Chương 13: Ai nói là yêu râu xanh

Tăng T·ử Ngạo lặng lẽ nhìn theo bóng hình đang cố chen lên xe của Tăng T·ử Kiều, chính vào lúc cửa xe chuẩn bị đóng lại, anh đột nhiên xông lên. Lúc cửa đóng, suýt chút nữa là kẹp vào người anh rồi.
Bác lái xe sầm mặt lại, kích động lên tiếng: “Này, anh có biết làm như vậy rất nguy hiểm không? Nếu anh bị cửa kẹp, tôi là người phải chịu trách nhiệm đó. Đứng ngây người ra đó mãi không lên, chả biết đang nghĩ những gì, không lên kịp thì đợi chuyến sau cũng được, sao lại làm vậy chứ?”
Bác lái xe vẫn không ngừng càu nhàu, Tăng T·ử Ngạo liên tục đưa lời xin lỗi: “Xin lỗi bác, xin lỗi bác”
Tăng T·ử Ngạo tìm trong túi một hồi lâu mới lấy ra được hai đồng tiền lẻ liền nhét luôn vào ống, anh khẽ than dài một tiếng, nếu bị bác lái xe đuổi xuống thì đúng là mất mặt.
“Nhét tiền xong rồi thì anh mau xuống dưới đi!” Bác tài trợn mắt nhìn anh, sau đó mới cho xe chạy.
Anh đưa mắt nhìn ra phía sau xe, tìm k·iếm bóng dáng của Tăng T·ử Kiều, thấy cô đứng trước vị trí thứ hai cạnh cửa sổ liền nói xin lỗi với hai người gần đó, rồi cố gắng chen ra chỗ cô. Người trên xe rất đông, Tăng T·ử Kiều cao tầm một mét sáu tám, có thể coi là cao nhỉnh hơn hẳn với những người xung quanh, vậy nên cô có thể nắm được tay vịn ở phần giữa xe buýt.
Tăng T·ử Ngạo lại càng cao hơn, thân hình hơn một mét tám mà phải chen chúc giữa đám đông quả thực là rất khó khăn. Xe đi hết một bến, anh mới chen được tới chỗ T·ử Kiều đứng. Vị trí của hai người gần chỗ mà người xuống xe nhất định phải đi qua, sợ T·ử kiều bị người khác đụng phải, anh đứng nép vào sau lưng cô, dùng cơ thể che chắn những dòng người lũ lượt kéo xuống xe giúp cô.
Lần đầu tiên giữa đám đông, Tăng T·ử Ngạo lại đứng gần T·ử Kiều đến vậy, có điều ngay bản thân anh cũng không hề cảm thấy. Cho dù trong xe có bật điều hòa mát lạnh, thế nhưng do anh áp sát từ sau lưng nên Tăng T·ử Kiều càng lúc càng thấy thân nhiệt tăng cao. Cô cau chặt đôi mày, bất giác mím môi, sau đó dịch chuyển người sang cạnh đôi chút.
Không lâu sau, đến bến kế tiếp, người xuống xe rất nhiều, người lên xe lại càng nhiều hơn. Tăng T·ử Ngạo áp sát vào sau lưng T·ử Kiều, che dòng khách qua lại thay cho cô. Hai tay anh bám chắc vào tay vịn bên trên, thân người ép sát vào cô, nhìn từ trên xuống, trông hai người giống như đang ôm chặt lấy nhau.
Bên tai không ngừng truyền đến hơi thở ấm nóng của T·ử Ngạo, sau lưng, nhiệt lượng cũng liên tục truyền từ người anh sang, điều này khiến Tăng T·ử Kiều càng thêm nóng bức.
Bất chợt, Tăng T·ử Kiều cảm thấy lựa chọn lên xe để cắt đuôi anh là một quyết định vô cùng sai lầm. Đôi tai cô lúc này đỏ rực, không dám quay đầu lại nhìn nét mặt anh nữa, lại càng không dám lên tiếng nói chuyện. Cô mím môi, thôi không nắm vào tay vịn nữa, nâng khuỷu tay lên, tỳ vào phần cơ thể anh mong rằng anh sẽ đứng cách xa mình một chút.
Tăng T·ử Ngạo hoàn toàn không ý thức được điều này, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh chính là làm thế nào để bảo vệ T·ử Kiều thật tốt. Trước hành động kháng cự yếu ớt này anh chẳng hề bận tâm suy nghĩ gì hết. Tăng T·ử Kiều thực sự không thể nào chịu đựng thêm nữa, cảm thấy bản thân thực sự bất lực, bắt buộc phải đứng dịch sang một bên.
Thế nhưng cứ mỗi lần đến bến đỗ tiếp theo là Tăng T·ử Ngạo lại bảo vệ T·ử Kiều trong lòng mình một cách kín bưng, cẩn trọng, không để cho cô bị ai chen chúc, động chạm tới.
Sau cùng, không biết xe buýt đã đi qua mấy bến đỗ, T·ử Kiều quyết định nhanh chóng xuống xe. Nếu còn tiếp tục như thế này, cô sẽ suy sụp tinh thần mà mất đi lí trí trước anh mất. Nghĩ là làm, cô từ từ di chuyển ra phía cửa xe.
Về phía Tăng T·ử Ngạo, kể từ sau khi lên xe, cho dù là mắt hay đầu óc đều chỉ nhìn chăm chú Tăng T·ử Kiều mà thôi. Đối mặt với cô, anh lâm vào bước đường hoàn toàn bất lực, cũng chẳng biết rốt cuộc tại sao bản thân lại vứt bỏ một núi việc tại công ty, đuổi theo cô cả đoạn đường dài, nhưng lại chẳng nói nổi một lời.
Người trên xe thực sự quá đông. Có quỷ mới biết được bao năm rồi anh không lên xe buýt, hơn nữa lại còn chen chúc vào đúng giờ cao điểm nữa chứ! Đúng là gay go!
Tăng T·ử Kiều lại động đậy, hình như kể từ lúc lên xe cô đã không ngừng dịch chuyển, rốt cuộc là cô muốn đến trạm nào mới chịu xuống xe? Vừa mới thất thần một lúc, cô đã dịch người sang một bên rồi. Theo thói quen anh cũng dịch chuyển theo cô, đứng ngay sau lưng, che chắn những hành khách xô đẩy phía sau. Chính vào lúc anh đang định ghé lại gần, thì cánh tay anh liền bị một người tóm lấy.
Vừa quay đầu lại, Tăng T·ử Kiều liền thấy một người đàn ông tầm tuổi trung niên mặt đầy chính khí, vô cùng khảng khái chỉ tay vào mặt anh rồi mắng: “Hưm, nhìn anh trông cũng đàng hoàng t·ử tế, thật không ngờ lại là một yêu râu xanh.”
“Yêu râu xanh? Chú nói cháu là yêu râu xanh?” Tăng T·ử Ngạo mặt mày ngơ ngác, giơ cao cánh tay bị ông chú này tóm lấy, giọng nói bất giác cũng cao vống lên: “Này, chú ơi, chú làm vậy là có ý gì chứ? Chú dựa vào đâu mà nói cháu là yêu râu xanh?” Anh còn định nói ông chú này sờ soạng mình nữa cơ.
Ông chú đột nhiên kích động: “Dựa vào cái gì? Hưm! Cái thằng nhóc con này, kể từ lúc lên xe đến giờ, cậu cứ theo sát cô gái kia, thấy cô gái đó xinh đẹp, ngây thơ, cánh tay này lúc di lên lúc hạ xuống. Con gái người ta da mặt mỏng, dễ xấu hổ, đã nhịn hết lần này đến lần khác, tránh anh tránh đến tận cửa xe rồi, thế mà anh vẫn vô liêm sỉ đuổi theo bằng được, lại còn định sờ đến bao giờ nữa?”
Nghe thấy tiếng quát rung trời của ông chú này, tất cả mọi người trên xe đều xôn xao bàn luận, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tăng T·ử Ngạo. Khuôn mặt anh đỏ bừng bừng ngay tức thì, hiếm khi lên xe buýt, không ngờ lại bị người ta nói là yêu râu xanh. Anh ảo não phẩy tay ông chú nhiệt thành kia ra rồi đáp lại: “Cháu xin chú, chú muốn làm người công dân tốt, cháu không cản, thế nhưng đừng có đổ oan cho người tốt. Cháu làm sao có thể làm vậy được chứ? Đây là em gái cháu, cháu đứng sau lưng che chắn người đi lại cho em mình không được sao? Không tin thì chú cứ hỏi cô ấy mà xem!”
“Em gái cậu? Nếu cô gái này thực sự là em gái cậu thì có tránh anh như tránh tà thế không?” Ông chú nhiệt tình nhất quyết không buông tha, kích động quay sang hỏi Tăng T·ử Ngạo: “Cô gái, cháu đừng sợ hãi, trên xe chúng ta có rất nhiều người, cháu mau nói xem cậu ấy có phải là anh trai cháu không?”
Tăng T·ử Kiều thừa cơ nhìn về phía ông chú đó xua tay liên hồi, mặt mày hoang mang, run rẩy lên tiếng: “Cháu… cháu không quen biết anh ta”
Ông chú nhận được tín hiệu “cầu cứu” của Tăng T·ử Kiều, lại nắm chặt tay của Tăng T·ử Ngạo hơn: “Thế nào, cậu đã nghe thấy chưa? Còn dám nói là em gái mình nữa. Cô gái đó nói không hề quen biết cậu kìa. Mọi người mau nhìn xem, người này nhất định là tên yêu râu xanh hay đi sàm sỡ các cô gái trên xe buýt mà báo chí gần đây đưa tin. Mau lại xem này, trông bề ngoài đàng hoàng t·ử tế, không ngờ lại vô sỉ như vậy. Mau lại mà xem!”
Tất cả các hành khách trên xe đều xì xào to nhỏ, bắt đầu đưa lời chỉ trích Tăng T·ử Ngạo. Cả cuộc đời này, anh chưa bao giờ rơi vào tình huống khó xử như vậy, Tăng T·ử Ngạo ảo não quay sang tìm k·iếm “tên tội đồ” kia – Tăng T·ử Kiều. Vừa hay, xe dừng lại bến đỗ, Tăng T·ử Kiều nhanh chóng chen ra ngoài cửa rồi xuống xe.
Tăng T·ử Ngạo thấy T·ử Kiều xuống xe, bất giác cảm thấy lo lắng, nhưng ông chú kia vẫn cứ tóm chặt cánh tay anh. Sau cùng, chẳng thể nào chịu đựng được nữa, anh nổi khủng lên, dứt cánh tay của mình ra, chẳng để tâm đến mấy nguyên tắc “kính trên nhường dưới” nữa. “Chú bị thần kinh à? Đã nói với chú rằng cô ấy chính là em gái cháu mà.”
Tăng T·ử Ngạo tức giận xuống xe, thế nhưng cánh cửa đã vô tình đóng lại, xe cũng từ từ chuyển động. Anh bị chặn ở lối cửa xuống, chỉ kịp đưa mắt nhìn về phía Tăng T·ử Kiều đã xuống xe từ trước đó, đang trợn mắt thè lưỡi với anh, sau đó chạy mất tích.
Tăng T·ử Kiều quay đầu lại nhìn ông chú nhiều chuyện khi nãy. Ông chú đó chứng kiến hành động của Tăng T·ử Kiều liền nhận ra rằng bản thân đích thực đã đổ oan cho chàng thanh niên trước mặt, thế nhưng vì lí do thể diện, ông đành giữ im lặng quay người đi coi như không biết.
Vì trên xe đông người, Tăng T·ử Ngạo cũng đành nhẫn nhịn, vỗ vào cửa xe rồi thét lớn: “Bác tài, xin hãy dừng xe, vẫn còn có người chưa xuống.”
Xe vừa chuyển bánh, lại phải dừng lại. Bác lái xe tức giận đưa lời cằn nhằn nhưng vẫn mở cửa:
“Lại là cậu? Tại sao cậu không xuống từ trước hả?”
Tăng T·ử Ngạo chẳng còn tâm trạng để tâm đến những thứ này nữa, vội nhảy xuống xe. Thế nhưng trên con đường đông người qua lại, anh chẳng thể nào tìm được bóng hình của Tăng T·ử Kiều, anh bước đi vô phương hướng một lúc, sau cùng cũng phải dừng lại. Anh khoanh tay trước n·gực, khuôn mặt tràn đầy âu lo và sầu muộn. Sống hai mấy năm nay, đây là lần đầu tiên anh đứng ngơ ngác trên đường như một thằng ngốc thế này.
Không biết bao lâu sau, anh bật cười thành tiếng. Nhớ lại hình ảnh Tăng T·ử Kiều lúc giả bộ đáng thương nói rằng không quen biết anh, sau khi xuống xe lại nghịch ngợm nhìn anh trợn mắt thè lưỡi. Điều này vô cùng khác biệt so với một T·ử Kiều trước kia, cô sẽ chẳng bao giờ đùa giỡn anh như vậy. Lúc vui vẻ cũng là nụ cười đoan trang, nho nhã, lúc buồn thì nét mặt lạnh lùng không biểu cảm. Anh vẫn giữ nguyên câu nói, cô của trước kia hoàn mỹ đến mức không giống một con người.
Khi ngước mắt lên nhìn dòng người qua lại trên đường, Tăng T·ử Ngạo lại mỉm cười, than dài một tiếng, sau đó giơ tay vẫy một chiếc taxi.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »