Quyển 4 – Chương 118: Như giấc mộng xuân, Chu T·ử cáo ốm

Triệu Trinh thừa hưởng huyết thống mạnh mẽ của hoàng tộc Triệu thị, thật ra tính dục dồi dào cũng thuộc vào dạng này, chỉ là trong khoảng thời gian này, bởi vì lo lắng thân thể Chu T·ử không chịu nổi mình, hắn vẫn cố gắng tự nhẫn nại, mỗi lần bị Chu T·ử trêu đùa thì không thể làm gì khác hơn là cố tỏ vẻ không hiểu phong tình thở to mà ngủ, trong lòng thật sự vội muốn c·hết. Hiện tại nhận được tin tức của hai vị thần y dở hơi Hứa Hầu, hắn thật nóng lòng trở về, hận không được lập tức bay đến bên cạnh Chu T·ử, t·ử hình Chu T·ử ngay tại chỗ.
Trở lại vương phủ, Triệu Trinh vốn muốn chạy thẳng đến Diên Hi cư, lại nghĩ, mình không ở trong phủ, Chu T·ử nhất định đã đến chánh viện với mẫu thân và hai đứa con trai, hắn phải đến chánh viện.
Cao Thái phi đang ngủ trưa, hôm nay đến phiên Hoàng Oanh canh ở phòng trị sự, nàng ta mang theo hai tiểu nha hoàn cùng canh giữ trong phòng khách, qua cửa sổ liền nhìn thấy Vương Gia tới. Trong bốn nữ quan này của Cao Thái phi, Hoàng Oanh sợ Vương Gia nhất, bình thường đều như chuột tránh mèo, không dám đáp một lời. Nhưng đang giữa trưa, những người khác đang ngủ trưa, nàng đành cứng rắn mang theo hai tiểu nha hoàn ra đón, cúi chào, nơm nớp lo sợ nói: “Bẩm Vương Gia, vương phi nghỉ ngơi trong phòng phía đông!”
Lòng Triệu Trinh vội như lửa đốt, cũng không thèm bắt bẻ nàng ta đã không đề cập đến Thái phi trước vương phi mà tự đoán bừa tâm tình của mình, sải bước đi về phía phòng phía đông.
Ngân Linh và Thanh Thủy đang ngồi trên giường La Hán ngoài gian phòng phía đông trông chừng, vừa nghe tiếng chân vội mở cửa, đón Vương Gia vào.
Triệu Trinh kỳ vọng đầy cõi lòng chạy thẳng vào phòng, phất tay có ý bảo Ngân Linh và Thanh Thủy rời đi.
Ngân Linh nháy nháy mắt, cảm thấy một lát nữa chỉ sợ Vương Gia còn phải gọi mình, liền tự tiện làm chủ, kéo lại Thanh Thủy đang muốn cất bước đi, ngồi xuống giường La Hán, mặt tĩnh lặng, đợi ngoài phòng chờ, trong lòng vẫn yên lặng đếm số: “Một, hai, ba. . . . . . Bốn mươi. . . . . . năm mươi. . . . . .”
Quả không sai với nàng đoán, Ngân Linh còn chưa đếm đến một trăm, phòng trong liền truyền đến tiếng Vương Gia không nhịn được: “Ngân Linh ––”
Ngân Linh dùng vẻ mặt “Xem đi, xem đi, ta không sai chứ” nhìn Thanh Thủy, hai người cùng tinh nghịch mỉm cười. Thanh Thủy cầm hai tấm chăn quấn lên, mình một tấm, đưa một tấm cho Ngân Linh.
Nụ cười của các nàng biến mất trước khi tiến vào phòng trong, trên mặt khôi phục lại vẻ nghiêm túc, thẳng lưng, một trước một sau đi vào phòng trong.
Lại nói Triệu Trinh vừa vào phòng, liền vén màn, đầu ngập dục hỏa bị một chậu nước lạnh dập tắt –– Chu T·ử mặc quần áo trong, đang đắp mền lụa trắng nằm ngủ say trên giường, mỗi bên tay ôm một đứa bé, phía ngoài là Triệu T·ử, phía trong là Triệu Sam, ba mẹ con đều ngủ mặt ửng hồng, môi hoa đào ngọt ngào như bôi son.
Triệu Trinh xem xét một chút, cuối cùng xác định nơi này thật không có vị trí cho vị chủ nhà như hắn, tâm tình càng buồn bực, hắn hạ quyết tâm, nhỏ giọng quát: ” Ngân Linh ––”
Ngân Linh và Thanh Thủy, mỗi người cầm một tấm chăn quấn, rất nghiêm túc rất đứng đắn bước vào, Ngân Linh dùng tấm chăn quấn lấy tiểu thế t·ử, Thanh Thủy dùng chăn quấn Nhị công t·ử, ôm hai bảo bối đang ngủ say, lặng lẽ rút lui, chỉ để lại vương phi vẫn kê cao gối mà ngủ cho Vương Gia, mặc cho Vương Gia xử lý là tốt nhất!
Chu T·ử đang ngủ say, vốn mơ thấy đang dắt hai đứa con trai chậm bước trong rừng hoa quế, nhưng không biết chợt xảy ra chuyện gì, cảnh trong mộng đột nhiên thay đổi, Triệu Trinh xuất hiện trong mộng, ôm nàng làm chuyện phiêu phiêu đãng đãng đáng xấu hổ trên thuyền nhỏ, Chu T·ử đang muốn giãy giụa, Triệu Trinh lại đẩy ngã nàng lên thuyền, lột quần áo nàng, quỳ gối, tách hai chân của nàng, dùng sức đi vào, tùy ý rút ra. Thường ngày, bởi vì dụng cụ của hắn to lớn, lúc mới ra vào rất khó khăn, Triệu Trinh rất phí sức, cúi người, phía dưới đẩy vào thật sâu, cong thân trên, m·út n·gực nàng.
Đây là nơi mẫn cảm nhất của Chu T·ử, lúc này chỗ sâu nhất liền có một dòng nước phun ra, Triệu Trinh nhất thời sung sướng ra vào, hắn nâng hai chân Chu T·ử lên, tiến nhanh lui mạnh.
Trận hoan ái này quả nhiên cực kỳ thỏa thích, mỗi một lần ra vào Triệu Trinh đều khiến nàng run rẩy, Chu T·ử không nhịn được mà rên rỉ. Sau khi rên rỉ vài tiếng, trong mộng Chu T·ử đột nhiên cảm thấy thật đáng xấu hổ –– ai ui, chẳng lẽ mình đói khát đến trình độ như thế? Lại có thể mộng xuân với Triệu Trinh sao?
Nàng mở mắt, nhất thời bốn mắt nhìn nhau cùng Triệu Trinh đang ra sức cày cấy trên người nàng.
Chu T·ử rất bình tĩnh đưa tay sờ sờ bên dưới đang gắn liền với Triệu Trinh của mình, trong miệng lẩm bẩm: “Đây là mơ! Đây là nằm mơ!”
Tiếp đó, nàng nhắm hai mắt lại, nghĩ đến giấc mộng, tiếp tục mộng đẹp.
Triệu Trinh nhịn gần hai tháng, tinh lực vốn đã cố sức nhẫn nhịn, bị nàng sờ như vậy, không chịu được nữa, đôi tay bắt được hai ngọn núi của Chu T·ử, dùng sức xoa bóp, đẩy nhanh tốc độ ra vào – cảm giác nơi đó của Chu T·ử xiết lấy khiến cả người Triệu Trinh run rẩy, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, sắp mất hết lý trí, nắm lấy đôi núi trước n·gực Chu T·ử, sau khi nhanh chóng ra vào mười cái, phía dưới hắn sít sao đẩy mạnh vào chỗ sâu nhất của Chu T·ử, bắt đầu run rẩy b·ắn ra.
Mặc dù Chu T·ử nhắm hai mắt thôi miên mình, nhưng n·gực vô cùng nhạy cảm bị vân vê chà xát mang tới vui sướng cực hạn và dòng nước ấm chảy ra mang tới khoái cảm vô cùng, khiến lỗ chân lông trên cả người đều bị chuyện này khống chế, thân thể nháy mắt liền căng thẳng, hai chân dùng sức quấn lấy eo gầy tinh tráng của Triệu Trinh, nhận lấy luồng dịch ấm nóng tẩy rửa, cả người tê dại cùng Triệu Trinh đạt tới cao triều.
Vào lúc này, nàng mở mắt, nhìn Triệu Trinh ở phía trên, nhìn gương mặt của hắn trở nên tuấn mỹ cực hạn khi đạt cao triều, đưa tay vuốt thái dương, khóe mắt nhíu, môi đỏ tươi . . . . . . ướt mồ hôi của hắn.
Đầu tiên Triệu Trinh ngã lên người nàng, đợi một lát sau mới ngọ nguậy lật người, đặt Chu T·ử lên người mình.
Chu T·ử nằm trên lồng n·gực ướt mồ hôi của hắn, nghe tiếng tim hắn đập.
Triệu Trinh ôm nàng thật chặt, giam cầm nàng trên thân mình, để nàng dán chặt vào mình.
Chu T·ử là của hắn, là của một mình hắn, như chân với tay như một phần m·áu thịt không thể tách rời.
Bọn họ phải đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn ở cùng nhau.
Chu T·ử nằm một lát, rất nhanh liền khôi phục.
Nàng nâng người lên, nghịch ngợm hé mắt nhìn Triệu Trinh đang yên lặng nhìn mình, sau đó bắt đầu vẽ qua lại vài vòng trên n·gực đầy đặn của Triệu Trinh trước mặt mình.
Trên lồng n·gực gầy khỏe mạnh của Triệu Trinh, dưới sự trêu chọc của nàng, hai quả Thù Du màu phấn hồng rất nhanh liền dựng thẳng.
Chu T·ử hết sức duy trì trạng thái gắng liền bên dưới, lè lưỡi l·iếm l·iếm quả Thù Du, ngậm m·út, nghe âm thanh Triệu Trinh hít khí, hàm răng nàng nhẹ khép, cắn xuống.
Triệu Trinh hít sâu một hơi, nâng cao đẩy hạ thân lên trên một chút.
Chu T·ử kinh ngạc nhìn Triệu Trinh, cảm thụ quá trình từ ỉu xìu bộc phát trương to cứng rắn của Triệu Trinh trong cơ thể chính mình.
Triệu Trinh lấy tay chống giường, ngồi dậy.
Hắn và Chu T·ử biến thành trạng thái nữ trên nam dưới.
Chu T·ử bị hắn biến thành trạng thái cưỡi trên người hắn.
Triệu Trinh chống hai tay lên giường, mắt phượng xinh đẹp nhìn Chu T·ử, nhỏ giọng nói: “Tự nàng cử động!”
Thường ngày trong chuyện này với Triệu Trinh, Chu T·ử lười biếng căn bản chỉ nằm bên dưới hưởng thụ, hôm nay bị Triệu Trinh xoay thành bộ dáng này, không thể làm gì khác hơn là gắng gượng hoạt động trên dưới mấy cái, rất nhanh liền không muốn cử động nữa.
Triệu Trinh cảm thấy buồn cười, khàn giọng nói: “Nha đầu ngốc, vẫn lười như vậy!”
Chu T·ử cắn môi, ngây thơ đáng yêu nỉ non: “Quá mệt mỏi rồi. . . . . .”
Triệu Trinh đưa tay kéo gối dựa qua, đặt ở phía sau mình, nằm xuống, sau đó tay nắm hai bên hông Chu T·ử, ra vào trên dưới.
Một lát sau, Chu T·ử cảm thấy bộ dạng như vậy mình vẫn mệt mỏi, liền dịu dàng nói: “Triệu Trinh, đổi tư thế đi!”
Cuối cùng, đổi thành tư thế Chu T·ử quỳ gối trên giường nhếch m·ông lên đưa lưng về phía Triệu Trinh, đây là tư thế Triệu Trinh thích nhất.
Nhất thời xong chuyện, Triệu Trinh ôm Chu T·ử vô cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Chờ sau khi hai người tỉnh ngủ, Chu T·ử rúc vào trong n·gực Triệu Trinh, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, phát hiện đã là lúc trời chiều ngã về tây. Mặt của nàng nhất thời đỏ ửng, cảm thấy nóng hừng hực.
“Làm thế nào bây giờ?” Chu T·ử đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hông Triệu Trinh.
“Sao vậy?” Triệu Trinh vận động thật lâu, một buổi thoả mãn, cả người thoải mái, ôm lấy Chu T·ử không muốn đứng dậy.
“Quá mất mặt rồi, không còn mặt mũi nào để gặp mẫu thân, cũng không còn mặt mũi gặp nhóm Ngân Linh . . . . . .” Chu T·ử dúi đầu vào trong n·gực Triệu Trinh, giống như cún con.
Khóe miệng Triệu Trinh nhếch lên, im lặng cười, vuốt mái tóc dài trơn mượt của Chu T·ử, dịu dàng nói: “Nha đầu ngốc, họ nhất định đã tránh đi.”
Sau khi hai người đứng dậy, Chu T·ử phát hiện trong chánh phòng không một bóng người, chỉ có một tiểu nha đầu u mê ở lại giữ cửa lớn ở phòng trị sự.
Chu T·ử hỏi mới biết, Cao Thái phi đưa tiểu Thế t·ử cùng Nhị công t·ử đến hồ chèo thuyền du ngoạn, tất cả đám người Hoàng Oanh Ngân Linh đều vội vàng đi theo.
Mắt phượng Triệu Trinh mỉm cười, nhìn Chu T·ử.
Chu T·ử thở phào nhẹ nhõm, vội nói với Triệu Trinh: “Vẫn cảm thấy thật mất mặt, hai ta len lén trở về Diên Hi cư thôi!”
Triệu Trinh gật đầu, dặn dò người mang kiệu mềm tới, đỡ Chu T·ử ngồi lên, rồi mới cùng nhau trở về Diên Hi cư.
Dưới sự ngượng ngùng cực độ, luôn luôn thương yêu con trai, hận không thể lúc nào cũng gặp nhau, Chu T·ử lại cáo ốm liên tiếp ba ngày không đến chánh viện của Thái phi.
Tháng tám ở Kim kinh, so với Nhuận Dương càng thêm mát mẻ.
Lúc nửa đêm, mọi âm thanh ở Quế Hương viện của Cao Tứ phu nhân đều im bặc, tất cả mọi người đều đã ngủ.
Cao Tứ gia đến phòng của thị thiếp Mẫn nhi trong Tây Thiên viện, Cao Tứ phu nhân gối đầu ngủ một mình, bà đã quen rồi, ngủ cũng rất ngon.
Đột nhiên, Cao Tứ phu nhân bị từng đợt âm thanh rải rác ngoài cửa sổ truyền tới đánh thức.
Xưa nay Cao Tứ phu nhân khá lớn gan, không đánh thức nha hoàn hầu hạ ngoài phòng, tự mình đứng dậy lặng lẽ bước đến trước cửa sổ, đưa đầu ngón tay dùng móng tay chọt mở vải lưới mỏng nhẹ, lộ ra một lỗ nhỏ, mắt lặng lẽ dán lên.
Cách tiết Trung thu mười lăm tháng tám chưa tới mấy ngày, mặc dù ánh trăng trên bầu trời không rạng rỡ, nhưng ánh bạc vẫn vẩy khắp nơi, rọi Quế Hương viện sáng như ban ngày. Cao Tứ phu nhân nhìn xuyên qua lỗ nhỏ trên màn cửa sổ, thấy rõ trên mặt đất ngoài cửa sổ, một đống đen sì gì đó, vẫn còn đang ngọ nguậy.
Cao Tứ phu nhân hét ầm lên.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »