Quyển 4 – Chương 75: Tẩy nước tiểu, Chu T·ử xui xẻo

Triệu Trinh đen mặt trở về Diên Hi cư, bên này Chu T·ử vừa đuổi theo vừa dặn dò Triệu Hùng nhanh chóng chuẩn bị nước nóng.
Triệu Trinh vào phòng ngủ, vẫn hầm hừ ngồi xuống bên giường.
Bám theo một đoạn, Chu T·ử vội đến trước người hắn, lấy khăn muốn giúp hắn lau sạch nước tiểu còn đọng trên mặt. Triệu Trinh ngửa người, sau đó cướp lấy khăn ném qua một bên, đưa tay ôm lấy mặt Chu T·ử, dán sát mặt mình lên mặt Chu T·ử, cọ tới cọ lui, cho đến khi xác định Chu T·ử và mình cùng chia sẻ nước tiểu của Triệu T·ử mới thôi.
Mặc dù quanh năm suốt tháng Triệu Trinh nhìn xa trông rộng, đến nỗi có dáng vẻ của ông cụ non, nhưng đúng là chỉ mới hai mươi tuổi. Vì trong khoảng thời gian dưỡng bệnh được Chu T·ử tẩm bổ, mặt của hắn đã trở nên vừa trắng vừa mềm, giờ phút này sít sao cọ xát vào mặt Chu T·ử, Chu T·ử liền có một loại cảm giác khác thường, mặt nàng thoáng tê dại, rất nhanh giống như điện giật truyền khắp toàn thân, nàng vội cố gắng đẩy Triệu Trinh ra: “Đừng đùa nữa, tắm trước đã!”
Triệu Trinh cọ xát một lát, cọ đến vừa lòng thỏa ý, mới nhỏ giọng nói: “Buổi sáng ta đã tắm nước lạnh rồi.”
Dứt lời, Triệu Trinh tranh thủ thời gian vén tà áo lên, tụt quần xuống, sau đó ngồi lên mép giường, tách hai chân Chu T·ử ra, ôm lấy Chu T·ử, để nàng dạng chân ngồi trên người mình.
Đùi hắn quá cứng, ngồi phía trên Chu T·ử cảm thấy rất khó chịu, xoay qua uốn lại, muốn ngồi thoải mái hơn một chút.
Triệu Trinh bị nàng cọ xát rên rỉ một tiếng, hít sâu một hơi.
Hắn nâng mắt phượng nhìn chằm chằm Chu T·ử, một tay nắm lấy thắt lưng Chu T·ử, một tay xé đi váy cùng quần lót của Chu T·ử.
“Roẹt” một tiếng, Triệu Trinh xé rách quần lót giữa hai chân Chu T·ử làm thành một lỗ thủng to, trước tiên hắn vươn tay vào thử thử, cảm thấy lỗ thủng này có kích cỡ phù hợp, hai tay liền nâng Chu T·ử lên thật cao, sau đó nhắm ngay vị trí dùng sức nhấn xuống.
Chu T·ử bị hắn xoa nắn một lúc, tuy có chút ẩm ướt, nhưng cũng chỉ mới một chút, bị hắn nhấn một cái đi vào, liền cảm thấy đau không thể nhịn, bắt đầu giãy giụa. Vừa giãy giụa nàng vừa nói: “Thái phi nương nương vừa mới chuyển tới. . . . . . nô tỳ. . . . . . nô tỳ phải theo bên bà. . . . . . còn có Triệu T·ử. . . . . .”
Nàng không đề cập tới Triệu T·ử thì thôi, nhắc tới Triệu T·ử, Triệu Trinh liền cảm thấy mặt và tóc đều khai khai, nhất thời nổi trận lôi đình, bắt đầu không thèm để ý. Là võ tướng, chuyện phòng the của Triệu Trinh và Chu T·ử luôn luôn rất phóng túng, dường như mỗi lần đều phải giày vò một phen. Lần này bởi vì bị thương, cho dù có Chu T·ử bên người, hắn cũng không thể không cẩn thận dịu dàng như nước mà sinh hoạt vợ chồng, đã hơn nửa năm không sảng khoái, đã nín nhịn cả trận dục hỏa, sao có thể dễ dàng buông tha nàng?
Thấy nàng giãy giụa, Triệu Trinh nhìn nàng chằm chằm, nhe răng cười, ôm lấy Chu T·ử ném lên giường. Chu T·ử nhìn thấy bộ dáng không giống như cười của hắn, lập tức sợ hãi, vội vàng bò trốn vào giường.
Triệu Trinh giơ tay nắm lấy mắt cá chân nàng, kéo nàng trở lại.
Hắn nhặt đai lưng của mình từ trên nền đất, dùng răng khẽ cắn, sau đó xé ra, đai lưng chia ra làm hai, hắn cầm lấy mắt cá chân Chu T·ử, tách hai mắt cá chân Chu T·ử ra, trói chặt lên khung giường. Tiếp đó lại dùng áo choàng lụa đen cột chắc hai tay ở trước n·gực Chu T·ử, đẩy l·ên đ·ỉnh đầu.
Trong lúc này, Chu T·ử vẫn im lặng giãy giụa, nhưng thân thể Triệu Trinh vừa khôi phục, hơi sức lớn đến kinh người, cho dù nàng giãy giụa thế nào cũng không thoát được, chỉ đành thở hồng hộc nhìn chằm chằm Triệu Trinh, hy vọng xa vời là sử dụng ánh mắt bức lui hắn.
Lúc này cửa giường vẫn không đóng, Chu T·ử cảm thấy nơi quần lót bị xé lành lạnh, có chút sợ hãi, đang muốn mở miệng cầu xin tha thứ, lại bị mắt phượng của Triệu Trinh nhíu lại, dọa nuốt trở về.
Triệu Trinh cầm hai chân nàng, đẩy mình về trước, dùng sức đ·âm vào.
Nơi đó của Chu T·ử vốn hơi ướt át, trải qua một loạt động tác của hắn, sớm đã sợ đến khô đi, bị Triệu Trinh ‘mạnh mẽ xông pha’ đ·âm vào, lập tức đau đến co rụt lại, nhưng thân thể bị Triệu Trinh nắm trong tay, cuối cùng chìm trong một loại đau đớn như kim đ·âm lan tràn mà chịu đựng Triệu Trinh nâng người đánh chiếm.
Sau khi Triệu Trinh tiến vào, thật ra một phần vẫn còn giữ ở bên ngoài, hắn không dám mạnh mẽ đi vào, liền nắm lấy quả đào lớn của Chu T·ử, chậm rãi lui ra ngoài, khi toàn bộ sắp lui ra hết thì lại chầm chậm tiến vào, sau mấy lần vào ra như thế, liền cảm thấy nơi đó của Chu T·ử đã trơn ướt mềm mại.
Hắn tận lực đi vào, dừng một chút, nhìn phản ứng của Chu T·ử. Mắt to của Chu T·ử ướt sũng nhìn hắn, bên trong mang theo cầu khẩn, tim Triệu Trinh khẽ động, nhẹ nhàng co rút, chợt cảm thấy phía dưới Chu T·ử co lại như sắp siết chặt lấy mình, da đầu hắn run lên, thử đẩy người thăm dò nơi đó một chút, cả người Chu T·ử run run, hai chân bị cột liều mạng khép vào, khuôn mặt trắng nõn biến thành phấn hồng, đôi môi đỏ tươi cũng khẽ run nhè nhẹ: “Triệu Trinh, đừng, đừng đụng, đừng đụng vào nơi đó. . . . . .”
Triệu Trinh hít sâu một hơi, chặt chẽ bắt lấy đùi Chu T·ử, nhắm ngay nơi đó dùng sức mạnh mẽ ra vào va chạm.
Chu T·ử cảm thấy một cảm giác kỳ quái chiếm lấy nàng, mới bắt đầu nàng còn liều mạng nhẫn nại, sau cũng không nhịn được nữa, theo va chạm của Triệu Trinh mà rên rỉ.
Giọng của nàng mềm mại như vậy, phía dưới trơn ướt như thế, thân thể động lòng người đến vậy, trong niềm vui sướng cực hạn Triệu Trinh bắt đầu mất khống chế, va chạm với Chu T·ử mạnh mẽ đến mức khó tin, nhiều lần hoàn toàn xâm nhập, Chu T·ử cảm thấy vừa căng thẳng vừa kỳ lạ vừa đau đớn, cuối cùng khóc nấc lên: “Triệu Trinh. . . . . . Cầu xin. . . . . . Cầu xin chàng. . . . . .”
Triệu Trinh tách hai chân nàng ra, cúi người xuống, xé cái yếm màu hồng Triệu T·ử thích nhất mà Chu T·ử đặc biệt lựa chọn, lộ ra quả đào lớn run run rẩy rẩy, dùng miệng cắn lên. Hắn ra vào nhanh hơn, rốt cuộc trong tiếng khóc không thể khống chế của Chu T·ử, rút ra, b·ắn toàn bộ lên bụng Chu T·ử.
Triệu Trinh không để ý đến Chu T·ử nữa, tự nằm xuống bên giường.
Một lát sau, hắn mới thong thả một cách quá đáng, đứng dậy cởi trói tay chân cho Chu T·ử.
Nút trói trên đùi trên cánh tay vừa được cởi, Chu T·ử lập tức thả lỏng, xụi lơ trên giường, không nhúc nhích. Lúc này, nơi đó của nàng vẫn còn chấn động run rẩy, nhưng mắt cá chân, cổ tay lại mơ hồ đau đớn. Chu T·ử biết mình bị Triệu Trinh làm cho thân dưới, trên người ướt nhẹp dinh dính, nhưng cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Triệu Trinh nghỉ ngơi một lát, ôm Chu T·ử đi tới phòng tắm.
Khi hắn ôm Chu T·ử vẫn mềm yếu như cũ vào trong n·gực tắm uyên ương, trong lòng Triệu Trinh một mặt than thở mình thật sự quá mạnh mẽ, làm Chu T·ử thành bộ dáng này; một mặt thấy trên cổ tay mắt cá chân Chu T·ử có dấu vết tím bầm, cũng có chút chột dạ –– bộ dáng này sao có thể đi gặp mẫu phi!
Tâm tư Triệu Trinh thực phức tạp, nhưng thân thể lại thực trực tiếp thực đơn giản, dù sao cũng đang ở độ tuổi hai mươi căng tràn nhiệt huyết, đang ở giai đoạn đỉnh cao, tắm tắm một chút, Triệu Trinh lại bắt đầu nóng lòng muốn thử, phía dưới lại nhô lên thật cao. Chu T·ử đang nằm trong n·gực, Triệu Trinh cũng không muốn bạc đãi bản thân mình! Hắn xoay Chu T·ử tạo thành tư thế đưa lưng về phía mình, đôi tay nắm lấy hai đùi Chu T·ử, nhắm ngay vị trí, một lần nữa đi vào.
Bởi vì đã phát tiết một lần, lần này Triệu Trinh đặc biệt kéo dài, thong thả ung dung làm việc này theo đúng trình tự, làm đến thật thú vị, làm đến thật kiêu ngạo –– hắn làm đến khi Chu T·ử phải hôn mê!
Ôm Chu T·ử trở lại phòng ngủ, Triệu Trinh lau chùi sạch sẽ Chu T·ử đã ngất đi, lúc này mới kéo chăn đắp cho Chu T·ử, sau đó hắn cũng tự mình chui vào –– trên giường đã đổi ga giường, trãi chăn nệm gọn gàng sạch sẽ, góc phòng cũng sớm được thêm băng, toàn bộ phòng ngủ mát lạnh, bộ giường gỗ hoa lê khắc hình hoa hải đường Chu T·ử chọn mua chậm rãi tỏa ra hương thơm nồng nàn say đắm.
Triệu Trinh cảm thấy thỏa lòng, cảm thấy mình đã chiến thắng Triệu T·ử, Chu T·ử vẫn là của mình, rất nhanh liền ngủ mất.
Phủ Nam An vương ở Kim kinh rất lớn, nhưng Triệu Trinh và Thái phi đều không định sẽ ở lâu dài, cho nên chỉ thu dọn sống ở hậu viện, những nơi khác đều bỏ trống, cũng không thèm dọn dẹp, dù sao hai mẹ con đều không phải là người hiếu khách, cũng không có khách khứa nào đến ở; Chu T·ử thì rất hiếu khách, đáng tiếc lại không có ai thân thích.
Trước khi đến Bắc Cương, Triệu Trinh lệnh cho Triệu Hùng đốc thúc người làm trồng cây trong các viện, hơn nữa mỗi viện là một loại cây, viện này là vân sam, viện kia là ngô đồng, nơi đó là cây sồi xanh, kế tiếp là cây quế. . . . . . Lúc Triệu Hùng mua cây đã tiêu rất nhiều tiền, đều mua những cây đã lớn, có dạng đại thụ. Qua hơn nửa năm, phủ Nam An vương biến thành một khu vườn râm mát, bóng cây trùng điệp.
Cao Thái phi ôm Triệu T·ử chờ Triệu Trinh và Chu T·ử đến ăn cơm trưa, nhưng trái đợi không đến, phải đợi không đến, sau khi vội vã dùng qua bữa trưa, liền ôm Triệu T·ử đi dọc hết Diên Hi cư tìm cặp cha mẹ vô trách nhiệm bặt vô âm tín một đi không trở lại kia!
Đoàn người chậm rãi càn quét hết ngoại viện Diên Hi cư, Cao Thái phi nghĩ nghĩ, vẫy tay xua nữ quan và cung nữ sau lưng lui ra, ôm Triệu T·ử, chỉ mang theo Hoàng Oanh và Nhũ Yến bước vào trong, lại bị Triệu Hùng lúng túng ngăn ở cửa nội viện.
Nhìn Thái phi nương nương ôm tiểu thế t·ử, Triệu Hùng vừa ấp a ấp úng giải thích, vừa đỏ mặt thay cho Vương gia đang kê cao gối mà ngủ trong phòng, hận không thể thay bạn vương gia nào đó tìm một cái động để hắn chui vào tránh xấu hổ –– đang lúc quốc tang lại giữa ban ngày ban mặt giở trò ân ái, thật là quá xấu mặt!
Cao Thái phi ôm tiểu Triệu T·ử cười híp mắt nghe Triệu Hùng vớ vẩn một tràng, cuối cùng hiểu rõ, nhíu mày, ôm Triệu T·ử đi dạo trong vườn cây cạnh viện.
Thái phi nương nương vừa đi, Triệu Hùng vội lau lau mồ hôi lạnh: trước khi Vương Gia vào Diên Hi cư đã dặn là không cho ai quấy rầy, nhưng Thái phi nương nương cũng là người không dễ đối phó!
Trong lòng Triệu Hùng cực kỳ lo lắng thay Chu phu nhân –– không đúng, bây giờ là Chu trắc phi. Loại chuyện này, bình thường người mẹ sẽ không cảm thấy con trai mình có lỗi, chỉ cảm thấy con trai mình bị quyến rũ thôi!
Đến sau giữa trưa Chu T·ử mới tỉnh lại, Triệu Trinh đã đi ra ngoài, giờ phút này phòng ngủ trống rỗng, chỉ có một mình nàng. Cả người Chu T·ử đau nhức, nơi cánh tay, mắt cá chân đã sưng phồng lên.
Nàng biết hiện tại bộ dáng mình nhất định rất thê thảm, cho nên cũng không gọi người, im lặng không lên tiếng nằm ở trên giường, khổ sở suy nghĩ cách đối phó.
Mới vừa trở về phủ, lại chỉ lo quấn lấy ở cùng Vương Gia, không quan tâm đến Triệu T·ử nhỏ bé, hơn nữa đang trong lúc quốc tang–– Thái phi nương nương nhất định sẽ tức giận!
Chu T·ử càng nghĩ càng sợ, mặc dù nàng biết Thái phi nương nương coi trọng Triệu T·ử, sẽ hơi rộng rãi với nàng một chút, nhưng rộng rãi cũng phải có giới hạn, nay mình đã vượt qua giới hạn rồi, hơn nữa còn vượt qua một khoảng lớn! Trong lòng nàng bắt đầu thầm oán Triệu Trinh.
Theo tính toán của Chu T·ử, về sau Thái phi nương nương sẽ ở lại vương phủ, mình nhất định phải quy củ thành thành thật thật hầu hạ Thái phi, cụp đuôi làm người, chăm sóc con trai Triệu T·ử đến nơi đến chốn, thậm chí Triệu Trinh cũng phải xem là thứ yếu. Dù sao, con trai do chính mình sinh ra, mà tương lai trượng phu phải cưới vương phi, rất có thể sẽ thay lòng đổi dạ. (LPH: anh mà biết chị nghĩ thế, chị sẽ 3 ngày không bước được xuống giường)
Nhưng mà, chuyện hôm nay, đã làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của nàng!
Suy nghĩ thật lâu, Chu T·ử yên lặng đứng dậy, sau khi rửa mặt, lén lút tự mình bôi thuốc, rồi mới gọi Ngân Linh vào, để nàng ta giúp chải đầu búi một búi tóc đơn giản cho bản thân, chút trâm cài để tô điểm thêm cũng không dùng, sau đó thay cái quần có lót một lớp dày ở đầu gối, soi soi trước gương, tự thấy mặt mộc tự nhiên không son không phấn rất trắng trong thuần khiết, lúc này mới ôm một bụng đầy tâm sự ra cửa, đi thẳng đến chánh viện.
Đến chánh viện, Chu T·ử đi vào, đầu tiên là năn nỉ Hoàng Oanh đi thông báo, sau đó nàng đàng hoàng đứng ở hành lang hạ đẳng.
Triệu T·ử và tổ mẫu cùng đi dạo mấy khu vườn, một già một trẻ đều mệt đến ngất ngư, Triệu T·ử đang ngủ thiếp đi trên giường lớn của Thái phi nương nương. Cao Thái phi đang nằm nghiêng một bên ngắm tôn t·ử ngủ, chợt nghe Hoàng Oanh đến báo, nói Chu trắc phi tới.
Bà trầm ngâm một chút, không nói gì.
Trước kia lúc ở trong cung, bà nghĩ trong phủ con trai chỉ có một cơ thiếp, ít người cũng tốt, không nghĩ tới con trai mình lại háo sắc như thế, chẳng lẽ bởi vì nữ nhân bên cạnh quá ít?
Thái phi nương nương suy tư, không biết trước kia có phải cách làm của bà có chút thái quá hay không, cho nên Trinh nhi mới có thể mê luyến Chu T·ử như thế?
Dù gì cũng đang là lúc quốc tang, thật là quá không hợp lễ!
Bà thản nhiên nói: “Bảo nàng ta đến quỳ ở chánh đường, ta ngủ một giấc cùng Bánh Bao nhỏ đã!”
Hoàng Oanh nhận lệnh, hành lễ đi ra ngoài.
Chu T·ử không nói gì quỳ ở chánh đường.
Nàng thật cảm thấy mình đã sai.
Ngày đầu tiên Thái phi chuyển đến, nàng hẳn là nên theo hầu hạ, thế mà lại. . . . . . Mặc dù nguyên nhân là do Triệu Trinh, nhưng nếu nàng nhất định phản kháng, có thể Triệu Trinh sẽ nghe.
Đến giờ, tất cả đều là sai, không bằng thành thật nhận sai, về sau cẩn thận hơn một chút là được. Dù sao, mọi người đều sống trong quần thể xã hội, không thể sống sót nếu thoát ly khỏi xã hội.
Trước kia Cao Thái phi rất ít khi có hoạt động thể lực, hôm nay ôm Bánh Bao nhỏ đi dạo quá nhiều nơi, mệt đến ngất ngư, ngủ trưa liền ngủ một mạch hơn một canh giờ, sau lại bị Bánh Bao nhỏ đánh thức.
Sau khi đứng dậy rửa mặt liền ôm Bánh Bao nhỏ Triệu T·ử ra ngoài, Cao Thái phi ngồi xuống cái ghế dựa bằng gỗ lim ở chánh đường, lúc này mới hỏi: “Đã biết sai chưa?”
Chu T·ử dập đầu, nói: “Nô tỳ biết sai rồi!”
“Nô tỳ?” Cao Thái phi nhíu mày, “Nay con cũng đã là trắc phi, hẳn là phải dựa theo thể thống của trắc phi, không cần việc gì cũng phải nghe theo Vương Gia, nó bảo con làm cái gì thì con làm cái đó, nó bảo con g·iết người thì con cũng đi sao. . . . . .”
Đối với Chu T·ử, Cao Thái phi có chút tiếc nuối đã rèn sắt không thành thép, thao thao bất tuyệt nói không ngừng.
Mặc dù đầu gối có lót miếng đệm dày, nhưng quỳ hơn một canh giờ, đầu gối Chu T·ử đã quỳ đến tê rần, nàng không dám nhúc nhích, đành phải gắng gượng.
Khi nghe được cái từ “Trắc phi” này, nàng thực kinh ngạc, cũng không dám ngẩng đầu, càng không dám cắt ngang lời dạy bảo như Trường Giang Hoàng Hà chảy mãi không ngừng của Thái phi nương nương, đành phải tiếp tục nhẫn nại.
Nói một lúc lâu, đã nói đến “Phụ đức” “Phụ giới”, Cao Thái phi phát hiện Triệu T·ử vẫn ru rú trong n·gực bà giương mắt phượng nhỏ nhìn chằm chằm mẫu thân bé, lúc này mới thấy thân thể Chu T·ử lung lay sắp đổ.
Bà sờ sờ thân thể mềm mại nhỏ bé của Triệu T·ử, cảm thấy ôm con trai mà mắng mẫu thân thì thật không thích hợp, liền nói lời kết thúc: “Đang lúc quốc tang, con và Trinh nhi chia phòng đi, con chuyển đến ở trong viện của ta, ở phòng phía đông bên cạnh! Giờ lập tức đến phòng phía đông, chép ” nữ giới “một trăm lần!”
Chu T·ử dập đầu một cái, cảm tạ Thái phi đã tha cho, sau đó cố hết sức duy trì thăng bằng đứng lên.
Chu T·ử không ăn cơm trưa, vì trừng phạt nàng, Thái phi nương nương cũng không cho người đưa cơm tối đến, lệnh cho nàng hết sức tập trung chép” nữ giới “ở phòng phía đông.
Chu T·ử lặng lẽ đưa ngân phiếu cho Hoàng Oanh, năn nỉ Hoàng Oanh nghĩ biện pháp cầu xin Thái phi cho nàng chăm sóc Triệu T·ử.
Hoàng Oanh nhìn nhìn mệnh giá của ngân phiếu một chút, rất là hài lòng, liền mỉm cười nói: “Chu trắc phi chờ một chút, nô tỳ thử một lần xem sao!”
Bởi vì hôm nay lượng vận động của Cao Thái phi đột nhiên tăng cao, thân thể tiêu tốn nhiều sức lực, mệt nhọc tới cực điểm, vừa đến giờ hợi, liền buồn ngủ nằm nghiêng trên giường, nhưng bởi vì buổi chiều đã ngủ đủ, lúc này tiểu Triệu T·ử lại thật vui sướng, thân thể lật tới lật lui trên giường –– bé mới vừa học được cách lật người, đang cảm thấy vô cùng hứng thú!
Hoàng Oanh nhân cơ hội nói: “Nương nương, không bằng đưa tiểu thế t·ử đến chỗ mẫu thân. . . . . .”
Cao Thái phi uể oải phất phất tay, không lên tiếng.
Hoàng Oanh liền cười híp mắt ôm lấy Triệu T·ử, dỗ dành: “Tiểu thế t·ử ngoan, đi gặp mẫu thân người nào!”
Rồi giống như một cơn gió ôm Triệu T·ử đi.
Vừa nhìn thấy Bánh Bao nhỏ, đang nhón chân chờ mong, Chu T·ử lập tức chạy ra đón, ôm lấy Bánh Bao nhỏ Triệu T·ử, thuận tay lại nhét ngân phiếu cho Hoàng Oanh.
Hoàng Oanh lộ ý cười, khóe mắt cũng cong lên: “Chu trắc phi, người cứ chăm sóc tiểu thế t·ử, nô tỳ ra bên ngoài trông chừng!”
Chu T·ử luôn miệng nói cảm ơn, chờ Hoàng Oanh bước ra ngoài rồi mới ôm Triệu T·ử ngồi lên giường, đầu tiên là ngửi hương sữa ngọt ngào trên người Triệu T·ử, sau khi ngửi tới ngửi lui, “chụt chụt chụt” hôn không ngừng lên khuôn mặt nhỏ, cái đầu nhỏ cái miệng nhỏ, tay mập chân mập của Triệu T·ử, hôn xong, nàng vẫn chưa thỏa mãn, lại khẽ cắn lên cái m·ông tròn của Triệu T·ử.
Lúc Triệu Trinh tiến vào, Chu T·ử đang há mồm cắn m·ông Triệu T·ử.
Tác giả có lời muốn nói: canh thứ hai dâng lên, bởi vì cảm thấy cực kỳ trong trẻo, cho nên không cắt giảm mà đưa lên!

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »