Chương 2

– Em, em có đồng ý ở bên anh không? Anh… anh thích em!
– Xin lỗi, tuy rằng tôi và anh giống nhau, nhưng mà, tôi không yêu anh!
Lúc đó, Đào T·ử cùng Vượng T·ử học cùng một lớp, ngoại trừ việc thỉnh thoảng chào hỏi nhau trong các lớp học bắt buộc phải có mặt, tựa hồ cuộc sống của Đào T·ử cùng Vượng T·ử căn bản không có liên quan gì đến nhau. Sau giờ học, Vượng T·ử thích chơi bóng rổ, đá banh, còn Đào T·ử lại thích nhốt mình trong thư viện đọc sách, hoặc cũng chỉ là trốn trong phòng nằm ngủ, nhưng chính là như vậy, Vượng T·ử hôm đó đã kéo Đào T·ử – người mà bản thân vốn-không-thân-thuộc – lên sân thượng, thổ lộ một cách chân thành làm cho Đào T·ử hết sức hoảng hốt.
Điểm bất đồng lớn nhất của Đào T·ử và Vượng T·ử chính là ở trong cuộc sống mọi chuyện cậu đều hết sức cẩn thận nhưng lại thiếu quyết đoán. Trong tư tưởng cổ hủ của Đào T·ử thì tình yêu đồng tính trong trường là chuyện không thể chấp nhận được, cho nên, Đào T·ử lúc ấy đã cự tuyệt.
Cứ tưởng rằng Vượng T·ử từ đây sẽ không đến tìm Đào T·ử nữa, sau cùng thì tình yêu thế này trong xã hội ngày nay cũng không phải là thứ có thể đem đi rêu rao khắp nơi được. Nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, ngày hôm sau Vượng T·ử lại dùng phương thức giống hệt vậy kéo Đào T·ử đến cùng một nơi và lặp lại những lời nói y chang, mà kết quả, đương nhiên lại bị từ chối.
Một tuần có bảy ngày, một tháng có ba mươi mốt ngày, còn một năm, có ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều thổ lộ, mỗi ngày đều cự tuyệt. Cuối cùng cũng có một ngày Đào T·ử đã quen với việc chờ đợi sự xuất hiện của Vượng T·ử vào giờ ra chơi của tiết thứ hai, Đào T·ử đột nhiên phát hiện, cậu đã yêu cái tên cố chấp này rồi.
– Em, em có đồng ý ở bên anh không? Anh… anh thích em!
– Được thôi, nhưng mà tôi có yêu cầu, anh có đồng ý nghe không?
– Đó chính là không được nói cho bất kì người nào về q·uan h·ệ của chúng ta, tôi không muốn trên lý lịch của tôi có vết nhơ.
– Không thành vấn đề!
Câu hỏi trước giờ không hề thay đổi nay đã có đáp án rồi, trên mặt Vượng T·ử lộ ra nụ cười như trẻ nhỏ. Đào T·ử nhớ rất rõ, Vượng t·ử ôm cậu lăn mười mấy vòng trên mặt đất, thậm chí còn hôn Đào T·ử một cách cuồng nhiệt, còn Đào T·ử không có cự tuyệt.
– Sao anh lại có thể kiên trì đến hỏi em trong thời gian dài đến vậy?
– Về cái gì?
– Chính là… chính là thổ lộ ấy……
– À, đó là lần đầu tiên anh tỏ tình, thật đúng là khẩn trương muốn c·hết đi được!
– Lần đầu tiên?
– Đúng vậy!
Đây chính là câu hỏi của Đào T·ử sau lần đầu tiên mây mưa cùng Vượng T·ử, mà đáp án đó làm Đào T·ử hết sức kinh ngạc. Cho đến sau này Đào T·ử mới phát hiện, Vượng T·ử bị bệnh, một loại bệnh mà y học căn bản không thể chữa trị. Vượng T·ử sẽ không nhớ được những việc anh không muốn hoặc không hy vọng phải đối diện, cũng giống như việc Đào T·ử cự tuyệt những lời thổ lộ trước giờ của Vượng T·ử.
Lúc đối mặt với một Vượng T·ử ngồi chán nản trên chiếc ghế dài của bệnh viện, Đào T·ử lần đầu tiên cảm giác được Vượng T·ử hóa ra cũng có lúc đau khổ, ngay cả khi nó chỉ có thể duy trì trong một ngày, bởi vì ngày hôm sau khi tỉnh lại, Vượng T·ử sẽ lại quên hết những việc khiến anh không vui, vẫn sẽ tiếp tục vui sống.
– Em, sẽ rời xa anh sao?
– Em, sẽ chán ghét anh sao?
– Sẽ vậy phải không?
– Chí ít thì, bây giờ sẽ không……
– Tại sao?
– Bởi vì em thích nhìn thấy dáng vẻ vô ưu vô lự của anh!
Lúc đó, Vượng T·ử ở trong bệnh viện khóc thật rồi. Kì thật, Vượng T·ử biết bởi vì căn bệnh này mà từ nhỏ cha mẹ của Vượng T·ử đã không thích anh, nếu không phải vì di sản của ông nội để lại cho Vượng T·ử thì có lẽ cha mẹ đã cùng Vượng T·ử đoạn tuyệt q·uan h·ệ từ lâu rồi.
Ngày hôm đó, Vượng T·ử cứ cố chấp kéo một Đào T·ử đang ngượng ngùng về căn nhà nhỏ của mình. Ánh chiều tà ngả về tây nhuộm đỏ bóng hai người.
Đào T·ử là yêu Vượng T·ử, bởi vì Vượng T·ử đã từng tự hào mà nói rằng: “Nếu không có tình yêu thì sẽ chẳng một người đàn ông nào cam tâm tình nguyện nằm dưới một người khác, cũng sẽ không có bất kì người đàn ông nào cam nguyện tiếp nhận thứ vốn không thuộc về mình, vì thế, Đào T·ử là yêu anh đấy!”
Đã từng có người cảm thán rằng, nếu như có thể được quên đi sự thật, thì có thể sẽ không phải tiếp tục đau khổ nữa……
Hạnh phúc của Đào T·ử cùng Vượng T·ử vẫn tiếp tục cho đến khi tốt nghiệp đại học, Đào T·ử vào làm giám đốc Marketing cho một doanh nghiệp n·hà n·ước, còn Vượng T·ử bởi vì không muốn quay về cái công ty thối nát của gia đình mình mà lựa chọn tiếp tục nghiên cứu.
– Chúng ta kết hôn đi……
– Lấy anh nha!
– Chúng ta như vậy không tốt sao?
Đào T·ử cự tuyệt lần cầu hôn đầu tiên của Vượng T·ử. Kì thật, Đào T·ử biết Vượng T·ử muốn cho mình một gia đình, một gia đình hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nhưng từ đáy lòng, Đào T·ử không muốn cả thế giới đều biết hình tượng thật của mình. Sau cùng thì trên thế giới này, nơi tiếp nhận đồng tính luyến ái không nhiều, hơn nữa đây lại là quốc gia đã đóng cửa khá lâu, có khả năng công việc mà mình mơ ước lâu nay cũng sẽ mất đi. Đào T·ử là người nhút nhát, cậu không chấp nhận chịu đựng những rủi ro này đâu.
– Ngủ đi……
Cũng có thể Đào T·ử đã lường trước được kết quả, Vượng T·ử đã quên mất vụ cầu hôn đó. Đây vốn dĩ là việc bản thân phải ngầm vui mừng mới phải, nhưng lúc Đào T·ử nhìn thấy Vượng T·ử vẫn tươi cười như trước, nhìn thấy anh đem sự việc có thể làm thay đổi cuộc đời họ quên đi thì trong lòng cậu lại dâng lên nỗi bất an trước giờ chưa từng có……
Dần dà, Đào T·ử thay đổi rồi, cậu trở nên nóng nảy hơn, cứ đòi chữa trị căn bệnh của Vượng T·ử. Đào T·ử ép Vượng T·ử đi gặp bác sĩ tâm lý làm cho Vượng T·ử nổi giận, thậm chí cậu ép anh đi đến những góc gác bẩn thỉu tìm đủ mọi biện pháp, nhưng ngoại trừ khuôn mặt đỏ bừng của Vượng T·ử thì không có gì thay đổi cả.
Cho đến một ngày, Đào T·ử đi đến quán bar tìm MB, còn Vượng T·ử thì nổi giận ở trong phòng dành cho khách đánh cho tên MB kia mặt mày sưng vù, thậm chí lúc quay về nhà còn cường bạo Đào T·ử một cách thô lỗ. Đào T·ử lúc này mới phát hiện bản thân thật sự rất quan tâm người đàn ông này, lo lắng sẽ mất đi người đàn ông này.
– Đào T·ử, sao lại ép anh đi khám bệnh?
– Đó cũng vì muốn tốt cho anh thôi……
– Nhưng anh chẳng cảm thấy có gì không ổn cả, chuyện tốt không quên, chuyện xấu quên đi!
– Đào T·ử, anh có thể không uống mấy thứ thuốc này được không?
– Không được!
– Tại sao? Tại sao anh nhất định phải uống mấy thứ thuốc vô dụng này chứ?
– Đó cũng vì muốn tốt cho anh thôi, chẳng lẽ anh muốn cả đời này cứ quẩn quanh trong cái thế giới quên và không quên đó sao?
– Đào T·ử, anh không hiểu, anh thật sự không hiểu tại sao em cứ muốn ép anh phải uống thuốc……
– Em chẳng đã nói là cũng vì muốn tốt cho anh thôi sao!
Đó là lần cãi cọ kịch liệt đầu tiên kể từ khi hai người về sống chung với nhau, bởi vì mỗi lần cãi nhau kết quả cũng là vì Vượng T·ử quên mất việc họ cãi nhau nên thôi.
– Nếu như em biến thành người mà anh không muốn nữa, anh có phải sẽ quên em không?
– Anh nói đi chứ!
– Đào T·ử, nếu như em vẫn còn hi vọng anh nhớ đến em, thì anh sẽ không quên em đâu……
Đêm hôm đó, Đào T·ử cùng Vượng T·ử l·àm t·ình một cách kịch liệt, điên cuồng tìm k·iếm hơi ấm của đối phương, còn Vượng T·ử ở bên tai Đào T·ử không ngừng lặp lại: “Anh sẽ không quên em đâu, bởi vì em là Đào T·ử mà anh muốn nhớ nhất.”
Đào T·ử nhớ, lúc đó cậu cười rồi, qua ngày hôm sau, cậu phát hiện bên cạnh gối của mình còn có vết nước chưa khô, còn nơi cậu đang tựa vào, chính là khuôn n·gực mạnh mẽ của Vượng T·ử.
– Vượng T·ử, đừng có quên em……
Năm đó, Đào T·ử hai mươi bốn, Vượng T·ử hai mươi lăm.
Lúc bọn họ đã sống cùng nhau được tám năm, ngoại trừ việc Vượng T·ử sẽ quên đi tất cả những việc không vui của hai người, mọi chuyện còn lại đều yên bình.
Đào T·ử đã lên tới chức tổng giám đốc của công ty, còn Vượng T·ử đã trở về làm cho công ty của gia đình mình.
Vượng T·ử cùng Đào T·ử từ một căn phòng chỉ có mấy mươi mét vuông giờ đã dọn vào ở trong biệt thự, từ sự ấm áp vĩnh viễn khi ở cùng nhau giờ thành sự bất lực khi thường xuyên chia phòng mà ngủ. Vượng T·ử từng nói rằng: Họ vẫn yêu nhau như xưa, chỉ là thời gian khiến chúng ta quên đi sự đam mê từng có.
Cuộc sống vốn dĩ quá bình yên sẽ không chịu được những đả kích quá lớn, việc cha mẹ của Vượng T·ử ép buộc Vượng T·ử kết hôn đã trở thành ngòi nổ giữa hai người.
– Lấy anh nha……
– Anh không muốn cưới bất kì người phụ nữ nào khác, anh chỉ muốn có em!
– Tại sao em không nhận lời? Chẳng lẽ em không yêu anh nữa sao?
– Vượng T·ử, không phải là em không muốn nhận lời anh, mà là vì chúng ta sẽ không được công nhận đâu! Anh thật quá ngây thơ! Anh đã từng nghĩ đến những áp lực chúng ta sẽ phải đối mặt sau khi kết hôn chưa? Vượng T·ử, đây không phải thế giới trong truyện đồng thoại, anh không phải là hoàng t·ử, còn em cũng không phải là công chúa, q·uan h·ệ của chúng ta sẽ không được người khác công nhận đâu.
– Chúng ta có thể ra nước ngoài mà.
– Không ích gì đâu!
Đây là lần cầu hôn thứ hai của Vượng T·ử, Đào T·ử vẫn không nhận lời. Hôm đó, hai người chia phòng mà ngủ, Vượng T·ử bất mãn việc Đào T·ử cứ suy nghĩ nhiều như vậy, còn Đào T·ử lại nghĩ nếu Vượng T·ử có thể quên đi lời đề nghị hôm nay thì tốt quá.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »