Quyển 4 – Chương 106: Cha con tranh đấu, Triệu Trinh giành thắng lợi

Ánh mắt Triệu Trinh nhìn thẳng phía trước, cũng không nhìn về phía Chu T·ử đứng ở phía sau mình, Chu T·ử lại vẫn cảm nhận được uy thế của hắn, nháy mắt với Cao Thái phi.
Cao Thái phi cười một tiếng, bảo Nhũ Yến mang tiểu thế t·ử ra ngoài chơi.
Chu T·ử chạy đuổi theo, dặn dò đôi câu, rồi mới trở về.
Nàng trở về, liền nhìn thấy mắt phượng của Triệu Trinh hơi nhíu lại trầm tĩnh như nước nhìn mình, trong lòng liền có chút ngượng ngùng, liếc nhìn Triệu Trinh, do dự một chút, mới nói: “Hôm chọn đồ vật đoán tương lai đó, có lẽ do thiếp thân không cho tiểu thế t·ử ăn no, kết quả là tiểu thế t·ử. . . . . .”
Triệu Trinh đã sớm đoán được, cười như không cười nói: “Lúc Tiểu thế t·ử chọn đồ vật đoán tương lai, liền bắt lấy thức ăn?”
Chu T·ử xấu hổ gật đầu một cái. Nàng thật lòng cảm thấy ngày chọn đồ vật đoán tương lai hôm đó, trong ánh mắt vô vàn trông đợi của mọi người, một tay tiểu thế t·ử nắm mẩu bánh Hoa Quế Cao, một tay siết mẩu bánh dứa, nhìn thế nào cũng đều là di truyền không tốt của mình –– đây cũng là một kẻ mê ăn vặt!
Triệu Trinh trầm ngâm, lại hỏi: “Kế tiếp thì sao?”
Chu T·ử càng thêm xấu hổ, cúi đầu không nói lời nào.
Triệu Trinh nhìn nàng, nhẹ nhàng bảo: “Nói đi!”
Lúc này Cao Thái phi đã sớm cười đến không ngừng được, cười nói: “Tiếp đến tiểu thế t·ử cũng không thèm quan tâm đến những người vây quanh nhìn thằng bé chọn đồ vật đoán tương lai nữa, quyết làm nhiều việc cùng lúc, nhét Hoa Quế Cao trong tay trái và bánh dứa trong tay phải vào miệng ăn hết! Ha ha!”
Triệu Trinh nghĩ đến trường hợp lúc đó, cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Triệu Trinh không dây dưa đề tài này nữa, Thế t·ử còn nhỏ, về sau có mình mỗi ngày đốc thúc dạy bảo, đương nhiên sẽ uốn nắn thành công, lớn lên sẽ thành cây lớn che trời!
Lúc này Triệu Hùng đưa quà tặng mà Vương Gia mang cho Thái phi nương nương cùng tiểu thế t·ử tới.
Triệu Trinh liên tục cưỡi ngựa chạy về, vì vậy quà tặng mang về cũng không nhiều.
Tặng cho Cao Thái phi, chủ yếu là chút vật trang trí vàng ngọc cùng tơ lụa thịnh hành…, lại có một cây lược gỗ đào do suốt đường từ Đông cương đến Kim kinh, Triệu Trinh ngồi trên xe ngựa tự mình mài khắc.
Triệu Trinh tặng cho tiểu thế t·ử chính là một phiên bản thu nhỏ bằng gỗ của thuyền lớn, cũng do hắn tự mình điêu khắc.
Chu T·ử thấy Thái phi cùng tiểu thế t·ử đều có quà tặng, Triệu Trinh chỉ bỏ sót một mình mình, cũng có chút ghen tị, lặng lẽ liếc Triệu Trinh vài lần.
Sao Triệu Trinh lại không biết tâm tư của nàng, nhìn bộ dạng ghen tức của Chu T·ử, trong lòng hắn cười thầm, trên mặt lại không lộ ra.
Dùng cơm trưa xong, Triệu Trinh nói với Cao Thái phi một tiếng, đang muốn đưa Chu T·ử trở về Diên Hi cư, tiểu thế t·ử lại vững vàng cất bước tiến lên, ngăn cản mẫu thân.
Bé ngửa mặt nhìn mẫu thân, tay nhỏ bé lôi kéo tay của mẫu thân, lúc lắc, mắt phượng nho nhỏ mang theo mong chờ vô hạn: “Mẹ, nghỉ ngơi! Mẹ, nghỉ ngơi!”
Đây là Triệu T·ử tới đòi phúc lợi mỗi ngày –– mẫu thân đến phòng kề phía đông cùng ngủ trưa với bé.
Nhìn vẻ mặt không chút thay đổi đứng chờ mình ở cửa của Triệu Trinh, Chu T·ử cũng muốn trở về cùng Triệu Trinh, nhưng lại nhìn phiên bản thu nhỏ siêu cấp đáng yêu của Triệu Trinh trước mắt một chút, trong lòng Chu T·ử tràn đầy không nỡ.
Nàng nhìn Triệu Trinh, lại nhìn Triệu T·ử, hai mỹ nam một lớn một nhỏ đều đang đợi mình, thật khiến người ta có cảm giác hạnh phúc kiêu ngạo lại khiến người ta khó có thể quyết định!
Triệu T·ử thấy mẫu thân bất động, lại nhìn phụ thân, phát hiện phụ thân cũng đang nhìn mẫu thân, bé nghĩ phụ thân lại muốn tranh đoạt mẫu thân với mình, cõi lòng nho nhỏ rất buồn phiền: phụ thân hư này, luôn giành mẫu thân với con!
Bé liền tăng thêm chút hơi sức, muốn trực tiếp lôi mẫu thân đi: “Mẹ, nghỉ ngơi thôi!”
Chu T·ử vừa nghe Triệu T·ử non nớt nói lời trẻ con, tâm lập tức mềm nhũn, miệng đồng ý, mắt vẫn còn nhìn Triệu Trinh, hai chân cũng đã theo Triệu T·ử đi về phía phòng kề phía đông rồi.
Triệu Trinh vừa thấy Chu T·ử sắp bị tiểu thế t·ử kéo đi, hiểu đây chính là cuộc chiến tranh chấp lâu dài của cha và con trai, trận chiến mở màn mình đã bất lợi.
Hắn sải bước chạy theo, vung tay bế Triệu T·ử lên, nói: “Cùng trở về thôi!”
Ba người cùng nhau từ biệt Cao Thái phi, trở về Diên Hi cư.
Phiền phức thật sự, bắt đầu từ giờ khắc trở về phòng ngủ này.
Triệu T·ử vừa vào phòng ngủ, liền bò lên giường, cũng gọi mẫu thân mau tới ngủ trưa với bé.
Nào ngờ, vào lúc này, chẳng những gọi được mẫu thân tới, ngay cả phụ thân cũng theo tới.
Thấy phụ thân cũng có ý muốn ngồi lên giường, Triệu T·ử bèn khóc lớn, ôm mẫu thân, nhất định bảo phụ thân ra ngoài, để mình ngủ cùng mẫu thân.
Chu T·ử thương con trai, vừa dỗ dành Triệu T·ử, vừa nói với Triệu Trinh: “Chàng đến giường mềm nghỉ ngơi trước đi, thiếp dỗ Triệu T·ử ngủ xong sẽ đến chỗ chàng.”
Triệu Trinh lại không nuông chìu Triệu T·ử, hắn bước nhanh về phía trước, bới Triệu T·ử ngập nước mắt đang giương nanh múa vuốt từ trên người Chu T·ử xuống, trực tiếp ôm ra ngoài, đi tới cửa nội viện Diên Hi cư, ném cho Hàn T·ử Xuyên đang chờ sai việc trong phòng trị sự: “Mang tiểu thế t·ử ra thư phòng bên ngoài chơi!”
Dứt lời, tự hắn trở về nội viện.
Chu T·ử thấy Triệu Trinh trở về một mình, không thấy tiểu thế t·ử đâu, vội hỏi: “Tiểu thế t·ử đâu rồi?”
Triệu Trinh vừa cởi quần áo, vừa lạnh nhạt nói: “Ném rồi!”
Chu T·ử: “. . . . . .”
Triệu Trinh cởi áo khoác, nằm xuống giường, nhìn Chu T·ử loay hoay trước cửa sổ tìm k·iếm tiểu thế t·ử, rất không bình tĩnh gọi: “Còn không qua đây?”
Chu T·ử đi tới, cũng cởi áo khoác, nằm nghiêng xuống bên cạnh Triệu Trinh. Cánh tay dài của Triệu Trinh duỗi ra, kéo Chu T·ử vào trong lồng n·gực mình.
Một lát sau, Chu T·ử nâng bụng, chậm rãi lật người lại, biến thành trạng thái mặt đối mặt với Triệu Trinh, sau đó tiến tới hôn môi Triệu Trinh một cái, cười híp mắt hỏi: “Vương gia của thiếp à, quà của thiếp thân đâu?”
Triệu Trinh nhắm mắt lại, nói: “Nàng ngoan một chút, nghe lời một chút, mấy ngày nữa có thể quà sẽ đến!”
Chu T·ử vừa nghe, bèn rất tò mò, lại quấy rầy một chút, thấy Triệu Trinh thật sự không muốn nói thêm nữa, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ rúc vào trong n·gực Triệu Trinh, rất nhanh liền ngủ say.
Triệu Trinh ôm Chu T·ử, nằm trong phòng ngủ mát lạnh, nằm trên giường mềm mại, thoải mái dễ chịu vui sướng ngủ giấc trưa, ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại mới đứng dậy.
Hắn vừa tỉnh, Chu T·ử cũng tỉnh theo, vội vàng đứng dậy hầu hạ Triệu Trinh.
Chu T·ử đứng trước người Triệu Trinh, tay giúp hắn sửa sang lại thường phục mùa hè, trong lòng nghĩ đến Triệu T·ử. Người nàng phục dịch Triệu Trinh, tâm lại như chim nhỏ giang cánh bay ra ngoài, không ngừng tìm k·iếm: tiểu thế t·ử đâu rồi, sao còn chưa trở lại?
Triệu Trinh lườm nàng một cái, lúc này Chu T·ử mới chuyên tâm, buộc đai lưng lại cho Triệu Trinh. Thắt lưng của Triệu Trinh mảnh khảnh, sau khi nàng buộc đai lưng, lại dùng cánh tay vòng qua, vẫn cảm thấy rất nhỏ, trong lòng có chút ghen tỵ, tay bèn bấm hông của Triệu Trinh.
Triệu Trinh bị nàng sờ sờ ôm ôm ấp ấp vừa bấm vừa vặn, khiến tinh thần sảng khoái, cứ mặc cho nàng làm.
Lúc Triệu Trinh không ở trong phủ, Chu T·ử rảnh rỗi đến hốt hoảng; Triệu Trinh trở về phủ, hắn cần phải độc chiếm Chu T·ử, sai bảo Chu T·ử như một con quay. Hắn thích thú ngồi nơi đó, nhìn Chu T·ử vì mình không ngừng ra ra vào vào, trong lòng liền cảm thấy hạnh phúc.
Khi đêm đến, Hàn T·ử Xuyên mới dẫn hai gã sai vặt tiễn tiểu thế t·ử trở về.
Tiểu thế t·ử bị Hàn T·ử Xuyên mang đi, trước tiên đến Tiền viện vương phủ gặp rất nhiều người, sau đó lại ăn không ít điểm tâm ngon, cuối cùng còn đến bờ hồ chèo thuyền, cực kỳ mới mẻ, cực kỳ vui vẻ, vô cùng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, trên con thuyền lắc lư đắp áo khoác của Hàn T·ử Xuyên mà ngủ một canh giờ.
Lần này có lẽ Triệu Trinh đã tính toán thật kỹ lưỡng đâu ra đó rồi, sau khi hắn ngủ trưa dậy liền ở mãi trong nội viện Diên Hi cư, cũng không để Chu T·ử rời khỏi tầm mắt của mình, cứ ngây ngô như vậy, nhìn Chu T·ử bận rộn.
Buổi tối ngày hôm đó, rốt cuộc Triệu Trinh cũng được ăn canh sủi cảo Chu T·ử tự làm mà mình mong nhớ đã lâu, cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Ngày hôm sau, đến lúc ngủ trưa, tiểu thế t·ử đang có ý đồ muốn kéo Chu T·ử cùng ngủ trưa, Triệu Trinh lại gọi Hàn T·ử Xuyên tới, bảo hắn đưa tiểu thế t·ử ra ngoài chơi.
Tiểu thế t·ử vừa nhìn thấy Hàn T·ử Xuyên, lập tức nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ hôm qua, lập tức ném mẫu thân ra tận sau ót, thật vui vẻ để Hàn T·ử Xuyên ôm ra ngoài.
Triệu Trinh bưng chung trà uống một hơi, thấy tiểu thế t·ử thất bại lần nữa trong trận chiến cướp đoạt Chu T·ử với mình, cực kỳ vừa lòng.
Cao Thái phi và Chu T·ử thấy dáng vẻ hứng trí khi chiến thắng con trai của Triệu Trinh, không khỏi nhìn nhau, mặt đều là nụ cười.
Buổi chiều ngày hôm đó, lúc Triệu Trinh ôm Chu T·ử ngủ trưa, Triệu T·ử theo Hàn T·ử Xuyên đến núi giả chơi, sau đó lại đi vọc nước, cuối cùng chơi mệt, bị Hàn T·ử Xuyên ôm đến thư phòng bên ngoài ngủ một giấc.
Ngày thứ ba, Triệu Trinh cũng theo cách đó, Triệu T·ử lại bị Hàn T·ử Xuyên mang ra ngoài chơi.
Ngày thứ tư cũng như thế.
Ngày Thứ năm, sau khi Triệu Trinh, Chu T·ử và Triệu T·ử dùng qua cơm trưa ở chỗ Cao Thái phi, người một nhà ngồi cùng nhau trò chuyện.
Tiểu thế t·ử ngồi không yên, cứ một lát là nằm úp sấp ở cửa chánh đường nhìn ra ngoài, sau đó lại chán nản thất vọng quay về, cứ một lát lại xem một chút, đương nhiên vẫn là thất vọng.
Cao Thái phi, Triệu Trinh và Chu T·ử đều biết là bé đang đợi Hàn T·ử Xuyên tới, đều âm thầm buồn cười, tuy nhiên cũng không nói toạc ra, cười nhìn tiểu thế t·ử chạy tới chạy lui.
Một hồi lâu, Hàn T·ử Xuyên vẫn không đến. Tiểu Triệu T·ử hoạt động đôi chân mập, đi tới trước mặt Triệu Trinh, mắt xếch đen kịt nhìn phụ vương, non nớt nói: “Phụ thân, Phan Phan!”
Chu T·ử nghe không hiểu, nhưng Triệu Trinh nghe liền hiểu, biết Triệu T·ử nói là “Xuyên Xuyên”, hắn dặn dò Hoàng Oanh: “Ra ngoài gọi Hàn T·ử Xuyên vào đi!”
Hàn T·ử Xuyên mang theo hai gã sai vặt đang đợi bên ngoài chánh viện, nghe Hoàng Oanh nói, liền theo Hoàng Oanh nhanh chóng tới thỉnh an Vương Gia, Thái phi nương nương cùng Chu trắc phi.
Cao Thái phi vừa nhìn, liền thấy Hàn T·ử Xuyên đại khái khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ tuấn tú, cử chỉ lễ độ, rất chững chạc, liền thăm hỏi mấy câu, sau đó thưởng một thỏi vàng nén.
Chu T·ử sớm đã nghe Ngân Linh kể lể, nói Hàn T·ử Xuyên này thoạt nhìn yếu ớt, thật ra võ công lại rất cao, hơn nữa là người cực kỳ cẩn trọng, bản lãnh cũng rất lớn, trừ việc không thể tự mình sinh đứa bé ra, hầu như không việc gì không làm được.
Nàng rất cảm kích mấy ngày nay Hàn T·ử Xuyên tận tâm tận lực mang theo tiểu thế t·ử, muốn rộng tay ban thưởng, nhưng lại không thể vượt mặt Cao Thái phi, liền thưởng một thỏi bạc nén, nghĩ rằng về sau có cơ hội lại ban thưởng.
Sau khi Hàn T·ử Xuyên dẫn tiểu thế t·ử đi, Triệu Trinh liền đưa Chu T·ử về. Mãi cho đến khi vào phòng ngủ, thấy bên cạnh không còn ai, Chu T·ử mới nhỏ giọng oán giận Triệu Trinh: “Trên đời có ai làm cha như chàng không? Chẳng những ghen tỵ với con trai mình, còn tính kế con trai của mình!”
Triệu Trinh lại làm như không nghe thấy, im lặng không lên tiếng đứng đó, tỏ vẻ chờ đợi Chu T·ử cởi áo khoác cho mình.
Hắn đã sớm phát hiện Hàn T·ử Xuyên là một nhân tài hiếm có, cho nên có lòng dùng Triệu T·ử để dò xét, hơn nữa còn phái người âm thầm quan sát. Nếu ngay cả đứa trẻ nhỏ như Triệu T·ử mà Hàn T·ử Xuyên cũng có thể giải quyết, cho thấy hắn ta thật sự co được giãn được, như vậy mình đã có thể giao trách nhiệm nặng nề cho hắn ta rồi.
Dĩ nhiên, những lời này không thể nói với Chu T·ử.
Mặc dù trong miệng Chu T·ử oán trách mấy câu, nhưng vẫn tiến lên cởi quần áo giúp hắn.
Sau khi Triệu Trinh cởi bỏ áo khoác, đang muốn bước đến bên giường, lơ đãng liếc mắt nhìn Chu T·ử, lại phát hiện Chu T·ử có chút mất hứng. Hắn cũng không mềm giọng nhẹ lời, chỉ khom lưng bế Chu T·ử lên, miệng nói: “Bổn vương ngủ cùng nàng để chuộc lỗi, thế nào?”
Chu T·ử đưa tay vỗ nhè nhẹ lên mặt hắn, không tự chủ được mà cười: “Chàng thật bại hoại!”
Từ đó về sau, Hàn T·ử Xuyên thành nam bảo mẫu chuyên trách của tiểu thế t·ử, mà Chu T·ử, lại lần nữa trở về trạng thái bị Triệu Trinh độc chiếm.
Một hôm, Cao Thái phi mang theo tiểu thế t·ử, cùng đám người Hoàng Oanh Nhũ Yến đến Chùa Bồ Đề dâng hương tạ lễ thần linh.
Sau khi Triệu Trinh tiễn mẫu thân đi rồi, mới nói với Chu T·ử: “Đi thôi, dẫn nàng đi xem quà tặng đã chuẩn bị cho nàng!”
Quà tặng này của Triệu Trinh, suốt khoảng thời gian gần đây, vẫn treo lơ lững trước mặt Chu T·ử, khiến Chu T·ử ngoan ngoãn nghe lời hắn nói, quà tặng này vẫn khó với tới ; chờ đợi đã lâu, Chu T·ử đã không ôm hy vọng gì nữa, không ngờ Triệu Trinh lại nói đến.
Ôm loại cảm giác hạnh phúc mất đi mà có lại này, Chu T·ử ngồi kiệu mềm, thật vui vẻ theo Triệu Trinh đang cưỡi ngựa mà rời phủ.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »