Chương 61: Làm sao bây giờ? Moe CP của tui mỗi ngày đều phát đường 2

Lăng M·ông và Đan Trúc đồng thời xuất hiện ở khán đài VIP đã dẫn tới chút bạo động nho nhỏ ở mấy hàng ghế phía sau.
Cậu quay ra sau vẫy vẫy tay. Hội fan hâm mộ giơ bảng đèn LED có tên Lăng M·ông kích động giống như phát điên đến nơi. Bọn họ hối hận vì đã không mua chỗ ngồi nào gần sân khấu hơn một chút.
Ảnh chụp hai người cùng thi đấu, cùng ngồi trên khán đài được gom thành một bài đăng lên weibo kèm theo hastag. Lâu lâu, máy quay ở hội trường lại bắt được mấy cảnh hai người chụm đầu thì thầm hoặc nhìn nhau cười vui vẻ, thế là đ·ảng Xoài Chanh lại được dịp hú hét bảo muốn đi mua sỉ insulin về xài.
[Moe CP của tui mỗi ngày đều phát đường ngọt đến sâu răng thì phải làm sao?]
Tỷ lệ đặt cược trận FRUIT vs VEGETABLE trên trang web eSport chính thức đang là 1.35: 2.15, hiển nhiên mọi người sẽ đặt niềm tin vào quán quân mùa trước nhiều hơn một chút.
Cược trên này không phải mất thêm phí nên Lăng M·ông đặt hết tiền cược cho FRUIT, Đan Trúc thì đặt một phần nhỏ cho FRUIT, phần lớn thì đặt cho bên VEGETABLE.
– Không nhìn ra đó nha, anh là fan rau củ hả? – Lăng M·ông bất ngờ vờ lờ.
– Anh cũng thấy phần thắng của rau củ không lớn, cơ mà anh muốn ủng hộ người nhà một chút. – Đan Trúc trả lời.
Không phải anh xem thường đội rau củ, có thể chơi cho giải chuyên nghiệp thì đều không phải đội yếu. Chỉ là đấu pháp của FRUIT vĩnh viễn là khắc tinh của VEGETABLE. Trong quá khứ, hai đội gặp nhau ba lần, FRUIT toàn thắng cả ba.
Lăng M·ông chỉ chú ý đến vế “ủng hộ người nhà”:
– Cái gì là ủng hộ người nhà? Trong đội rau củ có người thân của anh hả?
Cậu vừa hỏi xong thì cách thành viên chủ lực của VEGETABLE lần lượt ra sân, trong đó nam sinh cao cao dẫn đầu đội hình nhìn có ba phần giống Đan Trúc.
Lăng M·ông đã quá quen thuộc với Đan Trúc rồi nên cậu như có tâm linh tương thông mà chỉ vào người đi đầu bên VEGETABLE:
– A, là cậu ta phải không?
– Yam của VEGETABLE tên thật là Đan Diệu, là em họ bên nội của anh. Nó không phải người ở đây, lúc mới vào trại huấn luyện thì có ở nhờ nhà anh một đoạn thời gian. Lý do anh khăng khăng không muốn chơi chuyên nghiệp cũng bởi vì anh đã nhìn thấy nó huấn luyện như thế nào, quá cực khổ. – Đan Trúc gật đầu.
Điểm chú ý của Lăng M·ông lúc nào cũng lệch tận đẩu tận đâu:
– Ủa chứ không phải bởi vì tay anh bị nhức gân hả?
– … Cái đó đương nhiên cũng là một trong số những nguyên nhân.
Lăng M·ông bỗng thấy sùng bái Đan Trúc:
– Không ngờ anh còn có người thân là tuyển thủ chuyên nghiệp đó, Guava lại cứ mời anh chơi chuyên nghiệp miết, xem ra người nhà mấy anh rất có thiên phú chơi game.
Ai mà ngờ Đan Trúc lại cau mày nhăn nhó:
– Cũng không hẳn là chuyện tốt. Em trai ruột của anh chính là vì bị Tiểu Diệu ảnh hưởng nên cũng đang đòi chơi chuyên nghiệp đây.
– Anh còn có em ruột nữa hả? Thế rốt cuộc nhà anh có tổng cộng bao nhiêu người?
– Chưa gả vào cửa đã muốn điều tra gia phả nhà anh rồi hả?
– Phanh lại đi. – Lăng M·ông nghiêm mặt lại, ra chiều cứng rắn.
– Vậy cũng tính là lái xe? Anh còn chưa đạp ga mà. – Đan Trúc ấm ức.
– Chơi chuyên nghiệp không tốt hả?
– Cũng không thể nói là không tốt được. Em anh còn nhỏ quá, chưa học xong cấp hai nữa là, bây giờ đã quyết định thì vội vàng quá.
– Nhỏ dữ vậy hả? – Lăng M·ông giật mình, cậu cứ nghĩ Đan Trúc là sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp thì em trai của anh ít nhất cũng phải đến tuổi học đại học rồi chứ.
– Anh với nó chênh nhau tận tám tuổi, khoảng cách thế hệ rất lớn, khó giao lưu lắm. – Đan Trúc lắc đầu, hiếm thấy anh buồn bã thế này. – Nó rất thân với Tiểu Diệu.
Một bên là fan của mình, một bên là em họ của Đan Trúc, lập trường của Lăng M·ông đang thay đổi rất phức tạp. Hai đội bắt đầu, FRUIT là Đế quốc, VEGETABLE là Liên bang. Màn hình lớn lần lượt hiện lên những gương mặt nghiêm túc của các tuyển thủ, khác hẳn tâm trạng thoải mái cười toe toét như trận buổi sáng đấu với hai người.
Ngay từ lúc bắt đầu, Lăng M·ông đã ôm chặt cái điện thoại.
Lemon: Hội trường trận đấu đầu tiên của vòng bảng, FRUIT vs VEGETABLE. [ảnh chụp hội trường. jpg]
@FanA: Trận đầu tiên của vòng bảng không phải là FRUIT đấu với cậu hả?
@FanB: M·ông M·ông thấy đội nào được hơn?
@FanC: Chanh baba thấy đội nào có khả năng thắng cao hơn?
Lăng M·ông chỉ để ý đến mấy fan gọi mình là Chanh baba, ai gọi là M·ông M·ông thì lướt qua hết.
––@Lemon: Chắc là phần thắng của FRUIT nhiều hơn một chút. Có điều nếu VEGETABLE đã khám phá ra chiến thuật mới nhắm vào FRUIT thì cũng khó nói.
@FanD: Hướng Thần nhà tui là vô đối. [Ảnh Hướng Giao. jpg]
––@Lemon: Banana đúng là lợi hại thật.
––@FanE: Buổi sáng cậu được người ta nhường nên mới nói vậy chứ gì?
––@Lemon: Nhường tui mà cậu ấy vẫn thắng được, không lợi hại thì là gì?
––@FanE: Lợi hại lợi hại. [Baba sợ mi rồi.gif]
@FanF: Luận nhan sắc thì đội trưởng VEGE cũng không thua kém đâu. [Ảnh Đơn Diệu. jpg]
––@Lemon: Ừ, đúng là cũng có chút đẹp trai đấy.
––@FanG: M·ông M·ông cẩn thận, cậu là người của Mang Thần rồi nha!
Lăng M·ông câm nín, bởi vì nể mặt Đan Trúc nên tui mới nói như vậy đó ô kế? Dù sao người ta cũng có q·uan h·ệ m·áu mủ với Mang Thần nhà tui, xấu kiểu gì được mà xấu?
Đan Trúc ngồi bên cạnh cũng đang lướt weibo.
––@Mangosteen: M·ông M·ông nhà tui nói đúng lắm.
Lăng M·ông: …
Tự mình khen mình trá hình, không biết xấu hổ!
––@FanH: Ẻm khen người đàn ông khác đẹp trai mà ông cũng ủng hộ ẻm, tôn nghiêm đàn ông của ông để ở đâu?
––@Lemon: Thi đấu chuyên nghiệp liên quan gì đến giá trị nhan sắc, nếu không @Mangosteenđã được quán quân từ đời nào rồi!
––@FanI: Bạn tốt của bạn – đ·ảng Xoài khống phái thực lực đã online.
––@Lemon: Tui không có khen ảnh! Tui đang khách quan phân tích sự thật hiển nhiên chứ bộ!
Thấy Lăng M·ông dương dương đắc ý khen mình, Đan Trúc cầm lòng không đậu mà đưa tay lên nhéo má cậu một phát. Trận đấu chưa tiến vào hồi gay cấn, đạo diễn hình ảnh đang rảnh đến không có việc gì để làm lập tức nhanh tay lẹ mắt cắt ống kính máy quay về khu khán đài VIP. Vì vấn đề góc quay, cảnh này nhìn qua rất giống như Mang Thần đang sờ mặt Chanh baba.
Lăng M·ông ngẩng đầu lên trong tiếng hú hét vang khắp hội trường, cái mặt ngu người không biết chuyện gì đã xảy ra của cậu cũng bị nhân viên quay phim tóm gọn.
– Có vài vị khán giả nào đó không được ý tứ cho lắm, muốn khiêu khích uy quyền của trăm vạn cẩu độc thân của Truyền thuyết Tinh Hà đây mà. – Bình luận viên chọc hai người.
Biết bình luận viên đang nói mình, Lăng M·ông vội vàng chỉnh đốn lại cái thân đang gần như dán sát vào Đan Trúc của mình, kéo dài khoảng cách với anh, cơ mà càng che giấu lại càng lộ liễu.
– Ở đây nhiều camera lắm, anh chú ý chút đi! – Lăng M·ông nhỏ giọng cảnh cáo Đan Trúc.
Đan Trúc tỉnh bơ, lặng lẽ đưa tay qua móc lấy ngón út của Lăng M·ông rồi sau đó lại nắm luôn cả bàn tay cậu. Phản ứng đầu tiên của Lăng M·ông là hất tay anh ra, nhưng rồi nhận ra máy quay chỉ quay được đến n·gực là cùng, không ai phát hiện ra hành động nho nhỏ đó của Đan Trúc, vì thế Lăng M·ông cũng không nhúc nhích nữa, cứ kệ cho anh nắm. Đúng là có cảm giác kích thích khi yêu đương vụng trộm ngay trước mặt công chúng.
Mặc dù bình luận viên cứ thấy nụ cười trên mặt của Chanh baba cực kì khả nghi nhưng lại không thể đào sâu thêm được gì, đành phải trêu cậu thêm mấy câu rồi lại tập trung vào diễn biến trận đấu.
Bây giờ FRUIT mới phát huy hết thực lực chân chính của họ. Huấn luyện viên của họ vừa nhìn đã biết là một ông chú trung niên rất lợi hại, luôn đứng sau Hướng Giao và Ứng Đào mà đưa ra chỉ dẫn. Huấn luyện viên bên VEGETABLE thì ngược lại, tay cầm một xấp tài liệu đi tới đi lui sau lưng thành viên đội mình.
Lúc đầu, Lăng M·ông còn có thể vừa xem trận đấu vừa thảo luận với mọi người trên weibo. Nhưng trận đấu càng ngày càng đặc sắc, cậu không có cơ hội nhìn xuống điện thoại nữa, cứ thế chăm chú tập trung nhìn vào màn hình trực tiếp.
– Thật ra, em họ anh cũng lợi hại lắm đó. – Từ tốc độ tay, sự phản ứng đến kỹ năng, tất cả đều có thể xếp hàng vào hàng top.
– Nhờ vào xếp hạng 19 toàn Tinh Hà mà nó được chọn vào trại huấn luyện đấy, từ dự bị lên làm chủ lực chỉ trong thời gian ngắn, sau khi chiến đội được tổ chức lại thì được tiến cử làm đội trưởng.
– Tiếc là cậu ấy đụng phải Guava. – Lăng M·ông thật lòng thấy tiếc cho Đan Diệu, không chỉ bởi vì cậu ấy là em họ của Đan Trúc. Hướng Giao là thiên tài, sinh ra là để chơi game, Lăng M·ông vẫn chưa tìm ra bất cứ nhược điểm nào của cậu ta cả. Hướng Giao hôm nay phát huy còn tốt hơn bình thường, không biết có phải bởi vì nguyên nhân lúc nãy quả dứa kia nói không nữa. Lăng M·ông cảm giác VEGETABLE cứ như đang chơi với hack, mỗi lần máy quay đặc tả tay trái của Hướng Giao là hội trường lại xôn xao kinh hô.
– Cho em tuốt s·úng thêm ba mươi năm nữa em cũng không luyện được tốc độ tay như thế. – Lăng M·ông xuýt xoa.
– Sợ là em không có cơ hội luyện đâu.
– Phanh xe lại hư rồi hả? – Lăng M·ông liếc anh.
– Ừ, hư hết rồi.
VEGETABLE bị FRUIT đánh cho thê thảm, kết quả thế này rất ít gặp khi đấu vòng bảng giải chuyên nghiệp. Lăng M·ông cảm thấy toàn bộ chiến đội VEGETABLE đang suy sụp cả rồi.
Các căn cứ liên tiếp thất thủ, quân lính VEGETABLE tan đàn xẻ nghé, Yam đứng trước trạm không gian đã bị đối thủ chiếm đóng là người đầu tiên GG. Bên phía đội FRUIT, ngoại trừ đội trưởng thì bốn người còn lại đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng, màn hình đặc tả thật lâu Hướng Giao – MVP toàn trận hôm nay. Bình luận viên kích động nhận xét biểu hiện hôm nay của cậu ta, tự cho đó là “minh chứng cho không gian phát triển vô cùng rộng lớn của nhà vô địch Banana”.
Bên VEGETABLE thì ngược lại, toàn đội trên dưới bị bao trùm bởi không khí sầu thảm, đội trưởng Đan Diệu thậm chí còn vùi đầu xuống hai tay. Dù cách nhau bởi tấm kính thuỷ tinh rất dày nhưng Lăng M·ông còn cảm nhận được sự buồn bã của Đan Diệu. Cũng bởi mối q·uan h·ệ của cậu với Đan Trúc mà Lăng M·ông rất đồng cảm với Đan Diệu, yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Bất luận là vui sướng hay khổ sở thì tuyển thủ hai bên vẫn phải ra giữa sân khấu xếp hàng, lần lượt tiến tới bắt tay tạm biệt đối phương.
– Anh đi xem nó một chút. – Đan Trúc đứng dậy, vỗ vỗ vai Lăng M·ông
Lăng M·ông ngồi lại khán đài xem Lịch Trí trả lời phỏng vấn. Ban đầu, đối với cậu mà nói thì Guava thắng là chuyện hết sức đáng mừng. Thế nhưng, hiện giờ cậu lại buồn đi không ít vì hình ảnh Đan Diệu suy sụp tinh thần cứ ám ảnh trong đầu.
Mãi đến khi Bạc Lạc tới tìm cậu đi ăn thịt nướng, Lăng M·ông mới nhận ra là Đan Trúc đi rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy về.
– Tui đi tìm anh ấy, đợi tui chút nha.
Dựa vào thẻ chứng nhận khách VIP, Lăng M·ông được cho vào phòng nghỉ sau khán đài. Người trong phòng đã đi hết không còn một ai, chỉ có hai anh em nhà họ Đan ở đấy.
Đan Diệu quay lưng về phía Lăng M·ông, hai tay ôm lấy eo của Đan Trúc, vùi đầu xuống rất thấp, vóc dáng cao to ấy giờ phút này trông có vẻ vô cùng bất lực. Đan Trúc đặt tay trên lưng cậu ấy, giống như trưởng bối mà nhẹ nhàng an ủi.
Lăng M·ông nhìn Đan Diệu như đang có nỗi khổ không thể bày tỏ. Có lẽ vì cậu ấy có q·uan h·ệ m·áu mủ với Đan Trúc, cũng có lẽ vì cậu ấy có mấy phần giống với Đan Trúc nên cậu gần như coi cậu ấy chính là người yêu mình. Cậu lùi lại trong vô thức. Phát hiện ra cậu đang ở ngoài cửa, Đan Trúc b·ắn cho cậu một ánh mắt ra hiệu.
Lăng M·ông đứng trước cửa một hồi, đợi đến khi Đan Trúc đi ra.
– Sao rồi?
– Tâm trạng nó rất tệ, nói muốn giải nghệ. – Đan Trúc lắc đầu.
Lăng M·ông không ngờ chỉ một trận đấu mà cũng có thể khiến Đan Diệu bị đả kích lớn đến như vậy.
– Dù sao cũng là lần thứ tư bại bởi FRUIT, anh có thể hiểu được nó, cảm giác như đã mất hết hy vọng rồi vậy.
– Hay là anh ở lại với cậu ấy đi.
– Không cần, nó muốn có thời gian yên tĩnh một mình.
Đan Trúc nhìn có vẻ vẫn bình thường, Lăng M·ông lại có chút rầu rĩ không vui. Đi đến chỗ ngoặt ở cầu thang, không có ai ở đó, Lăng M·ông đột nhiên ôm lấy Đan Trúc từ phía sau giống như anh mới là người cần được an ủi.
– Em sao vậy? – Đan Trúc không hiểu.
– Cũng may anh không chơi chuyên nghiệp. – Lăng M·ông rầu rĩ. – Thắng thì tốt, lỡ mà thua em cũng không nỡ nhìn anh thành ra thế kia.
Bị cậu chọc cười, Đan Trúc nghĩ một hồi thấy cậu nói cũng đúng. Anh thắng, Lăng M·ông kích động đến nỗi xông tới hôn màn hình. Nếu hôm nay người thua là anh thì có khi Lăng M·ông còn khóc ngất ngay tại hội trường luôn ấy chứ.
Một Lăng M·ông dễ thương như vậy làm Đan Trúc yêu thương đến nỗi không muốn buông tay. Thấy xung quanh không một bóng người, Anh lập tức xoay người đè cậu lên tường rồi hôn lên, hôn mãi cho đến khi buồn bực trong lòng cậu bị đẩy ra hết.
– Thôi thì để em không phải thất vọng, anh cũng sẽ cố gắng. – Đan Trúc dán sát vào tai cậu. – Em muốn luyện tập nhanh thì anh có thể cho em mượn cần phanh.*
*Cần phanh là cái cần gạt để xe thắng lại ý, hãy liên tưởng đến câu “tuốt s·úng ba mươi năm” Lăng M·ông nói phía trên để hiểu được ý nghĩa thực sự của câu này =))
Lăng M·ông lập tức bị chọc tức đến phụt cười, đấm đá túi bụi vào người Đan Trúc:
– Này thì đua xe, này thì đua xe.
– Lemon… – Giọng nói lạnh lùng của Hướng Giao truyền đến từ đầu cầu thang làm Lăng M·ông bị doạ đến suýt nữa thì nổ vỏ.
– Gua… Guava…cậu đến lúc nào vậy?
Hướng Giao quét mắt một vòng lên tư thế mập mờ của hai người rồi mới chậm rãi nói:
– Thịt nướng, đi không?
Lăng M·ông trừng cái tên làm cậu xấu hổ một cái:
– Đi.
– Đi thôi, mọi người đều đang chờ đấy.
– Xin lỗi nha. – Lăng M·ông tự nhiên kéo theo Đan Trúc rồi đi theo Hướng Giao. Hướng Giao đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại.
– q·uan h·ệ của anh với Yam bên VEGETABLE là thế nào?
Đan Trúc sửng sốt một chút, chẳng biết cậu ta phát hiện ra kiểu gì, nhưng mà anh cũng không muốn giấu diếm.
– Nó là em họ tôi.
– Đây chính là nguyên nhân anh không chịu gia nhập FRUIT sao?
– … Không liên quan đến chuyện này.
– Vậy thì tốt. – Hướng Giao nghiêm túc gật đầu.
Lăng M·ông ẩn ẩn có một loại cảm giác Đan Trúc bị đội trưởng bá đạo coi trọng. Anh có thể không vào đội của tôi nhưng cũng không thể vào đội của người khác.
– Cậu yên tâm, tôi không vào FRUIT cũng không vào VEGETABLE đâu. Tôi ký hợp đồng với kênh live stream rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ chính thức là streamer chuyên nghiệp. – Đại khái là bị Hướng Giao hỏi nhiều đến hết cách nên Đan Trúc mới phải giải thích một hơi dài như vậy.
– Anh tốt nghiệp? – Điểm chú ý của Hướng Giao hình như cũng không đúng lắm.
– Ồ…- Hướng Giao nhìn về phía Lăng M·ông, ra chiều suy nghĩ.
Lăng M·ông:???
Tui là ai? Tui đang đóng vai gì trong cuộc chiến đào người này vậy?

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »