Chương 3

Cũng có thể ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của Đào T·ử, Vượng t·ử xác thực đã quên đi sự việc của lần cầu hôn thứ hai, nhưng Đào T·ử vẫn không thấy vui.
Bởi vì cha mẹ, cũng bởi nguyên nhân của công ty mà Vượng T·ử đã quen biết một cô gái, cũng chính là thiên kim của đối tác làm ăn với công ty của Vượng T·ử – Lục.
Lục là một cô gái hiền lành xinh đẹp chịu làm, dáng vẻ lúc cười luôn làm cho người khác cảm thấy ấm áp cùng thoải mái.
– Vượng T·ử, em biết anh là vì công ty nên anh mới cùng em gặp mặt, tuy là em cũng vậy, thế nhưng em nghĩ, em sẽ yêu anh mất thôi……
Đây là câu đầu tiên Lục nói cùng Vượng T·ử, cũng chính câu nói đó đã làm Vượng T·ử có cái nhìn khác đối với phụ nữ – thứ mà trước giờ anh chưa từng có hứng thú. Lục có sự kiêu ngạo tự do của người con trai, cũng có nét dịu dàng mẫn cảm của người con gái, cũng chính phần dịu dàng mẫn cảm đó đã khiến cho Lục hiểu rõ, Vượng T·ử đang yêu người khác.
Lục nhớ rất rõ tình cảnh lần đầu tiên cô bàn chuyện riêng cùng Vượng T·ử. Hôm đó Vượng T·ử tâm trạng đầy lo lắng hẹn cô ra gặp mặt, sau đó đưa cô vào khách sạn tốt nhất trong thành phố, nhưng Lục biết Vượng T·ử sẽ không cùng cô phát sinh bất kì q·uan h·ệ gì, sự thật đúng là như vậy. Rất lâu sau đó Lục đã từng tự giễu cợt mình mà hỏi Vượng T·ử, chẳng lẽ em không có chỗ nào có thể hấp dẫn anh sao? Còn Vượng T·ử cũng chỉ cười cho qua chuyện.
– Tôi là người đồng tính, người tôi yêu là đàn ông, không phải là phụ nữ!
– Vâng!
– Tôi không thể ở bên cô, tôi đã có người yêu rồi!
– Vâng! Vậy thì sao?
Hôm đó, Vượng T·ử đã hạ thấp Lục, cứ tưởng Lục sẽ ghét bỏ sẽ bài xích, nhưng không ngờ Lục lại bình tĩnh nhìn Vượng T·ử, thậm chí trong ánh mắt cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác như đó là lẽ đương nhiên.
– Cô, không kinh ngạc sao?
– Tại sao phải kinh ngạc? Kinh ngạc chuyện anh là đồng tính sao?
– Thôi được rồi, nói thật thì, đối với chuyện hôm nay em nói không kinh ngạc thì là nói dối, nhưng mà điều em kinh ngạc không phải là việc anh là đồng tính, mà là việc anh nói cho em biết, nếu như em là cái người mà anh yêu kia, em nghĩ ắt hẳn mình sẽ rất hạnh phúc!
– Cám ơn……
– Đừng khách sáo! Vậy, em đi được rồi chứ?
– Tạm biệt, ôi, tại sao những người đàn ông tốt đều không muốn mình chứ?
– Xin đừng làm khó cậu ấy……
– Đào T·ử?
– Vâng, em biết rồi! Tạm biệt!
– Tạm biệt!
Hôm ấy Lục đã cười khi rời đi, bởi vì sự xuất hiện của Vượng T·ử đều là do một tay cô an bài, còn chuyện của Vượng T·ử cùng Đào T·ử cô đã sớm biết tất cả. Chỉ là, cô muốn tôn trọng ý kiến của đương sự một chút, còn hôm nay, hình như đã đến lúc Lục thật sự phải buông tay rồi, bởi vì Vượng T·ử là người đầu tiên dám ở trước mặt cô thừa nhận người mà mình yêu, cái sự thẳng thắn đó không thường gặp trong xã hội hiện nay, chí ít là trong cuộc sống của cô, bởi vì không ai dám đem cuộc sống của mình ra đùa cả.
Khi Lục chuẩn bị rút khỏi sân khấu của vở kịch mà sự xuất hiện của cô là không cần thiết, thì tựa hồ ông trời – vị đạo diễn của vở kịch này lại không cho là vậy. Ông ấy để cho Đào T·ử vì chuyện công việc mà lọt vào phạm vi tầm nhìn của Lục, còn để cho Lục cảm nhận được sự tức giận chưa từng có, bởi vì Đào T·ử vẫn còn rất bảo thủ và lỗi thời, thậm chí là thái độ không dứt khoát trong cuộc sống của Đào T·ử. Chiếu theo lời Lục nói thì thế giới tinh thần của Đào T·ử và Vượng T·ử thuộc về hai vương quốc khác nhau, cuộc sống của cậu tràn ngập những điều dung tục, đầy những điều giả dối đáng hận, Đào T·ử là loại người vì người khác mà sống, vì ánh mắt của người khác mà sống……
– Anh có yêu Vượng T·ử không?
– Không liên quan đến cô!
– Nếu như không yêu thì xin hãy buông tha cho anh ấy……
– Cô không có tư cách yêu cầu tôi bất cứ việc gì!
– Tôi có!
– Dựa vào cái gì?
– Dựa vào việc tôi đã yêu anh ấy!
– Nếu như… Nếu như anh ấy quên tôi, tôi sẽ buông tay!
Đó là câu nói cuối cùng Đào T·ử để lại cho Lục, cũng là câu nói mà mãi đến sau này Lục mới có thể hiểu được. Chỉ là cho đến lúc đó, Lục mới vì câu nói này mà rơi lệ.
Cũng có thể ông trời đã định sẵn kết cục, cha mẹ của Vượng T·ử là vì Vượng T·ử lỡ lời nên biết được việc của Đào T·ử. Vì danh dự, vì lợi ích mà hai ông bà gần sáu chục tuổi xông đến nhà cha mẹ của Đào T·ử, thậm chí thuê người đến để phỉ báng đời sống sinh hoạt của Đào T·ử là không có nhân phẩm.
Cha mẹ của của Đào T·ử là những quân nhân đã về hưu, hai người họ tư tưởng đạo đức đều rất cổ hủ nên không hề do dự mà kiên quyết đoạn tuyệt q·uan h·ệ với Đào T·ử. Hôm đó, là Vượng T·ử cùng Đào T·ử về nhà dọn đồ, còn Đào T·ử từ đầu chí cuối không nói một câu nào, không một lần mở miệng.
Công việc mất rồi, nhà cũng không còn nữa, Đào T·ử không có gì để làm, cứ thế cả ngày ngẩn ngơ ở trong căn nhà của mình cùng Vượng T·ử……
Đào T·ử là tên cuồng công việc, cậu không có khái niệm chăm lo cho gia đình như Vượng T·ử. Thế nên lúc mọi việc đã dừng lại, cuộc sống của Đào T·ử bắt đầu trở nên căng thằng, thậm chí còn có dấu hiệu bất thường.
Đào T·ử sẽ vô duyên vô cớ không để Vượng T·ử đi làm, còn Vượng T·ử chỉ cười và chấp nhận.
Đào T·ử sẽ suốt ngày suốt đêm tìm đến Vượng t·ử để l·àm t·ình, còn Vượng T·ử vẫn chỉ cười và chấp nhận.
Đào T·ử sẽ mỗi giờ mỗi khắc đều hỏi Vượng T·ử: “Anh có yêu em không?”, còn Vượng T·ử cuối cùng vẫn cười và nói: “Yêu.”
– Anh có yêu em không?
– Yêu!
– Yêu sâu đậm đến đâu?
– Yêu đến khi em muốn để cho anh quên em……
– Nếu như em không muốn để cho anh quên em thì sao?
– Vậy anh sẽ trọn đời trọn kiếp tiếp tục yêu!
– Nếu như em muốn để anh quên em thì sao?
– Nếu như……
– Ngủ đi!
– Vâng!
Khi công ty của Vượng T·ử bởi vì những scandal của Vượng T·ử mà cổ phiếu liên tục rớt giá, cha mẹ của Vượng T·ử một lần nữa lại tìm đến Đào T·ử. Đào T·ử lúc ấy đang ngồi trên sôpha đọc sách, đọc một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, tên của cuốn sách là”Hiện thực”.
Cha mẹ của Vượng T·ử cho Đào T·ử một tờ chi phiếu mười triệu, còn có một tấm vé máy bay đến Mĩ cùng một lá thư đề cử vào chức vị tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia trên thế giới. Họ nhìn nhau không nói một lời, hai cặp mắt hỗn tạp mơ hồ, một đôi mắt sáng trong……
– Em sẽ không chấp nhận!
Đây là lần thứ hai Vượng T·ử thét lên với Đào T·ử, hôm đó, Vượng T·ử về nhà sớm hơn mọi ngày, nhìn thấy trong tay Đào T·ử là ba tờ giấy.
– Đào T·ử, nói cho anh biết, em sẽ không chấp nhận đâu, đúng không? Em yêu anh mà……
– Yêu, có thể xem như cơm để ăn không?
– Không thể, nhưng anh có thể cho em, anh sẽ cho em tất cả những gì anh có thể!
– Vậy, nếu lỡ như anh quên em thì sao? Nếu như anh không còn yêu em nữa thì sao? Em có phải sẽ c·hết đói bên đường không?
– Không, anh sẽ không quên em đâu, anh yêu em……
– Yêu, có thể xem như tiền để xài không?
– Không thể, nhưng anh có thể cho em mà……
– Không, anh không thể cho em, anh không thể cho được em thứ em cần. Em muốn có thể ngẩng cao đầu, ưỡn n·gực tự tin đi trên đường. Em muốn có thể quang minh lỗi lạc sáng tạo sự nghiệp thuộc về em. Em muốn có được thế giới của riêng em, chứ không phải kí sinh dưới quyền lực của anh, anh hiểu không? Em cũng là đàn ông!
– Đào T·ử…… chẳng lẽ tình yêu không thể bù đắp tất cả những điều này sao?
– Hahaha, Vượng T·ử, tám năm rồi, anh vẫn ngây thơ cho rằng tình yêu có thể cho con người ta tất cả, nhưng anh vốn không hiểu được rằng tình yêu không phải cơm, không phải tiền, căn bản không là cái gì cả, đối với loại người như chúng ta lại càng không!
– Vậy, em chuẩn bị chấp nhận?
– Em chuẩn bị từ bỏ?
– Trả lời anh đi, em có phải sẽ chuẩn bị từ bỏ, có phải sẽ chuẩn bị từ bỏ tình yêu của chúng ta, nhà của chúng ta?
– Nói đi chứ!
– Vượng T·ử, đừng có ép em……
– Đào T·ử, là em đang tự ép mình……
– Đúng, là em tự ép bản thân, ép bản thân ở lại bên anh, ép bản thân chịu đựng áp lực mà anh mang lại, ép bản thân chịu đựng sự bố thí của anh. Vượng T·ử, anh rốt cuộc có biết em cần cái gì không?
– Vậy em rốt cuộc cần cái gì, tiền tài địa vị, hay là quyền lực?
– Em, em……
– Nói đi…… nếu như em cần những thứ này, anh có thể cho em!
– Em cần không?
– Em nói đi chứ……
– Không cần, không cần, không cần, em cái gì cũng không cần! Em muốn anh quên em đi, em muốn anh xem như chưa từng gặp qua em, em muốn anh buông tha em…… Nếu như không có anh, cuộc sống của em sẽ không thành ra thế này, em chẳng qua chỉ là một con người muốn sống cuộc sống yên yên tĩnh tĩnh, nếu như có thể, có lẽ em còn có thể tìm được một người phụ nữ có thể chấp nhận em, một cuộc hôn nhân không bị người khác phát hiện……
Tương đối mà nói, lúc đó Đào T·ử nhớ rất rõ biểu cảm đau khổ của Vượng T·ử, ĐàoTử biết, những lời nói lúc tức giận của cậu đã làm tổn thương trái tim của Vượng T·ử. Nhưng mà, những lời nói này là thứ Đào T·ử đã đè nén trong lòng từ rất lâu, thời học sinh vui vẻ là vì lúc đó cả hai còn chưa bước vào xã hội, cứ sai lầm nghĩ rằng xã hội cũng sẽ đơn thuần như trong trường học, dù có bị người khác biết được thì cũng chỉ mỉm cười rồi sau đó sẽ không gặp lại nữa.
– Vượng T·ử, hiện thực làm người ta quá đau khổ, em, em đã quá mệt mỏi rồi……
– Tám năm rồi, chúng ta đã bên nhau tám năm rồi. Không có lúc nào là em không phải cẩn thận quan sát xung quanh, em sợ em sẽ bị người khác biết được người yêu của em là một thằng đàn ông. Em không giống như anh, em không cách nào làm lơ ánh mắt của người khác, thậm chí ngay cả người giữ cửa em còn sợ bị ông ấy phát hiện em không bình thường……
– Em đã mệt mỏi lắm rồi. Vượng T·ử, em không muốn đùa nữa, em cứ tưởng rằng em có thể miễn cưỡng bản thân chấp nhận, nhưng cha mẹ anh xuất hiện đã khiến em hiểu rằng em đã quá đề cao bản thân, em không thể chịu đựng được, em không thể chịu được ánh mắt của người khác, em nhu nhược, em tự ti……
– Là anh đã làm em đau khổ sao?
– Là tình yêu của anh đã làm tổn thương em sao?
– Là anh sao?
Cả hai lặng lẽ nhìn đối phương, Vượng T·ử nhìn thấy trong mắt Đào T·ử những giọt nước mắt chực chờ rơi. Vượng T·ử biết, Đào T·ử trước giờ không hề lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác, bao gồm cả anh……
Đào T·ử hôm đó nhìn theo Vượng T·ử thất vọng xoay người rời khỏi, vẫn là thân thể cao to, dáng người hơi khom khiến người ta đau lòng, khiến người ta không nỡ. Rất lâu sau đó có người biết chuyện đã hỏi Đào T·ử: “Anh có từng yêu Vượng T·ử không?”
Đào T·ử lúc đó chỉ cười khổ trả lời: “Đã từng yêu, yêu đến nỗi mỗi ngày đều lo lắng anh ấy sẽ quên mất mình……”
– Vậy tại sao phải từ bỏ?
– Bởi vì…… bởi vì yêu quá khó, cũng quá mệt mỏi rồi……
– Tình yêu cũng giống như sợi dây chuyền trên cổ chúng ta. Khi bị hiện thực bỏ rơi, chúng ta sẽ vì sự rực rỡ, lấp lánh của nó mà tự hào, khi bị hiện thực chú ý tới, sợi dây chuyền xinh đẹp liền biến thành sợi xích, sợi xích càng ngày càng chặt, còn chúng ta, chỉ có thể im lặng chờ cho đến khi nghẹt thở, bị tình yêu bị hiện thực siết cổ đến c·hết……

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »