Chương 130: Ảnh đế Viên Hồng
Vì Thiên t·ử đã nghiêm cấm, đem binh thiết lập hành rào bảo vệ ở ngoài, không cho phép thì không được vào, cho nên không ai thấy được một màn khủng bố này. Thích khách nhẹ nhàng đứng xuống, đồng thời tướng mạo đã xảy ra biến hóa, biến thành một nam t·ử dáng gầy, tướng mạo thông minh. Nam t·ử đi tói trước một tấm gỗ cách đó không xa, lật ra lộ một khoảng trống bí mật, trong đó rõ ràng có một thi thể, vô luận là tướng mạo, quần áo, đều giống như đúc thích khách mà nam t·ử biến hóa vừa rồi, vết thương trí mạng cũng ngay ở cổ.
Nam t·ử đem thi thể kia ra, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, rồi chuyển thân biến thành một con ruồi, vô thanh vô tức bay ra ngoài.
Sau khi con ruồi trùng rời khỏi Hình bộ thi phòng, thì một đường bay thẳng tới kiến trúc cao nhất của Hoàng cung – Trích tinh lâu.
Trên trích tinh lâu, Thiên t·ử đang giúp Diễm phi”phối trí giải dược”, nghiêm cấm bất luận kẻ nào lên lầu quấy rầy.
Con ruồi bay đến tầng cao nhất, nhẹ nhàng hạ xuống, lại hóa thành hình người.
Nam t·ử nọ hướng tới Trương T·ử Tinh quỳ xuống hành lễ:”Bệ hạ, đại công cáo thành, nay đến phục mệnh”. Nguồn truyện:TruyệnFULL.vn
Trương T·ử Tinh lộ ra vẻ hoan hỉ, khen ngợi:”Tốt! Viên Hồng ngươi làm tốt lắm! Hầu nhi tốt! Mau mau bình thân!”
Viên Hồng được khen ngượng ngùng đứng lên. Trương T·ử Tinh tự mình kéo ghế cho hắn ngồi xuống, làm cho Viên Hồng cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Nói đến biểu hiện của Viên Hồng hôm nay, Trương T·ử Tinh quả thật rất vừa lòng. Nếu bình chọn”Oscar Phong thần”, cho dù không thể được giải nam diễn viên xuất sắc nhất, thì ít nhất cũng có thể đạt được diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Viên Hồng diễn vai thích khách này, bất luận là ở ánh mắt, biểu tình cho tới phương diện động tác, hành vi, đều diễn hết sức nhập vai, từ hành thích vua mặt không đổi sắc, cho đến khẳng khái thà c·hết không phục. Hơn nữa đối với Cơ Xương ánh mắt lại như”lơ đãng mà hàm chứa tình cảm mãnh liệt”, mà lại làm cho mọi người đều thấy rõ, phảng phất đã đạt tới loại cảnh giới truyền thuyết”biểu hiện hậu hiện đại c·hủ n·ghĩa đối với sự oán trách mãnh liệt của xã hội”.
So với Viên Hồng, trước đó màn Mẫu tân hiển thánh ở không trung lại có hiệu ứng đặc biệt, xao lãng sự”biểu diễn”chân chính, mà màn Mẫu tân của Vi T·ử Khải trước đó, Trương T·ử Tinh chỉ có thể bình luận là”kỹ thuật quá kém, không hề có tính nghệ thuật”.
Thật ra, Trương T·ử Tinh đã sớm rõ ràng âm mưu của Vi T·ử Khải, Vi T·ử Khải nếu muốn động tới Thiên t·ử như hắn, nếu cho á·m s·át hoặc độc c·hết, tất mang ác danh đại nghịch phạm thượng, ngôi vị Hoàng đế cũng không nhất định đến phiên hắn ngồi, chỉ có giả danh nghĩa thần linh, lấy cớ tân chánh lần này mà hạ xuống”Tội phạt”kịch độc đã chuẩn bị từ trước, mới có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi Thiên t·ử. Chỉ cần Thiên t·ử c·hết đi, sẽ từ miệng”thần linh”kia xác nhận do Vi T·ử Khải hắn kế thừa ngôi vị Hoàng đế, hắn có thể thuận lý thành chương trở thành Thiên t·ử mới của Đại Thương.
Nói đến giả thần lộng quỷ, so với Trương T·ử Tinh thì Vi T·ử Khải ngay cả tư cách xách dép cũng không được. Một khi đã đoán được Vi T·ử Khải sẽ dùng danh nghĩa giả tạo Mẫu tân để đối phó hắn, Trương T·ử Tinh liền bí mật chỉ đạo kế hoạch, với sự hỗ trợ của siêu não hắn hoàn toàn có ưu thế về kỹ thuật mà Vi T·ử Khải không thể so sánh được. Căn bản không cần Trương T·ử Tinh giải thích gì, kim quang kia lập lòe,”thần khí”máy chiếu ba chiều đã làm cho Mẫu tân hiện thân. Lập tức đã đập nát âm mưu của Vi T·ử Khải đã khổ tâm sắp đặt, sau đó từ một nơi bí mật gần đó Nữ Bạt lấy phong lôi lực, đánh bị thương nặng người giả mạo kia.
Rồi sau đó Vi T·ử Khải nghĩ Trương T·ử Tinh đã trúng độc không cứu được, âm mưu dã tâm của mình đã bại lộ. Sẽ tấn công trước để khống chế cục diện. Do nghĩ đã nắm được đại cục, Ngạc Sùng Vũ rốt cục đã bại lộ, nào biết Văn Thái sư đã mai phục từ trước bỗng nhiên xuất hiện, mà Thiên t·ử lại bình yên vô sự đứng lên, làm cho Vi T·ử Khải cùng Ngạc Sùng Vũ đại loạn, cuối cùng bị bắt.
Thích khách sau đó đánh bất ngờ là do hắn tối hôm qua đột nhiên nghĩ ra một diệu kế. Linh cảm đến từ tình tiết trong sách Phí Trọng hãm hại Khương Hoàng hậu, mục đích chính là đem mối uy hiếp lớn nhất của tứ đại chư hầu là Cơ Xương lôi xuống nước. Quả nhiên, cho dù tại thời điểm Vi T·ử Khải tuyệt đối chiếm thế thượng phong, lão gian hoạt, khứu giác mẫn tuệ – sâu sắc Cơ Xương vẫn trầm tĩnh, không có đi ra tham gia, nhưng cuối cùng vẫn trúng cái kế trong kế này.
Nếu nói Cơ Xương dưới tình huống đó đi ra phụ cùng Ngạc Sùng Vũ là tình thế bắt buộc, giả vờ đồng tình. Thì mưu đồ á·m s·át sau đó, cũng tuyệt đối tội không thể tha. Viên Hồng quả nhiên không phụ kỳ vọng của Trương T·ử Tinh, chỉ cần xem”kịch bản”trong một buổi tối, đã có thể diễn vai thích khách đạt đến như vậy, đặc biệt là phải vô tình bại lộ chủ nhân cùng với việc trung tâm đến c·hết cũng không tiết lộ, đem toàn bộ chuyện này hoàn toàn đổ lên đầu của Cơ Xương.
Tuy nhiên thích khách từ đầu đến cuối cũng không có lộ ra tên của”chủ công”, cũng không có chứng cớ thực tế chứng minh chủ mưu chính là Cơ Xương, nhưng lúc này mọi người đều đem mối hiềm nghi lớn nhất đổ lên đầu của Cơ Xương. Mà trong thi phòng Viên Hồng đã đổi thi thể kia, mới là thích khách chân thực trong kế hoạch”á·m s·át”của Trương T·ử Tinh.
Viên Hồng đi rồi, Trương T·ử Tinh bước chậm đi vào nội cung, liền gặp Hoàng hậu Khương Văn Sắc đang quỳ ở trước cửa, trừ Đát Kỷ đang hôn mê ra, Thương Thanh Quân, Dương Cửu cùng Hoàng Phi Yến đều đang cùng quỳ ở đó.
Trương T·ử Tinh vội vàng cản lại:”Văn Sắc, mau mau đứng lên, nàng vì sao như thế?”
Khương Văn Sắc không chịu đứng lên, khóc lóc nói:”Bệ hạ, phụ thân của thần thiếp phạm trọng tội, thần thiếp thân là Hoàng hậu, xin bệ hạ hạ chỉ, phế vị Hoàng hậu của thần thiếp”.
Trương T·ử Tinh nhíu mày nói:”Phụ thân của nàng là phụ thân của nàng, có q·uan h·ệ gì với nàng đâu? Huống hồ nàng và ta vợ chồng nhiều năm, cảm tình đã lâu, ta làm sao mà không tin nàng? Huống hồ nàng làm Hoàng hậu lấy khoan dung làm đầu, chúng phi đều yêu mến kính phục, tại sao lại phải phế hậu?”
Khương Văn Sắc cảm kích ngẩng đầu lên, cẩn thận nói:”Bệ hạ, phụ thân của thần thiếp kiểm soát Đông Lỗ nhiều năm, trước nay đối với Đại Thương trung thuận, không dám khác lòng. Lần này theo giặc, cũng chỉ là sự bất đắc dĩ, phải chịu áp bức, có thể nể mặt thần thiếp, mà thứ tội cho Đông bá hầu…”
Trương T·ử Tinh trong mắt hàn quang chợt lóe, chậm rãi nói:”Tội mưu nghịch, là tội không thể thứ! Nếu hôm nay Việt vương soán vị thành công, nàng đi cầu Việt vương kia, xem hắn có thể tha cái mạng của quả nhân không? Nếu quả nhân không phải sớm đã có chuẩn bị, đánh bại âm mưu của Việt vương, cha của nàng chỉ sợ đã trở thành đại công thần ủng hộ lập Việt vương lên ngôi”.
Khương Văn Sắc không có loìư nào để nói lại, chỉ có khóc, ba người còn lại cũng thấp giọng cầu tình khẩn, Trương T·ử Tinh trong lòng có chút bực bội quát: “Cha của nàng, thiếu chút nữa đã giúp kẻ khác g·iết c·hết phu quân của nàng! Lần này ta nếu tha cho hắn, lần sau hắn lại khởi phản tâm, thì làm sao, nếu hắn chiếm được thế thượng phong, có tha cho ta không? Thật ra cha của nàng tư tâm rất lớn, không muốn Khương gia các nàng vĩnh viễn ở tại Đông Lỗ, nếu không phải ta đem Văn Hoán lưu lại ở trong triều, chỉ sợ cha của nàng sớm đã cùng Tô Hộ mưu phản!”
Khương Văn Sắc khóc ròng nói:”Thần thiếp cũng biết, thân là phụ nữ không dám bàn việc quốc gia đại sự, nhưng ân cha mẹ dưỡng dục, có thể nào quên? Văn Sắc cầu phu quân lúc này, trong tương lai nếu lại sinh biến cố, Văn Sắc tuyệt sẽ không làm cho phu quân khó xử…”
Trương T·ử Tinh suy nghĩ thật lâu, rồi nâng dậy:”Đừng khóc, khóc đến mắt sưng lên rồi, như vậy thì sẽ khó xem lắm, nàng cứ bình tĩnh đi, phu quân tự có an bài”.
Khương Văn Sắc vừa nghe hắn đã chịu dịu xuống, mừng rỡ nhanh chóng tạ ơn lui ra, Trương T·ử Tinh nhìn theo bóng dáng của Khương Văn Sắc, thở dài một hơi.
Ngày hôm sau, Thiên t·ử lâm triều, công bố sự kiện á·m s·át tại tế đàn.
Hình bộ sau khi nghiệm thi, tên thích khách kia gọi là Khương Hoàn, vốn là gia tướng của Đông bá hầu Khương Hoàn Sở, năm năm trước nhân phạm lỗi bị trục xuất khỏi Đông Lỗ, sau đi đâu không rõ.
Khương Hoàn hôm qua á·m s·át cũng đã từng nói ra”Ơn lưu lại mạng sống”, xem ra người này từ nhiều năm trước đã có mưu đồ, đến nay mới lộ ra, nếu không phải Thiên t·ử có thiên mệnh phù hộ, hậu quả quả thực khó mà tưởng tượng được.
Cũng phạm vào tội mưu nghịch chính là Việt vương Vi T·ử Khải cùng Nam bá hầu Ngạc Sùng Vũ, Việt vương cấu kết Nam bá hầu, khiến yêu nhân giả mạo Mẫu tân, ý đồ độc hại Thiên t·ử, tội không thể tha. Trương T·ử Tinh lúc này ra lệnh, đem Nam bá hầu Ngạc Sùng Vũ bỏ hết tước vị, lập tức xử trảm; Việt vương Khải do là con của tiên đế, dựa theo quy củ của tông thất, ba ngày sau tại Tông miếu được nhận độc tửu mà c·hết, gia sản thu vào quốc khố, con cháu lưu đày Bắc địa biên hoang.
Bắc bá hầu Sùng Hầu Hổ trung tâm hết lòng, không bị Việt vương dụ dỗ, mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm dứt khoát bẩm cáo Thiên t·ử, nhờ vậy Thiên t·ử mới biết âm mưu của Việt vương, đã lập đại công, hiện vĩnh tứ Bạch hoàng vương, có quyền thảo phạt.
Sùng Hầu Hổ mừng rỡ, không nghĩ tới nhân họa được phúc, liên tục tạ ơn.
Trung đại phu Vi Phiền có hai con cùng tham dự mưu phản, đem c·hém ngang eo giữa phố thị chúng, Vi Phiền đại nghĩa diệt thân, có công tố cáo, thăng làm Thượng đại phu, nhập Hình bộ xử lý các nhiệm vụ quan trọng, con gái là Việt Vương phi, miễn cho t·ử tội, trả về phủ, giao trách nhiệm quản lý. Đối với việc Vi Phiền được thăng chức, đại thần có nhóm kính nể, có nhóm đồng tình, cũng có nhóm khinh bỉ, Vi Phiền trong miệng tung hô vạn tuế, nhưng trong lòng cũng đau đớn vô cùng, nhưng hắn cũng hiểu được, có thể giữ lại được tính mạng thì xem như Thiên t·ử đã phá lệ khai ân rồi.
Thượng đại phu Dương Nhâm cùng một số vị đại thần xả thân hộ giá, trung tâm chứng giám, được phong thưởng, được tặng cho một tấm biển”Trung trinh bất nhị”.
Đối với việc xử trí Đông bá hầu Khương Hoàn Sở, Trương T·ử Tinh cũng suy nghĩ khá lâu, tuy nhiên Khương Hoàn Sở không có trực tiếp tham dự phản nghịch, nhưng sau khi Ngạc Sùng Vũ đi ra ủng hộ Vi T·ử Khải, khương Hoàn Sở sau đó cũng chậm rãi đi ra, tuy nói lúc đó có chút bất đắc dĩ, nhưng dù sao còn chưa tới thời điểm cuối cùng, có thể thấy được Khương Hoàn Sở trong lòng sớm đã có d·ao động, ít nhất cũng có đại tội”có tâm theo giặc”.
Hồi tưởng lại lúc Khương Văn Sắc khóc cầu xn tối hôm qua, Trương T·ử Tinh thở dài trong lòng, rồi ra lệnh xử trí Khương Hoàn Sở – Đông bá hầu lúc trước bị Việt vương uy hiếp bức bách mà theo giặc, nhưng cuối cùng trung tâm e ngại, huống chi còn có sự việc Khương Hoàn, tuy nói hắn sớm đã trục xuất Khương Hoàn, nhưng thủy chung cũng là gia tướng trong nhà, ai biết trong đó có ẩn tình hoặc kế hoạch sâu xa gì hay không?
Đối với Khương Hoàn Sở trừng phạt là: Đem phạm vi Đông Tề thu lại bốn phần, giới hạn trong địa hạt Đông Tề, truyền cho Khương Hoàn Sở về lại Đông Lỗ mà cảnh tỉnh lại. Con trai Khương Văn Hoán vốn chuẩn bị phong là Trung nghĩa hầu, nhân vì thế sự việc này, cũng bị liên quan, việc phong hầu gác lại bàn sau.
Trong”Phong thần diễn nghĩa”, Trụ vương nghe theo”diệu kế”của Phí Trọng, triệu tứ đại chư hầu vào triều ca, không phân biệt trắng đen đem Khương Hoàn Sở cùng Ngạc Sùng Vũ g·iết c·hết, lại cầm từ Cơ Xương, làm cho Khương Văn Hoán cùng Ngạc Hoán hưng binh tạo phản. Hiện tại xem ra, sự tình phát triển tựa hồ lại quay lại nguyên gốc của”lịch sử”, nhưng điểm khác chính là, trong sách Trụ vương vô đạo, mưu g·iết chư hầu, hiện tại lại là chư hầu cấu kết tông thất mưu nghịch, bất nghĩa trước, Thiên t·ử y theo luật đem trảm thủ, không chỉ không sai, mà lại có lý.
Vấn đề là, làm sao xử trí Cơ Xương? Đem g·iết? Hay là làm như trong sách, đem hắn cầm tù?