Quyển 5 – Chương 135: Gặp mưu sĩ, ẩn chứa nguy cơ

Triệu Trinh đợi Chu T·ử ngủ say, mới vén một góc chăn ngồi dậy. Trước tiên, hắn kéo chăn ngay ngắn, bảo đảm khí lạnh không lọt vào, rồi mới bắt đầu đứng dậy mặc y phục.
Triệu Trinh cúi người hôn lên môi Chu T·ử. Môi Chu T·ử ấm nóng, mặt cũng ấm nóng. Triệu Trinh chạm vào, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, nhích gần thêm một chút, lại hôn xuống.
Đang lúc ấy, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh Liễu Liên cố ý đè thấp: “Vương Gia!”
Triệu Trinh đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Liễu Liên nói: “Lại có người đến tìm nơi ngủ trọ, tự xưng là gia quyến của Lâm Hiếu Từ – Lâm Đại nhân, không hài lòng với phòng hảo hạng bên ngoài, muốn nhóm chúng ta cho các nàng vào viện.”
Lâm Hiếu Từ? Triệu Trinh không hề nghĩ ngợi, nói: “Không cho vào! Nhanh chóng xử lý, không để họ quấy rầy vương phi nghỉ ngơi!”
“Dạ!” Liễu Liên khom người lui ra.
Lúc này Liễu Liên một thân áo đen, vóc người có vẻ cao gầy, một thanh nhuyễn đao màu đen giả làm đai lưng ôm quấn lấy eo, hắn chắp tay đứng trước cửa thượng viện, nhìn mấy nam bộc mặc áo gấm thái độ phách lối đứng trước mặt, trên mặt mang ý cười, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, nhưng trong đôi mắt hoa đào không chứa nụ cười: “Công t·ử nhà ta và thiếu phu nhân đã nghỉ ngơi, tuyệt đối không thể vào viện!”
Mấy nam bộc mặc áo gấm đại khái cũng đã ngang tàng thành thói, lớn giọng hô hào: “Lão thái thái và cô nương nhà chúng ta là ––”
Đột nhiên, cổ họng của hắn đau nhói, những lời phía sau cũng không nói ra được nữa.
Nụ cười của Liễu Liên vừa thu lại, cất giọng chậm chạp mà lạnh lẽo: “Ta đã nói, không nên quấy rầy công t·ử cùng thiếu phu nhân nhà chúng ta nghỉ ngơi.”
Tay trái của hắn mới vừa nhẹ giơ lên, hiện tại cũng chưa rút lại mà chà xát hai tay, ánh mắt nhìn mấy người phía trước, lóe lên một cái.
Mấy vị nam bộc áo gấm này bị sát khí của hắn dọa hoảng, cùng lui về phía sau mấy bước, sau đó xoay người chạy.
Liễu Liên không rời đi, hắn vẫn đứng trước cửa viện, như một ngọn giáo.
Lâm Mộ Từ dàn xếp cho mẫu thân nghỉ ngơi trong phòng hảo hạng của trạm dịch trước, sau đó đứng dậy mang theo nha hoàn Xuân Liễu cùng Xuân Yến ra ngoài.
Quản gia Lâm Đại dẫn mấy nam bộc hoảng hốt chạy tới, vội vội vàng vàng nói: “Nhị cô nương, nhà kia không nguyện ý cho vào viện, còn đánh Lâm Tứ bị thương!”
Bởi vì đi suốt đêm, Lâm Mộ Từ cũng có chút mệt mỏi, nàng ta lạnh nhạt nói: “Vậy trước tiên ngủ lại thượng phòng thôi, sắp sếp người trực đêm đi! Trong phòng mẫu thân đã sắp xếp nha hoàn cùng ma ma, ngươi phái hai người gác đêm ngoài cửa nữa là được!”
Lâm Đại không sợ lão thái thái, không sợ phu nhân, sợ nhất là vị Nhị cô nương mặt nóng tim lạnh này, lập tức cúi đầu dạ một tiếng, cung kính tiễn Lâm Mộ Từ rời đi.
Triệu Trinh trở lại bên giường, cởi quần áo, trực tiếp chui vào chăn.
Hắn mới vừa nằm xuống, vốn đang quay mặt vào trong mà ngủ, Chu T·ử thật giống như cảm nhận được hắn, lui m·ông về phía sau, thân thể mềm nhũn ấm nóng liền dính vào.
Triệu Trinh nghiêng người, bàn tay vòng ra trước vuốt ve đầy đặn của nàng, càng sờ càng hứng thú, JJ đã sớm cứng rắn kéo lên.
Chu T·ử vẫn không biết, cái m·ông đầy đặn giật giật trước người Triệu Trinh, có lẽ vì bị chỉa vào, có chút không thoải mái, nàng rầm rì một tiếng, nhích nhích vào phía giữa giường một chút.
Triệu Trinh dán người lên, mặt chui vào mái tóc đen như mây của Chu T·ử, nhẹ nhàng hít lấy mùi thơm ngát hút người này, đôi tay cử động, kéo m·ông Chu T·ử về phía mình, đưa tay cởi quần lót của nàng, JJ nhắm ngay vị trí.
JJ của hắn kích thích, cuối cùng đẩy tỉnh Chu T·ử.
Chu T·ử mơ mơ màng màng đáp lại, không biết từ lúc nào phía dưới đã sớm ướt nhẹp rồi, Triệu Trinh nắm chặt lấy hông nàng, dùng sức đi vào.
Màn che buông xuống, lay động mãnh liệt.
Cũng không lâu lắm, Chu T·ử liền co rút run rẩy, giọng nói run run, dường như muốn khóc: “Triệu Trinh. . . . . . Thiếp không chịu nổi. . . . . . Nhanh một chút. . . . . .”
Triệu Trinh cảm nhận được bên trong Chu T·ử khít khao hút vào, hắn hít sâu một hơi, ôm Chu T·ử thật chặt, va chạm mãnh liệt.
Nhất thời xong chuyện, hắn ôm sát Chu T·ử đã nửa hôn mê vào n·gực, trong lòng thỏa mãn không nói thành lời. Hắn nghĩ đến một câu buồn nôn trong một vở tuồng nhỏ –– “nuốt vào như uống nước”, hắn liền nghĩ phải nuốt Chu T·ử như uống nước, khảm Chu T·ử vào trong thân thể mình, không để nàng bị người ngoài nhìn thấy, không để nàng bị người khác khi dễ, không để nàng bị người khác mơ ước.
Từ sau mùa đông, sức ăn của Chu T·ử tăng nhiều, trên người cũng trở nên đầy đặn, ôm vào lòng cực kỳ thoải mái. Triệu Trinh ôm Chu T·ử vào lồng n·gực, dính chặt lấy Chu T·ử ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh lại, Chu T·ử cảm thấy phía dưới nhức mỏi khó nhịn, thật không dễ chịu, nàng khỏa thân nhào lên người Triệu Trinh, đánh liền mấy cái.
Triệu Trinh có tật giật mình, trên mặt mang nụ cười, vừa tránh, vừa ôm nàng vào lòng, lật người, liền đổi thành trạng thái đè Chu T·ử.
Lúc này Chu T·ử mới cảm thấy nguy cơ, vội vàng dùng lực đẩy Triệu Trinh: “Thiếp sắp c·hết đói rồi!”
Triệu Trinh trấn tĩnh, đợi thân thể bình phục lại mới lật người đi xuống.
Ai ngờ Chu T·ử vừa thoát thân, liền bắt đầu càn rỡ, nàng ngồi thẳng lên, đưa tay tháo sợi tơ buộc tóc Triệu Trinh, tóc dài đen nhánh của Triệu Trinh lập tức xõa xuống.
Triệu Trinh thấy Chu T·ử không mặc y phục, sợ nàng lạnh, vội kéo nàng tới, nhấn vào trong lòng mình.
Mái tóc của hắn xõa dài, tóc dài của Chu T·ử cũng thả xuống, tóc hai người quấn lấy nhau, trải khắp cái gối.
Chờ khi Chu T·ử nguyện ý rời giường, đã là giờ Tỵ hai khắc, ánh nắng mùa đông tái nhợt xuyên qua cửa sổ giấy màu trắng, yếu ớt chiếu vào.
Ngân Linh sớm đã đến đây, thấy trong phòng Vương Gia vương phi có động tĩnh, mới đi vào, lấy nước nóng cho Vương Gia vương phi rửa mặt.
Màn trong phòng Vương Gia rủ rất thấp, hình như Vương Gia chưa thức dậy, chỉ có vương phi đã dậy. Vương phi đã mặc quần áo xong, trên người là một cái áo đen thêu hoa nhũ ánh kim, bên dưới là váy lụa trắng thêu nhũ ánh kim nơi gấu váy, tóc dài xõa xuống, che hai bên mặt, tôn lên đôi mắt to cùng đôi má ửng hồng, thoạt nhìn có một loại ngây thơ xinh đẹp.
Ngân Linh không khỏi cười thầm trong lòng, sau khi thành thân, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao chỉ cần vương phi ở cùng Vương Gia, sau khi ngủ dậy trên mặt luôn lộ ra sắc đỏ ửng, thì ra đây chính là vẻ mặt xuân sắc!
Chu T·ử rửa mặt xong, Ngân Linh lấy hộp nữ trang, mở ra sau khi dựng gương đồng lên.
Chu T·ử cũng không cần nàng giúp, tự chải tóc, vấn một búi tóc nghiêng đơn giản, chọn lựa một phen trong hộp đồ trang sức, lấy ra một cây trâm vàng điểm phỉ thúy chi đơn giản, cắm vào.
Làm xong, nàng bảo Ngân Linh xem giúp nàng một chút, không có vấn đề gì mới để Ngân Linh đi ra ngoài.
Triệu Trinh đợi Ngân Linh rời đi, rồi từ trên giường bước xuống.
Trên người hắn mặc trung y màu trắng, tóc dài màu đen xõa xuống, trên mặt hình như có chút mỏi mệt, lông mi dày cũng rũ xuống, mắt phượng chau lên lại vẫn sáng ngời như cũ.
Dưới sự giúp đỡ của Chu T·ử, hắn mặc áo choàng màu đen nhũ ánh kim cùng màu với Chu T·ử mà Chu T·ử đã chuẩn bị, quấn thắt lưng bạch ngọc, vừa nhìn Chu T·ử vừa chỉ chỉ tóc dài vẫn đang xõa xuống của mình.
Chu T·ử cười nhẹ một tiếng, bước đến đứng ở sau lưng Triệu Trinh, cầm lược bắt đầu chải tóc cho Triệu Trinh. Tóc Triệu Trinh mát lạnh nặng trĩu, mang theo mùi thơm ngát. Rất nhanh Chu T·ử đã chải xong, vấn tóc cho Triệu Trinh, dùng sợi tơ cột chắc, đeo nho quan màu đen đã sớm chuẩn bị lên.
Chỉnh sửa dây buông xuống hai bên của nho quan xong, Chu T·ử lui về phía sau mấy bước, ngắm nghía Triệu Trinh.
Triệu Trinh lúc này, đầu đội nho quan, người mặc áo choàng đen, eo buộc dây lưng ngọc, như cây ngọc đón gió, kết hợp với vẻ mặt không biểu cảm, đích thị là một vị thư sinh áo đen tuấn mỹ lạnh lùng.
Triệu Trinh sớm bị nàng nhìn dày cả da mặt, không thèm để ý dắt tay nàng đi ra ngoài.
Điểm tâm đã bày trong nhà chính, Triệu Tráng đã ra ngoài chuẩn bị hành trình hôm nay; đã đổi quần áo thành màu xanh của nô bộc, Liễu Liên cùng Ngân Linh đứng một bên, lẳng lặng chờ.
Điểm tâm rất đơn giản, chỉ là chút cháo trắng rau dưa, đều là thứ Chu T·ử thích ăn. Những chuyện này đều do Triệu Tráng và Liễu Liên theo dặn dò của Vương Gia mà chuẩn bị.
Triệu Trinh nhìn Liễu Liên Ngân Linh một cái, lạnh nhạt nói: “Ngồi xuống cùng ăn đi!”
Lúc ăn điểm tâm, Chu T·ử ngẩng đầu nhìn Liễu Liên đang chuyên tâm ăn sáng bên cạnh, trong lòng có chút ngạc nhiên. Thân tín bên cạnh Triệu Trinh, bộ dạng hoặc thật sự bình thường, ví như bọn Triệu Phúc Triệu Quý Triệu Anh Triệu Dũng Triệu Tráng; hoặc anh tuấn đoan chính, ví như bọn Hầu Lâm Sinh Phàn Duy Bân Bạch T·ử Xuân; ngoại hình xinh đẹp mảnh khảnh mà thực tế lại vạm vỡ khỏe mạnh giống như Liễu Liên, thật đúng là lần đầu tiên nàng gặp phải.
Liễu Liên cảm nhận được ánh mắt Chu Vương phi dò xét tỉ mỉ, nghĩ đến bình dấm chua Vương Gia bên cạnh một chút, không khỏi cảm thấy phải chịu áp lực rất lớn.
Triệu Trinh đã sớm phát hiện động tĩnh của Chu T·ử, trong lòng rầu rĩ, hắn uống xong một bát cháo, cầm chén đặt lên trên bàn, trầm giọng nói: “Chu T·ử, múc cháo!”
Lúc này Chu T·ử mới dời lực chú ý, vui vẻ đứng dậy đi múc cháo cho Triệu Trinh.
Tuy là mùa đông, Liễu Liên lại sớm đổ mồ hôi đầm đìa –– ăn cơm cùng bình dấm chua Vương Gia và bảo bối tò mò vương phi, áp lực thật quá lớn!
Ăn điểm tâm xong, bốn chủ tớ chuẩn bị lên đường đến am Bồ Đề ở phía bắc thành Tô Dương, thức ăn chay nơi đó rất nổi danh ở Đại Kim, Chu T·ử đã sớm muốn ăn thử.
Sáng sớm Triệu Tráng đã xuất phát đến đó chuẩn bị.
Đứng bên ngoài trạm dịch, Chu T·ử đang muốn lên xe, lại cảm thấy sau lưng có người nhìn mình, nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện một đám nha hoàn ma ma vây quanh một vị mỹ nhân còn trẻ khoác áo choàng lông màu đỏ thẫm, đang đứng ở cửa trạm dịch, một đôi mắt đẹp đang nhẹ nhàng nhìn mình bên này, Chu T·ử nhìn theo tầm mắt của nàng ta, phát hiện thì ra người bị nhìn không phải là mình, mà là Triệu Trinh đang đứng bên cạnh chờ mình lên xe, không khỏi hé miệng cười cười, nói với Triệu Trinh: “Triệu Trinh, chàng lại trêu hoa ghẹo nguyệt rồi!”
Mắt phượng của Triệu Trinh híp lại, trừng mắt cảnh cáo nhìn nàng một cái, đưa tay bế nàng lên, nhét vào trong xe, sau đó cũng tự mình chui vào.
Bắt đầu từ buổi sáng khi Chu T·ử quan sát Liễu Liên, Triệu Trinh đã không thoải mái! Hắn vẫn chưa quên được nguyên nhân vì sao trước kia Chu T·ử lại thích mình, đó là bởi vì bộ dạng mình đẹp. Chu T·ử cũng từng nói với hắn là nàng thích hắn xinh đẹp.
Triệu Trinh càng nghĩ càng buồn bực, hận không thể vẫn như cũ giấu Chu T·ử vào Diên Hi cư, ai cũng không nhìn thấy, chỉ thuộc về mình hắn.
Hắn buồn bực liếc mắt nhìn Chu T·ử ngồi ở bên cạnh.
Chu T·ử cảm nhận được ánh mắt của hắn, vội cười hì hì nhích nhích m·ông, di chuyển về phía hắn, dính sát vào Triệu Trinh.
Triệu Trinh bị tổn thương lòng tự ái từ buổi sáng, lúc này mới lấy được an ủi, tâm tình bắt đầu chuyển tốt.
Lúc này Ngân Linh đã thu dọn hành lý sau xe xong, cũng vào trong xe, ngồi xuống đối diện với Vương Gia cùng vương phi.
Liễu Liên lái xe lên đường.
Lâm Mộ Từ nhìn xe ngựa rời đi xa xa, trong lòng có một loại tiếc nuối chưa bao giờ có.
Nam t·ử kia, cao quý như thế, tuấn mỹ như thế, giống như thần linh cổ xưa.
Đáng tiếc, chỉ có thể nhìn thoáng qua, “Móng ngón bỗng in bùn tuyết giữ
Đông tây đâu kể cánh hồng bay” (2 câu trong bài ‘Họa lại bài Nhớ Mãnh Trì của T·ử Do’ – do Tô Đông Pha viết, nguồn thivien.net), từ đó khó mà gặp lại.
Ngân Linh ngồi ở trong xe, cùng vương phi nói câu được câu không.
Không biết Vương Gia lại nghiêm mặt nghĩ cái gì, nhìn thấy mà Ngân Linh sợ hết hồn hết vía, quyết tâm lần sau sẽ ngồi bên ngoài đánh xe cùng Liễu Liên.
Liễu Liên cũng không vội đánh xe vào thành Tô Dương, mà theo phía đông vòng qua thành Tô Dương, trực tiếp đến chân núi Ngọc Bản ở phía bắc thành.
Núi Ngọc Bản là một ngọn núi nhỏ, khắp núi phủ đầy hoa mai vàng. Đường núi bằng phẳng rộng rãi, đỉnh núi thoai thoải, am Bồ Đề tọa lạc tại đỉnh núi Ngọc Bản.
Ngân Linh đi xa xa tuốt đàng trước, Liễu Liên đi xa xa tận phía sau, Triệu Trinh dắt tay Chu T·ử đi ở giữa.
Đường núi rất bằng phẳng rộng rãi, hai bên đường nụ hoa trên cây mai vàng đã chớm nở, tỏa ra từng đợt hương thơm mát.
Chu T·ử chiết một nhánh mai vàng cầm trong tay, lúc mới bắt đầu hào hứng bừng bừng, vừa được Triệu Trinh dắt đi, vừa cầm mai vàng ngửi tới ngửi lui.
Nhưng mới đi đến giữa sườn núi, bởi vì đêm qua Triệu Trinh vận động quá độ, phía dưới của nàng vừa đau vừa nhức, chân như bị đổ chì, không bước thêm được nữa.
Triệu Trinh liếc nàng một cái, đẩy nàng về phía sau, mình thì ngồi xổm xuống trước người nàng.
Chu T·ử vô cùng vui vẻ, vung váy lên một chút, “oa…” một tiếng leo lên lưng Triệu Trinh, hai cánh tay bấu hai vai Triệu Trinh thật chặt.
Triệu Trinh đứng dậy cõng nàng đi về phía trước.
Chu T·ử nằm trên lưng của hắn, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Đang hài lòng, lại nghe Triệu Trinh nhỏ giọng gọi: “Chu T·ử ––”
“Sao vậy?” Chu T·ử kề đến bên tai Triệu Trinh, hỏi.
“Nàng nặng thêm không ít!” Triệu Trinh nhỏ giọng nói.
Chu T·ử: “. . . . . .”
Một lát sau Chu T·ử mới kịp phản ứng, phát điên nói: “Chẳng phải chàng bảo thiếp đầy đặn một chút mới tốt sao?”
Triệu Trinh “Ừm” một tiếng, nói: “Ở trong phòng, dáng vẻ nên như thế. Chỉ là cõng trên lưng. . . . . .”
Chu T·ử rất tức giận, dùng sức nằm sấp xuống, cố ý gia tăng sức nặng trên lưng Triệu Trinh.
Trên thực tế, nàng làm vậy tạo ra hậu quả trực tiếp là bộ n·gực nở nang càng thêm dính chặt vào lưng Triệu Trinh, khiến Triệu Trinh có được phúc lợi không ngờ.
Xa xa đã nhìn thấy am Bồ Đề.
Triệu Tráng đang cùng chờ bên ngoài cửa chùa với một nam t·ử cao gầy mặc áo ngoài màu xanh đen.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »