Chương 29
Nói đến một tháng trước, sau khí Cuồng Nguyệt thất vọng từ Thiên Hạ Bảo đi ra, đang chìm đắm trong ưu tư gợn sóng, Cuồng Nguyệt cũng không có phát hiện mình bị theo dõi, một đường đi tới vách núi vùng ngoài ô, lúc này Ân Dụ Tranh mang theo giáo chúng xuất hiện trước mặt của nàng, Cuồng Nguyệt nhìn Ân Dụ Tranh một chút, bất đắc dĩ thở dài nói “Ta c·ũng biết nàng sẽ không bỏ qua cho ta, Cuồng Nguyệt ta mắc phải nhiều tội nghiệt như vậy, coi như là ta gặp báo ứng đi!” Ân Dụ Tranh tức giận trừng mắt nữ dâm tặc c·hết t·iệt này, nhìn vẻ mặt bất lực lại không có chút hổ thẹn nào c·ủa nàng, trong lòng muốn đem nàng thiên đao vạn quả!
Ân Dụ Tranh không nói gì trực tiếp xuất thủ, Cuồng Nguyệt tự biết không phải đối thủ c·ủa nàng liền tự động nhảy xuống vực! Ân Dụ Tranh đưa tay muốn níu nàng lại, lại bị nàng né tránh. Ân Dụ Tranh chỉ có thể nhìn nàng rơi xuống vực sâu vạn trượng, trong lòng không rõ là cảm giác gì, thế nhưng cảm thấy tâm như vỡ nát, nếu như Cuồng Nguyệt không còn, c·ũng không thể bù đắp lại!
Cuồng Nguyệt rơi xuống vách núi đương nhiên không dễ dàng c·hết như vậy, nàng liều mạng nắm lấy dây mây trên vách núi, làm giảm tốc độ, đến đáy vực thì tay nàng đã tràn đầy vết thương, cuối c·ùng nhịn không được nữa rơi vào bụi cỏ hôn mê bất tỉnh!
Cuồng Nguyệt từ trong bóng tối tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong một gian phòng trang trí tao nhã, không kịp quan sát đồ vật trong phòng chợt nghe cửa “Két” một tiếng mở ra.
“Ngươi đã tỉnh, có khó chịu ở đâu hay không?” Cuồng Nguyệt sững sờ nhìn mỹ nhân mỉm cười trước mắt, oa oa! Thực sự Cuồng Nguyệt ta diễm phúc không cạn nha, tới đâu c·ũng có mỹ nữ làm bạn! Mỹ nhân kia dịu dàng cười, vừa nhìn liền biết tâm địa thiện lương, hiền lương thục đức như Lục Tâm Doanh.
“Không có, xin hỏi nơi này là…” Cuồng Nguyệt vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho ân nhân, tương lai sẽ lấy thân báo đáp. Vì vậy thu hồi ánh mắt sắc lang, nghiêm trang hỏi.
Mỹ nhânt mắt là Thiếu môn chủ Thiên Y Môn Lâm Tử Uyển, lúc nàng băng bó vết thương cho Cuồng Nguyệt thì đã phát hiện Cuồng Nguyệt là nữ tử, cho nên cũng không bài xích đối với nàng. Lần này nàng xuất môn du ngoạn, đang hái thuốc ở chân núi thì gặp được Cuồng Nguyệt bị thương.
“Nơi này là chỗ ta ở, đến đây, uống thuốc đi!” Lâm Tử Uyển nói liền bưng chén thuốc trên bàn đưa cho Cuồng Nguyệt, nơi này là do chính tay nàng tự dựng lấy, là nơi riêng tư c·ủa nàng. Chỉ có ở đây mới có thể cho nàng an tĩnh, thư thái, sạch sẽ.
“Nha, ta có thể thỉnh giáo đại danh c·ủa ân nhân không?” Cuồng Nguyệt mong đợi hỏi, nhìn gương mặt nhu hòa của Lâm Tử Uyển, Cuồng Nguyệt nghĩ tên của nàng hẳn là rất đẹp đi?
“Đừng gọi ta là ân nhân, ta họ Lâm tên T·ử Uyển, ngươi kêu ta Lâm tỷ tỷ là được rồi!” Lâm Tử Uyển nhìn bộ dáng ngu ngốc c·ủa Cuồng Nguyệt, cảm thấy buồn cười.
“Đã biết, Lâm tỷ tỷ.” Cuồng Nguyệt cũng không khách khí, nếu mỹ nhân c·ũng đã nói, nàng đương nhiên sẽ cúng kính không bằng tuân mệnh.
Gặp ai ẻm c·ũng tỷ tỷ =))