
Người Hầu Của Vương Gia là câu chuyện đam mỹ cổ trang hài hước, sắc dục, kể về mối q·uan h·ệ đầy trớ trêu giữa Vương gia ngạo kiều Miểu Vĩ và người hầu trung khuyển Uông Nghĩa Thăng. Vốn chỉ là một người hầu bình thường trong phủ, Uông Nghĩa Thăng không ngờ có một ngày khi trở về nhà, hắn lại bị một nam nhân mạnh mẽ c·ưỡng b·ức, mượn 'dưa chuột' của hắn để dùng. Nam nhân ấy không ai khác chính là vị Vương gia cao quý, Miểu Vĩ Vương. Dù thân mang xuân dược, Miểu Vĩ Vương vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, nhưng cuối cùng vẫn phải mở rộng thân thể để 'sủng hạnh' kẻ hầu hạ mình. Y ra lệnh hắn l·iếm, hắn nhất định phải l·iếm; y ra lệnh hắn cắm, hắn nhất định phải cắm.
Thất thân cho một người hầu, Miểu Vĩ Vương ban đầu 'miễn cưỡng' chấp nhận Uông Nghĩa Thăng làm nam sủng, để hắn ngày đêm hầu hạ y. Thế nhưng, đường đường là Miểu Vĩ Vương của Đại Mậu Quốc, sao y có thể độc sủng một nam sủng duy nhất? Vạn nhất hắn 'thị sủng mà kiêu' thì làm sao bây giờ? Bản vương muốn thu thêm tân nam sủng để đề phòng 'cẩu nô tài' kia được sủng mà sinh kiêu, để hắn ngoan ngoãn mặc y ức hiếp. Trước những lời đe dọa đầy quyền uy ấy, Uông Nghĩa Thăng lại đáp lại đầy thâm tình mà cũng không kém phần bá đạo: “Vương gia muốn ta cưỡi như thế nào, ta nhất định sẽ cưỡi như thế đó, ta nhất định là cho hai chân của Vương gia nhũn ra, cái bụng của Vương gia có lớn lên, ta c·ũng luyến tiếc không rời.” Đáp lại chỉ là mệnh lệnh lạnh lùng của Vương gia: “Không cho phép nói chuyện, bản vương mệnh lệnh ngươi hầu hạ bản vương.” Người hầu Uông Nghĩa Thăng chỉ biết cúi đầu tuân lệnh: “Tuân mệnh, Vương gia.” Làm một người hầu thật khó, một cái 'cự bổng' cũng không thể thỏa mãn Vương gia, làm sao bây giờ?
Miểu Vương gia thường than thở: “Trải nghiệm của bản vương đã chứng tỏ cho cả thế giới loài mèo biết, loài chó cho dù có thành thực, trung hậu đến thế nào đi nữa cũng có một trái tim thích ‘ức hiếp’ loài mèo.” Còn Uông người hầu thì chuyên tâm “bắt nạt” Miêu Vương gia cả đời. Có lần, Miêu Vương gia giương móng vuốt định đánh Uông người hầu, ai ngờ lại bị hắn l·iếm loạn khắp mặt, khiến y phải tức tối kêu lên: “Bản vương rất tôn quý, không phải cẩu nô tài ngươi muốn lai giống liền có thể lai giống. Meowww!”
Đọc Người Hầu Của Vương Gia để khám phá chuyện tình độc đáo
Trong những khoảnh khắc dục vọng dâng trào, ánh mắt Miểu Vĩ Vương tối sầm, y đã sớm không còn cách nào khống chế thân thể đang động dục của mình. Hai chân y mở rộng, quỳ hai bên mặt nam nhân, để hoa huyệt của mình thẳng tắp đối diện với khuôn mặt hắn, nhỏ giọng ra lệnh: “Dùng lực l·iếm thật mạnh cho bản vương, l·iếm không tốt bản vương sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi xuống.” Dâm thủy ấm áp nhỏ trên môi nam nhân, một mùi vị khí tức tanh ngọt tiến vào trong lỗ mũi hắn, mang theo sự dâm đãng, tao mị câu dẫn. Hoa huyệt chưa bao giờ để lộ trước ai, từng chút từng chút áp sát vào môi nam nhân. Nam nhân không chịu nổi khí tức câu dẫn này, chủ động lè lưỡi ra, đầu lưỡi đẩy hai mảnh hoa môi đang khép lại, lộ ra hoa hạch mẫn cảm. Trong lúc đó, hoa huyệt cũng không ngừng động tình. Thật nhỏ, một cái miệng hắn có thể toàn bộ bao phủ hết. Nam nhân l·iếm không hề có kỹ xảo, chỉ bằng bản năng dùng đầu lưỡi l·iếm láp hoa huyệt, lại hút hoa môi, kéo dài rồi cuốn vào trong miệng, dùng miệng hút lấy, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn. “A a…” Chỉ như vậy cũng đủ để nam t·ử động dục, đầu lưỡi mềm mại l·iếm hai mảnh hoa môi, hàm răng gặm cắn nhẹ nhàng mang lại chút đau đớn, kích thích hoa huyệt, để hoa huyệt không biết xấu hổ động dục chảy ra dâm dịch.
Danh sách chương (15 chương)
Đang tải danh sách chương...