Chương 158: Tiên này, ta không làm

Editor: Tiểu Ly Ly.
Rõ ràng Thiên Âm nhìn thấy, xưa nay trên mặt Phục Nguyên không có một chút biểu tình, nay lại tràn lên một vẻ đau xót.
Hắn từng bước từng bước đi tới trước mặt Phương Diệc Nhiên, giọng điệu bình tĩnh: “Nhiên nhi, vi sư làm chuyện có lỗi với ngươi sao?”
Cả người Phương Diệc Nhiên run lên, bên tai cũng trở nên đỏ bừng: “Sư phụ đối đãi ta như con, nhiều năm qua hết lòng dưỡng dục ta thành người, đồ nhi không dám quên. Nhưng chuyện hôm nay, tất cả đều là lỗi của một mình đồ nhi, xin sư phụ minh xét.”
Phục Nguyên cười lạnh: “Rất tốt, Phục Nguyên ta không chỉ dưỡng ra một đệ t·ử giỏi lại rất có trách nhiệm!”
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Thiên Âm, Phục Nguyên vung một chưởng tới, Phương Diệc Nhiên lập tức như bù nhìn phun ngụm m·áu bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất, hắn vẫn quỳ xuống dưới đất không dậy nổi, đầu gối chạm đất, đông một tiếng, làm trong lòng Thiên Âm run lên.
Ánh mắt Phục Nguyên lóe lên, nhìn hắn, giọn nói không có tình cảm: “Ngươi có biết, tư giao* với Ma tộc sẽ chịu tội gì không? Xứng nhận hình phạt gì?”
Tư giao*: q·uan h·ệ cá nhân.
“Biết.” Phương Diệc Nhiên ngậm m·áu đáp: “Cạo tiên cốt, hóa bỏ một thân tiên pháp, cách chức, đày xuống Nhân giới.”
Hắn nói gió nhẹ nước chảy, Thiên Âm nghe thấy, trong lòng run sợ, vội la lên: “Phục trưởng lão thật sự không để ý tới tình thầy trò. . . . . .”
“Thiên Âm!” Phương Diệc Nhiên gào to một tiếng ngắt lời nàng, nhẹ nhàng lắc đầu nhìn về phía nàng: “Không nên nhúng tay.”
“Nhưng. . . . . .”
Ánh mắt Phục Nguyên quét tới, Thiên Âm im lặng. Trong lòng rối loạn, suy xét đối sách, lại phát hiện đối mặt với tình cảnh này, nàng nói gì làm cái gì cũng vô dụng. Nàng cũng không có thể lấy cung Nguyệt Thần ra đánh nhau một trận với Phục Nguyên, cho dù làm, cũng không thể làm. Rồi lại không thể làm bộ như không thấy.
Trong lúc nàng sốt ruột lo lắng nhìn Phương Diệc Nhiên lần nữa bị Phục Nguyên đánh hộc m·áu, lý trí cơ hồ muốn mất đi thì Trọng Hoa ôm Thiên Tuyết trong n·gực nhẹ nhàng đến trước mặt.
Mặc dù Phục Nguyên giận, nhưng cũng không thể không để ý tới Trọng Hoa mà giả bộ không biết, hơi hơi cúi người, bày tỏ chào hỏi.
Thiên Âm bị ánh mắt Trọng Hoa nhìn chằm chằm, co rụt lại, rất muốn rúc vào trong đất mà biến mất.
“Tôn thượng, mặc dù Thiên Âm là đệ t·ử của người, nhưng là phạm phải việc ác, vẫn phải xử trí, xin tôn thượng chớ nhúng tay vào.”
Lời nói của Phục Nguyên cứng rắn, nếu là đổi thành Lưu Quang, không chừng cũng đã đánh. Trọng Hoa trầm tư một lát , liếc nhìn Thiên Âm, nói: “Bổn tôn bảo đảm cho nàng, Phục trưởng lão nguyện ý thả người?”
“Sư phụ, Thiên Âm nàng không liên quan đến chuyện này, nàng cũng không biết D·ao nhi là người ma tộc!” Phương Diệc Nhiên đúng lúc mở miệng, lại phun một ngụm m·áu ra ngoài.
Không biết trong lòng Phục Nguyên có phải tức giận nhịn khó chịu hay không, chỉ thấy bắp thịt trên gương mặt nhanh chóng co quắp, một hồi lâu, vẻ mặt không biểu tình nói: “Đã như vậy, Thiên Âm xin mời tôn thượng mang về quản giáo cho thật tốt.”
“Đa tạ.” Trọng Hoa đưa tay kéo Thiên Âm đang muốn tránh thoát, nhẹ nhàng quét mắt một cái, có mười phần cảm giác bình tĩnh nhưng cũng uy hiếp, Thiên Âm lập tức yên lặng, ngoan ngoãn bắt tay áo của hắn lại, theo hắn lên đụn mây.
Trên mặt đất, Phục Nguyên giận dữ, lại một chưởng đánh bay Phương Diệc Nhiên, lần này, cách vài trăm mét, Thiên Âm vẫn là nghe rõ tiếng xương cốt trong thân thể của hắn gảy lìa, thanh thúy vang lên.
Nàng âm thầm siết chặt quả đấm, trong lòng run sợ lôi kéo tay áo Trọng Hoa, tiếng như con muỗi: “Sư phụ. . . . . .”
Trọng Hoa không để ý tới.
Thiên Âm nhìn xuống dưới, y phục Phương Diệc Nhiên hỗn loạn, vẻ mặt suy yếu. Quật cường quỳ gối trước mặt Phục Nguyên, thấp giọng kể cái gì, chỉ thấy Phục Nguyên giận tím mặt, thanh k·iếm trong tay đ·âm xuyên thấu thân thể của hắn!
“Phương sư huynh!” Thiên Âm  hô nhỏ một tiếng, Trọng Hoa đúng lúc bắt được cánh tay của nàng, tránh để nàng kích động chạy như bay đi xuống.
Thiên Âm suy đoán, Phục Nguyên này nhất định là tâm địa sắt đá, nếu không đệ t·ử của mình bị thương thành bộ dáng như vậy, hắn lại vẫn là thờ ơ ơ hờ, dáng vẻ muốn đánh Phương Diệc Nhiên thừa sống thiếu c·hết.
“Liệt đồ!”
Không biết Phương Diệc Nhiên lại nói câu gì, Phục Nguyên kinh sợ giận dữ rống, ngay cả màng nhĩ của Thiên Âm cũng bị chấn động sinh đau. Sau một khắc, chỉ thấy hắn một cước đá bay Phương Diệc Nhiên, chính mình theo sát mà lên, trường k·iếm phản xạ ra ánh sáng lạnh nhanh chóng chiếu vào mắt Thiên Âm.
“D·ao nhi! !”
Bên tai là tiếng thất thanh hô đau của Phương Diệc Nhiên. Đợi trước mắt nàng hôi phục lại ánh sáng, trên mặt đất nơi trường k·iếm Phục Nguyên đ·âm trúng, là Bạch D·ao m·áu me đầy người. Nàng ôm Phương Diệc Nhiên, lấy lưng đỡ k·iếm, cản trường k·iếm của Phục Nguyên.
Y phục nhuốn m·áu tung bay ở trong gió, mái tóc như thác nước, chặn lại vẻ mặt của nàng, chỉ lộ ra tươi cười yếu ớt trên khóe môi, hài lòng cười.
Thiên Âm ngây người.
Bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng của Trọng Hoa: ” Thiên Âm, kết quả này, ngươi có thể thoả mãn rồi sao?”
Thiên Âm muốn nói, không hài lòng.
Nhưng một luồng khí nóng xông lên mắt mũi miệng, một câu nói cũng nói không ra.
Trong nháy mắt, Phục Nguyên rút trường k·iếm ra ngoài, từ trong cơ thể Bạch D·ao phun ra dòng m·áu tươi, dưới ánh mặt trời nổi lên vô số ánh sao lấp lánh. Phương Diệc Nhiên giống như u mê, giật mình ôm chặt nàng, song song từ giữa không trung rơi xuống. . . . . .
Thiên Âm tránh thoát khỏi Trọng Hoa mà chạy như bay!
Nhưng không có vượt qua tốc độ bọn họ rơi xuống, chỉ có thể mắt thấy bọn họ rơi ầm ầm xuống mặt đất, lá khô đầy đất bay tán loạn.
Thiên Âm ở trước mặt hai người, làm bị thương cánh tay, muốn lấy m·áu của mình chữa trị vết thương cho Bạch D·ao, lại nghe Bạch D·ao nhẹ giọng hỏi Phương Diệc Nhiên: “Chàng có nguyện ý c·hết với ta hay không?”
Phương Diệc Nhiên ôm chặt lấy nàng, trong mắt có lệ chảy xuống: “Ta không muốn!”
“Vậy ta liền c·hết một mình. . . . . .”
Cánh tay rỉ m·áu của Thiên Âm vẫn còn ở giữa không trung, bờ môi Bạch D·ao tươi cười, khép chặt lên cặp mắt đen như mực giảo hoạt kia.
Nhìn Phương Diệc Nhiên trong nháy mắt mất đi hào quang trong mắt, nàng chậm rãi thu tay lại, quét mắt nhìn qua đám người Phục Nguyên, trông thấy ánh mắt lạnh như băng của bọn họ. Nàng thầm suy nghĩ, người tiên giới, thật vô tình.
Nàng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nói khẽ với Phương Diệc Nhiên: “Mang theo nàng, đi đi. Chớ sống ở Tiên giới này.”
Đúng lúc này, chân trời Ma Vân vọt tới, hai bóng người trong nháy mắt đến trước mặt.
Bạch Hà và Tru Tiên đều hai mắt trợn tròn, đưa tay ở giữa không sai lệch mà công kích.
Sát khí như đao, đánh úp tới mặt của Thiên Âm, nàng chỉ nghe được một tiếng kêu sợ hãi của Phục Nguyên.
“Nhiên nhi!”
Thời điểm nàng được Trọng Hoa bảo hộ ở trong n·gực, thấy Phục Nguyên ngăn ở trước mặt Phương Diệc Nhiên, ngăn cản một kích giận dữ của Bạch Hà, không để cho hắn tổn thương Phương Diệc Nhiên chút nào.
Thiên Âm hỏi Trọng Hoa: “Sư phụ, Phục trưởng lão vừa muốn g·iết hắn, lại vì sao phải cứu hắn?”
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Trọng Hoa: “Bởi vì, hắn là Sư Phụ của Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc Nhiên đã làm sai chuyện, hắn có thể phạt có thể g·iết, lại không thể để cho người khác tổn thương Phương Diệc Nhiên chút nào.”
Tru Tiên và Bạch Hà, mục đích chỉ muốn cướp Bạch D·ao đi. Trọng Hoa không có ngăn cản, lẳng lặng nhìn bọn họ nhanh chóng rút đi.
Phương Diệc Nhiên nhìn hai người rời đi, chậm rãi đứng dậy, nói: “Sư phụ, người ban thưởng nước Hóa Tiên cho ta, để cho ta vĩnh viễn trở về làm người phàm thôi. Tiên này, ta không làm.”
Một câu nói này, từ đó Thái A không có một người tên là Phương Diệc Nhiên.
Một năm sau, Ma giới lại nhiều hơn một hộ pháp, tên là, Phương Diệc Nhiên.
Lời editor: “Một kết thúc cũng được gọi là tốt đẹp cho cặp Phương Diệc Nhiên và Bạch D·ao, đúng không ^^”

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »