Chương 123: Chiến Tranh Và Đồ Sát

Những hảo thủ võ công phát hiện Dương Thu Trì đang b·ắn lén, dùng ám khí chào mời họ, liền có mấy tên vung đao k·iếm xông về phía hắn. Số này bị Dương Thu Trì dùng s·úng b·ắn c·hết hết 3 tên, nhưng s·úng bộ binh của hắn chỉ nạp có 5 phát đ·ạn, nhanh chóng b·ắn sạch. Nhân lúc hắn nạp đ·ạn khác, mấy địch quân đã xông tới trước, Lưu Dũng cùng mọi người vội vung đao k·iếm nghênh kích. Dương Thu Trì không kịp lắp đ·ạn, rất may là s·úng có trang bị lưỡi lê, nên hắn bật lê ra cùng mấy người đó đánh giáp lá cà.
Chính vào lúc này, trong thành đã đại loạn. Tiếng quát g·iết đã vang lên khắp cả huyện thành. Thì ra, ba mặt thành khác do không phối bị hỏa pháo, lại không có siêu cao thủ như Liễu Nhược Băng bảo hộ, nên binh sĩ phòng thủ chỉ ít ỏi năm trăm người đối diện với địch quân đông gấp mười lần. Do đó, thành lâu ba mặt thay nhau thất hãm, địch quân từ ba phía tràn vào, đánh thốc vào trong thành.
Dương Thu Trì dùng lê đ·âm c·hết hảo thủ của địch quân đối địch với hắn, nghe tiếng hò hét trong thành, biết thành đã phá, thở dài, Ai! Coi như công cốc rồi!
Chính lúc tiếng pháo, tiếng hỏa s·úng và tiếng hò hét loạn thành một đoạn, thì ở dưới cầu thang dẫn lên mặt thành có tiển của lão hắc đầu: “Dương đại nhân! Dương đại nhân! Ngài ở đâu…? S·úng tạo xong rồi!”
Quay đầu lại nhìn, hắn thấy lão hắc đầu và các thíet ượng vác cây s·úng máy maxim lên thành lâu! Ngoài ra còn có các thiết tượng ôm mấy thùng đ·ạn. Số đ·ạn này đã đượng Dương Thu Trì dùng tút đ·ạn 30 viên kết vào hết, có thể trự tiếp sử dụng.
Dù chỉ là một cây s·úng mô phỏng, chưa thiết kế định hình, nhưng Dương Thu Trì đã chẳng màng gì nữa. Hắn được Lưu Dũng và các hộ vệ yểm hộ, bước tới vận thần công tiếp lấy s·úng máy từ vai họ, cho gác lên mấy thi thể hảo thủ của địch quân bị hắn đánh c·hết, mở thùng đ·ạn lấy một băng lắp vào, điều thành b·ắn từng viên: “đoàng… đoàng… đoàng”
Mấy tiếng nổ giòn tan vang lên, các hảo thủ võ công vây quanh Liễu Nhược Băng dùng đòn xa luân chiến thay nhau ngã rụi! Số còn lại bị Liễu Nhược Băng một chiêu c·hém rụng hết!
Liễu Nhược Băng thoát khỏi đòn xa luận chiến, quay đầu vui vẻ nhìn Dương Thu Trì: ‘Phu quân, thành lâu giao cho thiếp, chàng đi thu thập địch quân công đánh vào thành đi!” Tiếp đó nàng như luồng hồng quang bay đi, nơi nào đến cũng k·iếm quang lấp lóe, vang lên không ngớt tiếng gào thảm của binh sĩ địch quân trước khi t·ử v·ong.
Dương Thu Trì điều chuyển mũi s·úng, b·ắn từng tên địch đang bao vây A Hạnh Ny giãy c·hết hết.
A Hạnh Ny chạy lại, bật khóc gọi: “Thu Trì ca…!”
Dương Thu Trì không kịp an ủi con chim sơn ca kinh khủng, tiếp tục dùng chế độ điểm xạ (b·ắn từng viên) b·ắn địch quân trên thành lâu.
Hắn đồng thời nói với Lưu Dũng và các hộ vệ: “Mã Lăng Vũ, Phó Quan và Hồ Thủy lưu lại, Lưu tướng quân lập tức mạng các huynh đệ trở về, một bộ phận đem những rương đ·ạn và bình nước đến đây, hội hợp ở dưới thành lâu. Những người khác lưu lại trong nha môn bảo hộ nha hoàn Tuyết Liên của ta!”
Lưu Dũng mang hộ vệ vội vã bỏ đi.
Dương Thu Trì lại ra lệnh cho Mã Lăng Vũ dẫn hộ vệ xuống thành dọn đi một ít bao cát bít ở cửa thành.
Mã Lăng Vũ không biết mệnh lệnh này có ý tứ gì, cũng không kịp hỏi, lập tức mang chúng hộ vệ xuống thành lâu.
Dương Thu Trì biết s·úng máy b·ắn quét ngang sẽ có uy lực lớn nhất, từ trên thành lâu b·ắn địch quân trên thành sẽ thương hại tới người của mình, b·ắn từ trên xuống thì uy lực giảm mạnh. Hắn lập tức quyết định ra thành, từ mặt đất bằng phẳng trực tiếp b·ắn địch quân ngoài thành. Và ra khỏi thành đương nhiên phải xếp dỡ bao cát.
Hắn lại b·ắn thêm một lúc nữa, diệt không ít địch quân tấn công lên thành lâu. Sau khi tính toán lượng bao cát đã dời đi khá nhiều, hắn vác s·úng máy xông xuống thành, A Hạnh Ny và tùy tùng cũng chạy theo.
Đến dưới thành, thấy bao cát đã được dọn ra chỉ còn cao bằng đầu người, Dương Thu Trì cho Mã Lăng Vũ, Phó Quan và Hồ Thủy ba người cầm đao k·iếm mở đường phía trước, bản thân vác s·úng nhảy qua bức tường bao cát, đến lổ hổng ở cửa thành, đặt s·úng lên trên một bao cát tại vị trí thuận lợi. Hắn thấy A Hạnh Ny theo bên cạnh, liền nhờ nàng làm nhiệm vụ tiếp đ·ạn, dạy nàng làm cách nào liên tục cung cấp đ·ạn cho s·úng máy. Sau đó, hắn nhanh chóng điều chỉnh s·úng b·ắn mỗi phút 300 viên, hai tay kềm lên, ngắm hướng và bóp cò: “Tạch tạch tạch tạch…..”
Họng s·úng máy maxim thè ra từng lưỡi lửa, quân địch đối diện lỗ trống trước cửa thành bị thu cắt mạng sống giống như lúa mạch, ngã rạp liên tiếp.
S·úng máy maxim được thiết kế vào thế kỷ 19, nhanh chóng đưa vào thật chiến. Vào năm 1893, 50 bộ binh Rhodesia đã sử dụng 4 cây s·úng maxim đánh lui 5000 quân Zulu tấn công mãnh liệt. Trận địa lưu lại 3000 thi thể của quân tiến công. Trong chiến tranh thế giới lần I, trong chiến dịch Tamoha, quân đức bình quân đặt một cây maxim mỗi 100 mét, dùng mật độ hỏa lực đó b·ắn điên cuồng vào 14 sư đoàn Anh quốc tấn công trong bình diện 40 km, trong vòng một ngày đã khiến 6 vạn binh sĩ Anh quốc thương v·ong! S·úng máy maxim từ đó có danh xưng là “Máy xay thịt trên chiến trường”, được coi là vũ khí g·iết người nhiều nhất trên thế giới.
Dương Thu Trì không chân chính kiến thức qua sự lợi hại của vũ khí này trước đây. Giờ phút này, trên chiến trường cổ đại, hắn đã tự thân sử dụng và nghĩ tới đoạn có trình bày trong Bách khoa toàn thự về vũ khí trang bị:
TruyenTTS.com
“S·úng máy maxim xuất hiện đại biểu cho một thời đại kết thúc, những chiến thuật đã sử dụng từ thời Nã Phá Luân (Napoleon) đã hoàn toàn vô dụng rồi”.
Hiện giờ hắn đã minh bạch hàm nghĩa của câu nói này: quân đội cổ đại nếu đối diện với loại vũ khí siêu khủng bố này, chiến tranh không còn gọi là chiến tranh nữa, mà nên gọi là cuộc đại đồ sát!
Đại quân của Trương Hiến Trung không biết cái động trên cửa thành có một t·ử thần khủng bố đang cười gằn. Do xung quanh đầy tiếng pháo, tiếng hỏa s·úng và tiến hò g·iết vang trời, nên tiếng s·úng máy vang lên nghe nhẹ và êm vô cùng. Nhưng thanh âm đó lại mang theo lưỡi hái t·ử thần, khi nó điểm tới thì sinh mệnh cũng bị cắt hái mang đi.
Trong bóng tối trước khi trời sáng, tuy có lửa và pháo hỏa trên thành chiếu có thể nhận tình huống mờ mờ, nhưng trong lổ hổng ở cổng thành tối đen, không ai ngờ ở đó mai phục t·ử thần, và ai tấn công đến đó cũng đều ngã rạp. Không ai biết họ đối diện với vũ khí khủng bố gì, chỉ biết chiến hữu xung quanh ngã rạp gào thảm, thậm chí không biết t·ử v·ong từ đâu ra, không biết rốt cuộc là cái gì đoạt đi sinh mệnh của mình. Cho dù là đ·ạn réo rít sát mang tai, hoặc là lật hộp sọ, b·ắn nát tay đùi, phá thủng bụng n·gực, họ cũng không biết cái c·hết vô cùng kỳ dị thảm không thể tả này từ đâu mà ra. Các thi thể đó nhanh chóng bị những thi thể sau đè lên, che lắp!
T·ử thần như u linh từ trong khẩu maxim phỏng chế của Dương Thu Trì gầm thét bay khắp chiến trường, đem những linh hồn chú định phải c·hết đi thật nhanh.
A Hạnh Ny chuyên tâm cung cấp đ·ạn cho s·úng máy của Dương Thu Trì, không nhìn cảnh đó. Nhưng Lưu Dũng và các hộ vệ thấy địch quân ngã xuống c·hết như rạ, vừa mới đầu còn kích động hét cuồng, lát sau liền bị thứ t·ử v·ong trong một diện tích cực nhỏ và đầy khủng bố này làm cho sửng sờ, trợn trừng mắt, há hốc mồm!
Nước lạnh trên nòng s·úng bị chưng thành khí cựcnhanh, nhanh chóng cạn nước. Dương Thu Trì vẫn còn rất bình tĩnh, lập tức phản ứng ngay. Nước lạnh trong thùng dẫn đã bị nhiệt lượng từ nòng s·úng b·ắn liên tục đốt bay hơi gần cạn rồi, nếu không đổ nước thêm vào, sẽ vỡ nòng.
Dương Thu Trì dừng b·ắn, quát: “Lưu tướng quân, thêm nước!”
Lưu Dũng căn bản không hề nghe. Y và các hộ vệ nhìn đờ đẫn ra ngoài thành, nơi có từng lớp t·ử t·hi mà phát ngốc. Vừa rồi những kẻ đó còn phát điên la hét b·ắn tên, hỏa s·úng, múa đao k·iếm xông lên thành, nhưng chớp mắt sau họ đã thành những thi thể bầy nhầy đầy mái. Vừa rồi ngoài cổng thành còn đầy tiếng huyên náo, hiện giờ đã lặng lẽ đi nhiều. Chỉ còn những kẻ trọng thương kêu gào thảm thiết, nhắc nhở là họ vẫn còn sống.
Dương Thu Trì vỗ lên đầu Lưu Dũng một cái mạnh, quát: “Lưu Dũng! Thêm nước cho s·úng! Có nghe chưa!”
Lưu Dũng cuối cùng cũng phản ứng lại, vội đổ cả thùng nước lớn trên lưng vào bồn nước làm lạnh của s·úng máy maxim.
Địch quân trước mắt gần như đã ngã c·hết hết. Dương Thu Trì lại vận thần công, ôm s·úng chui ra ngoài thành.
Lưu Dũng cũng các hộ vệ không cần hắn ra lệnh, lập tức vác mấy bao cát ra để trước cổng thành, Dương Thu Trì gác s·úng máy lên đó, điên cuồng b·ắn quét hai bên phải trái.
Cửa thành tuy c·hết mấy trăm địch quân, nhưng toàn bộ chiến trường vô cùng hỗn loạn, cộng thêm trời chưa sáng, tuy có khói lửa và đen đuốc trên thành chiếu sáng, nhưng dưới thành vẫn hôn ám, cho nên, địch quân hai bên thành không hề biết t·ử thần vừa chui khỏi lổ, đáng gầm thét bay tới chúng.
Do trên thành không còn tạc đ·ạn bằng đá của Dương Thu Trì ném xuống, do đó, địch quân bắt đầu tấn công dày đặc trở lại. Chúng đem thang dây bắc treo lên thành. Những tên phía sau thì từ dưới b·ắn tên lên, b·ắn hỏa s·úng, và hò hét trợ uy. Chính vào lúc này, s·úng máy maxim của Dương Thu trì lại bắt đầu lên tiếng, khạc đ·ạn như mưa trút xuống người chúng.
Dương Thu Trì biết tổng số đ·ạn của mình không tới 6000 viên, cho nên không b·ắn càn, mà chọn chỗ địch nhiều nhất tiến hành b·ắn quét. Loại đ·ạn này có lực xuyên thấu rất mạnh, trong đám người dày đặc như vậy, một viên có thể dễ dàng xuyên qua ba bốn địch nhân. Hắn chọn b·ắn quét chứ không phải b·ắn tỉa là vì tránh từ một chỗ b·ắn những hai viên vào người địch nhân, tranh thủ mỗi viên đ·ạn g·iết ít nhất một tên, tránh lãng phí.
Chiến trường cổ căn bản không ai biết cái gì là s·úng máy hạng nặng, và cũng chưa hề nghe qua hỏa s·úng có thể b·ắn đ·ạn vượt cự li một tầm tên. Thời Minh mạt cơ bản vẫn còn là thời đại lãnh binh khí, uy lực của hỏa pháp và t·huốc n·ổ vẫn còn hạn chế. Hỏa s·úng chỉ có thể b·ắn xa mấy chục bước, do đó, họ cơ bản không cần dùng cách lăn lê bò lết để tránh né các đ·ạn nổ và t·ử đ·ạn. Bọn họ hầu như không có ý thức nằm bò xuống để tránh đ·ạn, vẫn đứng phóng tên và b·ắn s·úng lên thành lâu. Và cho dù có ai đó phát hiện tình huống không ổn, cũng không biết làm cách nào tránh nụ hôn của t·ử thần, để rồi hết kẻ này đến kẻ khác cứ mặt cho lưỡi lửa của s·úng máy Maxim líêm tới, ngã vật xuống đất về chầu ông trời.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »