hỗn độn c·ủa hắn.
Một đôi con ngươi đen nhộn nhạo thủy quang ôn nhu, phản chiếu ánh trăng mê người, có thể nói thánh thượng từng kiểm duyệt qua vô số nữ nhân nay lại có một chốc thất thần…
Thật đẹp quá… Thậm chí Vân quý phi đẹp nhất trong hoàng cung cũng không có đôi mắt đoạt hồn người như thế a!
Khi hoàng đế còn đang say mê không ngớt, hạ thân thình lình xảy ra một trận đau nhức khiến y rất nhanh đối với ý chí không kiên định c·ủa mình cảm thấy hối hận vạn phần.
A a a! Cái tên biến thái này cũng dám cắm ngón tay vào trẫm… Trẫm ––
“Chậc chậc, cái m·ông hảo nhỏ hảo chặt a.” Bạch Lăng Phi dùng ngữ khí tao nhã nhất, nói ra lời lẽ dâm loạn nhất.
Câm miệng! Câm miệng! Vương bát đản trời đánh nhà ngươi! Mau rút cho trẫm!
“Ai nha, có đúng hay không cắm chưa đủ sâu? Không phải bộ dạng hoàng thượng bất mãn như thế sao, vậy sâu thêm một chút là ngon rồi –– ”
Đầu ngón tay vô tư mạnh mẽ dồn ép lên trên cái nơi mà chưa ai ghé thăm trong cơ thể, tìm kiếm tử huyệt ngay cả bản thân hoàng đế cũng không biết được ––
Ô a a a ––
Khoái cảm xa lạ lớn lao như tia chớp kéo tới, khiến thân thể hoàng đế uy vũ phút chốc co rút một trận ––
A a –– c·hết t·iệt –– đó là cái gì –– a a –– không nên –– không nên chơi đùa nơi đó mà –––
Long căn hoàng đế nguyên bản mềm nhũn nhờ ngón tay co rúm tục tĩu phía dưới không chỉ cương thẳng tắp, còn cứng đến muốn nổ banh nữa kìa.
Không không –– trời ạ trời ạ –– trẫm muốn g·iết ngươi ––
Cáp Aha a –– không –– không thể b·ắn –– trẫm tuyệt đối không thể b·ắn –– a a ––
Trước mắt xẹt qua một đạo bạch quang, “Long tinh” mà hậu cung ba nghìn người đẹp tranh nhau cướp giật cuối c·ùng chính là nhịn không được phun ra ––

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »