Chương 467: Vãng Sinh Liên T·ử cùng song bào thai

Lúc Hạo Thiên cùng D·ao Trì mang Đả Thần Tiên đến nơi, Trương T·ử Tinh đã mang Thiên D·ao rời khỏi ám ngục. Bởi vì tại trung ương thiên rộng lớn vô cùng, còn có vô số tiên sơn, Hạo Thiên và Kim Mẫu lại mất đi hơn một nửa thiên vị lực nên lúc này không thể cảm ứng được phương hướng mà Trương T·ử Tinh vừa rời đi.
D·ao Trì giận dữ dò xét xung quanh, còn Hạo Thiên lại đang lo lắng việc khác. Nếu Tiêu D·ao T·ử có thể vô thanh vô tức lẻn vào đây, nói như thế không chừng hai tên Khổng Tuyên, Hình Thiên cũng đang ở trung ương thiên rồi!
Huống chi Khổng Tuyên và Hình Thiên cùng Tiêu D·ao T·ử bất đồng, cả hai căn bản là không sợ Đả Thần Tiên. Nếu hai người này tại thời điểm then chốt lúc bố trí đại yên tuyệt trận mà đánh lén, hậu quả hắn không dám nghĩ đến.
D·ao Trì nghe Hạo Thiên nói thế, trong lòng cũng không yên: trên thực tế, với tu vi của Tiêu D·ao T·ử mà lẻn vào đây, bọn thiên binh thiên tướng kia đừng nói việc biết được, cho dù có thể ngẫu nhiên phát hiện được tung tích cũng vô pháp ngăn cản được hắn.
Việc cấp bách hiện giờ vẫn là gia trì phòng ngự tại Lăng Tiêu Thiên phủ đồng thời mau chóng bố trì Đại yên tuyệt trận phòng ngừa vạn nhất.
Kỳ thật hai người cũng không biết ước định giữa Trương T·ử Tinh và Dương Tiễn, tiếp tục khẩn trương một hồi.
Trương T·ử Tinh rời khỏi ám ngục cũng không dám ngừng lại, thu hồi Càn Khôn Đỉnh rồi không tiếc hao tổn nguyên khí thi triển Xích Huyết Độn Thuật mang Thiên D·ao một đường chạy như điên. Sau khi thoát li D·ao Trì, hắn mới dần buông lỏng một chút, ẩn độn thân hình rồi tìm một tòa tiên sơn vắng vẻ hạ xuống.
Trong lúc phi hành hắn luôn dùng tiên lực bảo hộ Thiên D·ao để tránh nàng bị ảnh hưởng bởi Xích Huyết Độn Thuật. Thiên D·ao cảm nhận được sự lo lắng của hắn, khóe miệng hơi lộ vẻ cười.
– Có lẽ đây là duyên phận, cho dù ngắn ngủi giây lát nhưng cũng đủ rồi…
Yêu một người chỉ cần vài khắc, nhưng nếu muốn quên hắn, một năm, ngàn năm hay cả đời nàng cũng không quên được.
Đời người có hạn, cho dù suốt đời không quên cũng bất quá là trăm năm mà thôi, so với Thiên D·ao có cuộc sống vô tận mà nói, loại chấp niệm này của nàng chỉ sợ sẽ kéo dài mãi.. vạn năm, hay mười vạn năm, hay bao nhiêu lâu nữa?
Trương T·ử Tinh nhờ Côn Lôn Kính mà nghe được câu này, lúc đó đã khắc sâu nó vào lòng, cũng đã âm thầm thề, nhất định phải biến”giây lát”thành”Vĩnh hằng”.
Hắn suýt mất nàng, nhưng thật may mắn cũng chỉ là”suýt”, lúc này việc hắn phải làm chính là thay đổi số mệnh bi ai của Thiên D·ao, cũng như thay đổi số mệnh của Tiêu D·ao T·ử hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tạiTruyệnFULL.vnchấm cơm.
Trương T·ử Tinh tại tiên sơn tìm được một nơi ẩn náu, thi triển T·ử la mê chướng, pháp bảo này đã được hắn luyện hóa lần nữa, có khả năng tùy tâm điều chỉnh phạm vi ảnh hưởng, năng lực bí mật phòng hộ lại càng tăng. Bên trong T·ử la mê chướng, hắn tạo ra một chiếc giường năng lượng. Đương nhiên lúc này Trương T·ử Tinh cũng không hề nghĩ đến chuyện kia, mà chỉ muốn cấp cho Thiên D·ao một chỗ nghỉ ngơi thoải mái, sau đó khu trừ độc lực.
Lấy tu vi của Trương T·ử Tinh, cho dù là tại thiên giới chịu ảnh hưởng của vị lực hắn cũng không hề sợ hãi D·ao Trì kia, nhưng hắn đối với độc thuật của nàng thì quả thật có chút đề phòng.
Hắn từng thử qua vài lần, muốn bức độc lực trên người Thiên D·ao sang thân thể mình nhưng thủy chung đều không thành công.
Bất quá cố gắng của hắn cũng không tính là uổng phí, cuối cùng độc lực và chú lực bị hắn dùng Ma Vực lực cường đại tạm thời áp chế xuống, hơn nữa nhờ Càn khôn phản sinh đan phát huy dược lực, lúc này con ngươi trống rỗng của Thiên D·ao cũng dần khôi phục thần thái, thân thể cũng có thể miễn cưỡng hoạt động.
Nhưng loại khôi phục này chỉ mang tính tạm thời, một khi Trương T·ử Tinh không thể duy trì Ma Vực lực, Thiên D·ao sẽ trở về trạng thái cũ, hơn nữa còn có thể chịu phản phệ gấp bội. Trương T·ử Tinh đối với việc này cũng có chút lo lắng, nhưng so với việc hồi tỉnh Thiên D·ao một thời gian chưa hẳn là xấu, với tạo nghệ của Thiên D·ao nói không chừng có thể tìm ra phương pháp giải trừ độc lực này. ( ngoài lề: 3T đã có thể liên lạc cùng với TD qua CLK thì lúc này tại sao phải hồi tỉnh nàng để tìm phương thuốc?)
Ánh mắt Thiên D·ao dừng lại trên song chưởng đang áp chặt nhau của hai người, lại nhìn lên Trương T·ử Tinh, hai mắt chạm nhau, khuôn mặt trắng của Thiên D·ao đột nhiên xuất hiện một áng mây đỏ, cúi gằm xuống.
Mới vừa rồi tại hiểm địa ám ngục, hai người thông qua Côn Lôn Kính có thể nói tâm ý tương thông, có ngàn vạn lời để nói, nhưng lúc này đã thoát ly hiểm cảnh, lại nhìn nhau không biết nên nói gì.
Bình thường trước mặt hắn nàng luôn thể hiện thái độ băng lãnh, cao ngạo, hiện giờ lại phải …, thật không biết nên làm sao.
Trương T·ử Tinh cũng muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, hắn vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng đắn đo mãi rốt cục thốt ra được một câu:
– Là ta vô dụng, khiến nàng cùng hài nhi phải chịu khổ.
Lời tuy đơn giản nhưng lại chứa đựng chân tình, Thiên D·ao khẽ run lên, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu.
– Ta xin lỗi, là ta ngu ngốc, cái gì cũng không biết…
Trương T·ử Tinh nắm lấy tay nàng,
– Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn, ta sẽ không để nàng rời xa ta, cũng sẽ bảo vệ nàng, không để nàng chịu bất kì thương tổn gì.
Thiên D·ao vẫn như cũ không hề lên tiếng, đầu cúi càng thấp, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Trương T·ử Tinh trông thấy vô cùng đau xót, cố gắng nói thêm một câu:
– Thiên D·ao, ta nói nàng không trả lời xem như là đã đáp ứng.
– Chàng.. chàng quả thật là người mặt dày nhất mà ta từng biết.
Thiên D·ao rốt cuộc chịu không nổi thốt lên một câu, hai mắt vẫn còn đẫm lệ. Trương T·ử Tinh mừng rỡ nói:
– Kỳ thực ta và nàng vốn đã có duyên từ trước, Côn Lôn Kính kia chẳng phải là vật đính ước sao? Chỉ tại lúc trước ta ngu dốt, không biết được tình cảm của nàng, lại để nàng phải chịu khổ. Tuy ta có nhiều thê t·ử, nhưng đối với mỗi người đều thật lòng yêu thương. Thiên D·ao, chỉ cần nàng không chê ta, từ nay về sao nàng với ta tuy hai mà một, vĩnh viễn không rời xa, nếu ta hư ngôn nguyện hôi phi yên diệt vĩnh viễn không được siêu sinh.
Trương T·ử Tinh sở dĩ lạc vào thế giới này, quả thật là nhờ tác dụng của Côn Lôn Kính, lại nhờ Côn Lôn Kính mà kết hợp với Thiên D·ao, nghĩ lại quả thật hai người đã có duyên từ trước.
Thiên D·ao nghe lời hắn nói, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, không hề lảng tránh ánh mắt của hắn, khẽ thở dài:
– Thiên D·ao vốn là người có số mệnh không may, nếu bệ hạ không sợ liên lụy, ta nguyện cùng người kết duyên, sinh t·ử không rời.
Trương T·ử Tinh mừng rỡ, nếu không phải hay tay đang bận rộn hẳn đã sớm mang nàng ôm vào lòng, hơn nữa bây giờ cũng không phải thời điểm thân mật, vội hỏi:
– Cái gì mà mệnh rủi, nếu nàng mang mệnh xấu, ta đây vốn là một hôn quân phải mất nước không phải là mệnh xấu sao? Ta có thể lọt vào mắt xanh của nàng vốn đã không uổng kiếp này rồi, bây giờ chúng ta đã kết duyên, còn ngại ngùng gì mà bệ hạ với nương nương nữa, cứ gọi nhau như phu thê là được. Hiền thê, việc cấp bách cần làm hiện giờ chính là giải trừ độc lực của nàng, nàng có biện pháp gì không?
Thiên D·ao nghe được hai tiếng hiền thê, trong lòng ngọt ngào:
– Đây chính là vạn trớ độc vực do Nguyên Khanh tạo nên, lực lượng không hề yếu. Lúc trước thiếp bị thiên giới bắt giữ đã sớm phục dụng một viên Tam Sanh Phản Thần Đan của Hạm Chi muội muội để bảo vệ hài nhi ở trong nhưng vẫn không thể ngăn cản được hoàn toàn độc lực này. Độc thuật này âm ngoan vô cùng, rất khó tiêu trừ.
D·ao Trì cũng đã từng nói trong ám ngục, độc lực cùng chú lực mà Thiên D·ao trúng phải, cho dù là Thánh Nhân cũng vô pháp chữa trị tận gốc, lúc này lại nghe ngay cả Tam Sanh Phản Thần Đan cũng không cản nổi, không khỏi biến sắc. Hắn lo lắng hỏi:
– Hiền thê không nên tuyệt vọng, Thần Nông thánh hoàng cũng đang trên đường tấn công thiên giới, chắc chắn người sẽ có biện pháp cứu nàng cùng hài t·ử.
– Vạn trớ độc lực này cũng không chỉ đơn thuần là một loại độc lực lợi hại mà còn có cả chú lực cực kì âm hiểm, chỉ sợ Thần Nông thánh hoàng cũng chưa chắc có thể giải được.
Trương T·ử Tinh trong lòng đại hận, cắn răng nói:
– Tiện nhân Nguyên Khanh kia dám hại nàng thế này, ta sẽ đánh thẳng lên Lăng Tiêu Thiên Phủ, đem mụ toái thi vạn đoạn ( bằm ra thành vạn mảnh), giúp nàng giải cục tức này.
Thần D·ao thần sắc bình tĩnh, bỗng nhoẻn miệng cười:
– Phu quân cũng không nên kích động, chẳng lẽ chàng quên là thiếp đang giữ một bảo vật trong tay sao?
Trương T·ử Tinh đang lo lắng độc chú lực kia không tìm được thuốc giải, tâm loạn vô cùng, cũng không suy nghĩ được là bảo vật gì, lắc lắc đầu.
– Đây chính là vật năm đó phu quân từng tặng thiếp mà…
Trương T·ử Tinh bừng tỉnh, thốt lên:
– Vãng Sinh Liên T·ử!
Vãng Sinh Liên T·ử hợp thành thập nhị phẩm liên thai tạo thành linh vật. Nó không chỉ có thể loại trừ tất cả trớ chú độc lực, còn giúp người phục dụng linh đài thanh minh, tinh thần tu vi đại tăng. Qua ức vãn năm, Vãng sinh liên t·ử này cũng chỉ tạo thành được sáu viên mà thôi, phải nói là trân quý vô cùng.
Năm đó Tiếp Dẫn muốn thu phục Trương T·ử Tinh đã tặng hắn một viên, sau đó tại Tây Phương Giáo đấu trận với Tiếp Dẫn và Chuẫn đề lại”vô tình”hóa muỗi thôn phệ được thêm lục phẩm liên thai nữa, mang hai viên Vãng Sinh Liên T·ử cuối cùng nuốt vào, nên bây giờ trên thế gian này chỉ còn một viên duy nhất trên người Thiên D·ao do Trương T·ử Tinh tặng mà thôi.
Khi trước Thiên D·ao trong người mang thai, không thể tham gia Tru Tiên Trận, cũng không tiện giải thích với Trương T·ử Tinh khiến hắn còn ngỡ nàng thật sự bệnh nặng, liền mang viên Vãng Sinh Liên T·ử cấp cho nàng chữa bệnh, viên Vãng Sinh Liên T·ử này nàng vẫn giữ trong người.
Lấy khả năng tuyệt diệu của Vãng sinh luên t·ử, chắc chắn không chỉ có thể loại trừ độc lực cùng chú lực mà giúp cho Thiên D·ao và hài nhi hoàn toàn hồi phục, hơn nữa vật này đối với tu vi của Thiên D·ao cũng vô cùng hữu ích.
Thiên D·ao mỉm cười:
– Ngày đó thiếp bị Nguyên Thủy Thiên Tôn ngăn trở, trong lòng đã biết không ổn, đã âm thầm phục dụng một viên Tam Sanh Phản Thần Đan, quả nhiên sau đó bị Hạo Thiên và Nguyên Khanh bắt giữ, may mà lúc trước thiếp đã từng tặng đan dược cứu giúp môn nhân Xiển Giáo nên hắn mới dặn dò Hạo Thiên, Nguyên Khanh không được hại mạng thiếp. Lúc đó thiếp đã lấy sinh mệnh lực tự phong bế mình bên trong Kim hoa, trừ khi thiếp c·hết, còn không người ngoài không cách nào phá vỡ Kim hoa, nhờ thế cũng bảo lưu được Vãng sinh liên t·ử, vừa may đúng lúc này lại phát huy hiệu dụng.
Trương T·ử Tinh nghe xong, thầm khen Thiên D·ao tâm tư cẩn mật và nhanh trí ứng biến, có thể trong lúc nguy hiểm, lợi dụng mọi điều kiện xung quanh, lập ra mưu kế, cuối cùng bảo vệ an toàn cho bản thân cùng hài t·ử trong người, quả không hổ là Tây Vương Mẫu nương nương hùng cứ phương Tây. Bất quá vị nương nương này rốt cuộc cũng rơi vào tay hắn, cũng khiến hắn phần nào thỏa mãn vinh tâm nam t·ử.
Thiên D·ao thở dài:
– Kỳ thật, đây cũng chỉ là biện pháp bất đắc dĩ trong lúc đó, sau trăm năm, đôi song bào thai kia xuất thế, dù có thể loại trừ độc lực cũng khó thoát được độc phụ Nguyên Khanh gia hại.
Trương T·ử Tinh gật gật đầu, lỗ tai đột ngột dựng lên, khuôn mặt kinh hỉ:
– Hiền thê vừa nói gì? Là sinh đôi sao?
Khuôn mặt Thiên D·ao đỏ ửng, lộ ra vẻ ôn nhu từ ái, hơi vuốt cằm, thanh âm nhỏ nhẹ:
– Là song bào thai, một nam một nữ.
Đôi mắt Trương T·ử Tinh sáng rực: Tuy nguyên bản có thể nói hắn có hai đứa con, nhưng dù gì cũng không phải thân sinh cốt nhục, hơn nữa T·ử Hồng kia cùng khiến hắn thất vọng vô cùng. Không thể ngờ được, lúc này mình lại có thêm hài t·ử, mà lại là long phượng song thai.
Lúc này Trương T·ử Tinh mới chính thức cảm nhận được tư vị làm cha, vừa hưng phấn, vừa kích động, lại vừa có vài phần cảm giác không thể giải thích. Cũng may Thiên D·ao không phải phàm nhân, thời gian mang thai cũng đến … hơn trăm năm, có lẽ cũng đủ thời gian để hắn”chuẩn bị tâm lý”.
Thiên D·ao lại nói tiếp:
– Nhưng mà đôi hài nhi này thật ngoài dự kiến của thiếp, chúng không những không sợ kịch độc lại còn chủ động hấp thu vạn trớ độc vực khiến thiếp giảm bớt không ít đau khổ.
Vừa nói xong, Thiên D·ao lại cúi đầu xuống nhìn vào tiểu phúc, vẻ từ mẫu càng đậm, lúc này nàng mang một vẻ đẹp ôn nhu hiền từ, hoàn toàn trái ngược vài bản chất băng lãnh cô ngạo thường ngày. Tim Trương T·ử Tinh đập thình thịch, mà lực lượng của song bào thai kia lại làm hắn hưng phấn khong thôi, chắc chắn hài t·ử này đã kế thừa được đặc tính vô thượng ma thể từ hắn, không sợ kịch độc trớ chú!
Không hổ là hài t·ử của hắn. Sau này khi chúng xuất thế cũng không biết sẽ mang bộ dạng gì?
Thiên D·ao từ Trương T·ử Tinh cũng biết được một loạt sự việc sau khi hắn”thất tung”, cũng biết được lúc này tu vi của hắn đã đại tiến, lại có thêm hai kiện tiên thiên chí bảo là Côn Lôn Kính và Càn Khôn Đỉnh, nhưng việc làm Thiên D·ao kinh ngạc nhất là hắn lại có thể dốc quân đánh lên thiên giới!
Thiên D·ao vừa nghe việc đám người Trương T·ử Tinh ở Thái Cực M·ông Ế thiên đánh bại Hạo Thiên cùng D·ao Trì Kim Mẫu, suy nghĩ một hồi nói:
– Đã thế, phu quân hãy mau chóng dùng Vãng sinh liên t·ử giúp thiếp mau chóng khu trừ độc lực, sau đó nhanh chóng đến Tiêu D·ao Tiên phủ hội họp cùng mọi người. Hạo Thiên và Nguyên Khanh đều không phải là loại người cam tâm chịu thất bại đâu, chàng phải cẩn thận đề phòng.
Trương T·ử Tinh gật gật đầu, bỗng nhiên cười gian:
– Hiền thê chịu bí thuật, tính mệnh lực đã tổn hao nhiều, mà Vãng sinh liên t·ử kia tuy kì diệu nhưng nàng cũng không có khả năng ngay lập tức hấp thu hết, huống chi lúc này hiền thê còn đang mang thai không thể để xảy ra sai sót. Chi bằng thế này, ta từng hấp thu lục phẩm liên thai, thân thể không thiếu Vãng sinh lực, nàng cùng ta song tu không chỉ có khả năng tăng cường hiệu lực của Vãng sinh liên t·ử mà còn tiết kiệm được không ít thời gian, ý hiền thê thế nào?
Thiên D·ao nghe xong đỏ ửng mặt, tuy trong lòng biết hắn nói có lý, hơn nữa phương pháp song tu này cũng không phải loại xxyy thông thường kia, quả thật có thể trợ giúp hấp thu vãng sinh lực. Nhưng nàng nghe thấy ngữ khí Trương T·ử Tinh thập phần ám muội, nhất thời xấu hổ không dám đáp ứng.
Lúc này lại nghe Trương T·ử Tinh nói thêm một câu:
– Im lặng là cam chịu… ài, như thế việc này cũng không nên chậm trễ, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi.
Thiên D·ao không khỏi ngạc nhiên, một lần nữa nhận thức lại vị phu quân mặt dày của mình, nhưng bây giờ đã rơi vào tay giặc rồi, sao có thể thoát?

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »