Chương 231: Bí mật của Thiên K·iếm tông

Căn cứ vào tình báo Diệp Thần có được, tông chủ Thiên K·iếm tông, cũng chỉ là cao thủ cảnh giới Hóa Thần mà thôi. Coi như là Thiên K·iếm tông có gốc gác kinh người, ẩn giấu một tu sĩ Nguyên Thần cảnh, thì tuyệt đối cũng chỉ có một, còn cao hơn nữa thì là một điều không thể.
Đồng thời nếu như Thiên K·iếm tông thật sự có một tu sĩ Nguyên Thần cảnh giới, khẳng định c·ũng đã đi tham gia Bách Tông Diễn Nghĩa rồi, còn loại thượng phẩm tông môn có đồ đằng thần thú thì không có Thiên K·iếm tông ở trong đó, nếu ai nói Thiên K·iếm tông có hai cường giả Nguyên Thần cảnh giới thì Diệp Thần tuyệt đối không tin.
Vì lẽ đó ở bên dưới tâm tình kích động của chúng đệ t·ử, một nhóm tám người liền trực tiếp hướng về phương hướng Thiên K·iếm tông chạy đi.
Dọc theo đường đi, những đệ t·ử này đều không có thư giãn chút nào, đều điên cuồng tu luyện T·ử Khí Đông Lai kinh, hy vọng có thể trong thời gian ngắn nhất tăng thêm một ít thực lực.
Nửa ngày sau, mọi người liền tới một tòa sơn mạch gần Huyết Nhận thành, toà sơn mạch này được gọi là K·iếm Binh sơn mạch, chính là vị trí tọa lạc của Thiên K·iếm tông.
Diệp Thần căn bản không có dự mưu cái gì, trực tiếp hướng về bên trong sơn mạch đi đến.
Thời điểm tới gần Thiên K·iếm tông, bọn họ liền bị một đám người ngăn lại, là đệ t·ử tuần sơn Thiên K·iếm tông.
“Các ngươi là người phương nào? Vì sao lại đến Thiên K·iếm tông ta? Có bái thiếp không?”Một tên đệ t·ử tuần sơn quay về phía đoàn người Diệp Thần hỏi.
Bởi vì hắn không biết Diệp Thần có lai lịch như thế nào, cũng không biết là địch hay là bạn, vì lẽ đó thái độ của hắn cũng không phải là quá ác liệt, sau đó hắn lại bỏ thêm một câu: “Không có bái thiếp, các ngươi liền báo ra lịch, ta đi thông báo lên trên, sau đó chờ đợi ở nơi đây.”
Diệp Thần đếm đếm, đám đệ t·ử tuần sơn này, tổng cộng có tám người, đều là luyện thần cảnh mà thôi, trong đó mạnh nhất c·ũng chỉ là luyện thần đỉnh phong.
Tuần sơn đệ t·ử. Ở trong tông môn địa vị cũng không cao, đương nhiên sẽ không có thực lực quá mạnh.
Diệp Thần không hề trả lời tên đệ t·ử tuần sơn này, mà là bỗng nhiên phất ống tay áo lên. Một luồng ma lực cuồng bạo rung động lập tức đi ra ngoài.
Lấy thực lực Diệp Thần hôm nay, coi như là tu sĩ thông thần đỉnh phong, thì cũng chỉ có bị thuấn sát mà thôi, huống chi là một đám luyện thần cảnh?
Chỉ thấy tám tên đệ t·ử tuần sơn kia trong đó có bảy người lập tức bị đánh bay, hôn mê đi, không rõ sống c·hết. Chỉ có tên đệ t·ử luyện thần đỉnh phong kia, vẫn đang yên đang lành đứng ở nơi đó, biểu tình cực kì kinh hãi. Đây là Diệp Thần cố ý khống chế ma lực không có thương tổn đến hắn.
“Ngươi. . . Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?”Tên đệ t·ử tuần sơn kia mặt đầy sợ hãi, ngữ khí có chút run rẩy hướng Diệp Thần hỏi.
Diệp Thần mặt đầy lãnh khốc, trong ánh mắt của hắn bỗng nhiên có một đạo hắc quang b·ắn ra. . . Kinh Hồn Độ!
Trong chớp mắt, vẻ sợ hãi trên mặt của tên đệ t·ử tuần sơn này đã biến mất không còn tăm hơi, mà thay vào đó chính là một mảnh hoang mang cùng dại ra.
“Ngươi tên là gì?”Diệp Thần hỏi.
“Từ Giang!”
“Thiên K·iếm tông, bây giờ có bao nhiêu cường giả lưu thủ tông môn, đều là cảnh giới gì?”
“Tông chủ mang theo rất nhiều cường giả trong tông môn đi tham gia Bách Tông Diễn Nghĩa, bây giờ người mạnh nhất lưu thủ trong tông, chính là nhị trưởng lão Dương Quý cùng lục trưởng lão Mã Trung, đều là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần.”
Diệp Thần gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Trong tông còn bao nhiêu tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, có cường giả nguyên thần cảnh giới hay không?”
Tên đệ t·ử tuần sơn kia lại tiếp tục hồi đáp: “Ngoại trừ hai vị trưởng lão ra, trong tông môn còn có một vị truyền kinh trưởng lão c·ũng là cảnh giới Hóa Thần. Còn tu sĩ nguyên thần cảnh giới. Ta cũng chưa từng nghe nói qua, tu sĩ toàn bộ Thiên K·iếm tông đi tham gia Bách Tông Diễn Nghĩa, c·ũng không có Nguyên Thần cảnh giới!”
“Ngươi có biết mấy ngày trước đây có vài người Thiên K·iếm tông trói đến một đám đệ t·ử Thiên Linh tông. Bọn họ bị giấu ở nơi nào?”
“Không biết!”
Sau khi moi móc hết tin tức mình cần, Diệp Thần liền trực tiếp phất tay lên đánh bay hắn, vô cùng thẳng thắn dứt khoát.
Đối với lời nói của tên Từ Giang này, Diệp Thần cũng không có hoàn toàn tin tưởng, không phải hắn không tin têb đệ t·ử này, mà là hắn biết tên đệ t·ử này cũng không thể nào biết hết bí mật trọng đại của Thiên K·iếm tông.
Như tên đệ t·ử này nói Thiên K·iếm tông chỉ có ba tên tu sĩ Hóa Thần cảnh. Nhưng trên thực tế rất khả năng trong bóng tối sẽ còn cường giả khác ẩn giấu. Có điều điều này cũng khiến cho Diệp Thần càng tin tưởng vào suy đoán của mình, Thiên K·iếm tông cũng không có Nguyên Thần cảnh giới trấn thủ sơn môn!
Nếu như có nguyên thần cảnh giới. C·ũng sẽ không lưu lại ba tên tu sĩ cảnh giới Hóa Thần.
Thật giống như Phi Hạc tông của Thái Mâu cương vực, tuy rằng đều là thượng phẩm tông môn, thế nhưng nó tuyệt đối so với Thiên K·iếm tông mạnh mẽ hơn rất nhiều, bọn họ chính là tông môn nắm giữ đồ đằng thần thú. Cho dù là tông môn loại này, sau khi lưu lại một cường giả Nguyên Thần cảnh, thì cũng chỉ để lại thêm một trưởng lão cảnh giới Hóa Thần mà thôi.
Vì lẽ đó Thiên K·iếm tông nếu như có ít nhất ba tên tu sĩ Hóa Thần cảnh lưu thủ, như vậy cũng đủ để chứng minh bọn họ khẳng định không có cường giả Nguyên Thần. Như vậy, Diệp Thần cũng yên lòng hơn rất nhiều!
Mà Vương Đại Chuy cùng bảy tên đệ t·ử Thiên Linh tông, nhìn thấy tông chủ thẳng thắn dứt khoát đánh g·iết đệ t·ử tuần sơn Thiên K·iếm tông như vậy, trong lòng đều có cảm giác vô cùng kích động, hận không thể lập tức xông vào Thiên K·iếm tông đại sát tứ phương.
“Các ngươi không cần theo ta, đổi trang phục với đám đệ t·ử tuần sơn này, sau đó tỏa ra đi hỏi thăm một chút tin tức đệ t·ử Thiên Linh tông bị bắt đi.”
Dừng một chút, Diệp Thần lại lần nữa dặn dò: “Nhớ kỹ, không nên vọng động, trước tiên lấy việc cứu người làm chủ! Cuối cùng mặc kệ có thu hoạch được gì hay không, trước khi mặt trời lặn, các ngươi đều phải đến dưới chân núi chờ ta hội hợp.”
Diệp Thần cũng không biết Thiên K·iếm tông trói lại bao nhiêu đệ t·ử Thiên Linh tông, thế nhưng mặc kệ là bao nhiêu, cho dù chỉ có một người, hắn c·ũng sẽ cứu trợ, đồng thời là muốn lông tóc không tổn hại gì cứu ra.
Nếu tên đệ t·ử tuần sơn kia không biết sự tình đệ t·ử Thiên Linh tông bị bắt cóc, chứng minh tên này có thân phận cùng địa vị không đủ, tin tức c·ũng không linh thông. Vì vậy Diệp Thần liền sắp xếp người của mình đổi trang phục với đệ t·ử tuần sơn Thiên K·iếm tông, sau đó sẽ đi ra tra xét tin tức.
Trên thực tế đây là Diệp Thần cố ý để bọn họ không cùng mình đồng thời hành động, bởi vì Diệp Thần nhất định sẽ phải cùng trưởng lão Thiên K·iếm tông đối chiến, những đệ t·ử này một khi cách hắn quá gần thì chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm, hắn không nhất định có thể chăm sóc cho bọn họ.
Cho tới tìm k·iếm đệ t·ử Thiên Linh tông bị trói lại, đây căn bản không làm khó được Diệp Thần.
Chờ đám đệ t·ử đổi quần áo xong rời đi, Diệp Thần liền trực tiếp hướng về ngọn núi ở chính giữa dãy núi đi đến.
“Thiên K·iếm tông a Thiên K·iếm tông, bản tông không có đi gây phiền phức cho các ngươi, các ngươi nhưng lại ba lần bốn lượt đến trêu chọc bản tông, đây chính là tự mình làm bậy thì không thể sống được a!”Diệp Thần tự lẩm bẩm, tiếp tục hướng về chủ phong chính giữa đi đến.
Đối với Thiên K·iếm tông, Diệp Thần lúc trước ở Nguyệt Thai thành đã điều tra ra rõ ràng, đặc biệt là sau khi Thiên K·iếm tông phái Hà Thiểu Quần đến c·ưỡng b·ức Thiên Linh tông một phen, Diệp Thần càng thêm chú trọng đối với Thiên K·iếm tông.
Căn cứ vào tình báo của Diệp Thần, ngọn núi chính của Thiên K·iếm tông, được gọi là K·iếm Phong, là nơi tông chủ và một số trưởng lão ở lại. Đồng thời ở bên trên K·iếm Phong, còn có địa phương trọng yếu nhất chính là Tàng Kinh các cùng Tàng Bảo các.
Ngoại trừ ngọn núi chính ra, Thiên K·iếm tông còn có một địa phương cực kỳ bí ẩn, gọi là K·iếm Lâm. Có người nói K·iếm Lâm này vô cùng thần bí, bàn về trình độ quý giá, hoàn toàn không kém gì Tàng Kinh các cùng Tàng Bảo các . Còn K·iếm Lâm có chỗ độc đáo gì, điểm này người ngoài không thể nào biết được, coi như là toàn bộ Thiên K·iếm tông, cũng chỉ có tông chủ và các đại trưởng lão biết được sự thần bí của K·iếm Lâm.
Thế nhưng K·iếm Lâm này, cũng không phải ở bên trên chính phong, mà là ở nơi sâu nhất của sơn mạch.
“Nguyên bản ta cũng không muốn gây chuyện, đã đắc tội với Phi Hạc tông cùng Huyết Ngân tông hai đại tông môn rồi, đợi được bọn họ kết thúc Bách Tông Diễn Nghĩa trở về, nhất định sẽ đối với Thiên Linh tông điên cuồng trả thù.”
“Nếu mà bây giờ lại đem Thiên K·iếm tông tiêu diệt, thật không biết sau khi Bách Tông Diễn Nghĩa kết thúc, Thiên Linh tông sẽ phải đối mặt với nguy cơ lớn cỡ nào.”
Diệp Thần tự lẩm bẩm, tuy rằng lời nói là nói như vậy, thế nhưng hắn vẫn bước lên chính phong của Thiên K·iếm tông không dừng lại chút nào. Hắn làm việc luôn luôn dứt khoát như vậy, đã cùng Phi Hạc tông và Huyết Ngân tông gần như ở thế không c·hết không thôi rồi, thì hắn c·ũng không sợ thêm một Thiên K·iếm tông.
Lại nói, là cái Thiên K·iếm tông này nhiều lần khiêu khích hắn trước, cho nên Diệp Thần mới sẽ không lui bước như vậy!
Quan trọng nhất chính là, Bách Tông Diễn Nghĩa còn có nửa năm nữa mới sẽ kết thúc, Diệp Thần có lòng tin trong vòng nửa năm này khiến cho Thiên Linh tông thoát thai hoán cốt.
K·iếm phong, thân là chính phong của Thiên K·iếm tông, đây là ngọn núi ở toàn bộ T·ử Vân cương vực có thể xếp vào hàng ngũ ba vị trí đầu.
Ở ngay chính giữa K·iếm Phong có một nơi gọi là Thính K·iếm điện, Thiên K·iếm tông nhị trưởng lão Dương Quý cùng lục trưởng lão Mã Trung lúc này đang tụ tập ở cùng một chỗ, đang thương lượng cái gì đó.
“Không được, tông chủ không có ở đây đối với việc này chúng ta không thể nào tự ý làm chủ được!” Nhị trưởng lão Dương Quý đang trò chuyện bên trong bỗng nhiên lớn tiếng quát lên.
Lục trưởng lão Mã Trung âm thanh c·ũng nâng lên, lớn tiếng nói lại: “Mấy trăm năm qua đây là lần đầu tiên k·iếm trì sôi trào, đây là một lần cơ hội ngàn năm khó gặp a, chờ khi tông chủ trở về, kỳ ngộ cũng đã trốn đi rồi! Nhị ca, cơ hội như thế thật quá lãng phí đi, quả thực chính là phung phí của trời mà! !”
Dương Quý vẫn là một mặt kiên định nói: “Bất luận là như thế nào, k·iếm trì cũng không thể mở ra, đây là cấm địa của Thiên K·iếm tông, chỉ có tông chủ mới có thể đi vào. Quy củ này, không thể nào phá được!”
Mã Trung một mặt lo lắng: “Nhị ca, ngươi đây là đang lãng phí cơ hội trời cho a!”
Nghe được lời nói của Mã Trung, Dương Quý sắc mặt lập tức lạnh xuống, hắn lãnh khốc vô tình nói rằng: “Lão lục, nhớ kỹ thân phận của ngươi, đừng vờ ngớ ngẩn, đồ vật thuộc về tông chủ, không phải là người như ngươi có tư cách chạm vào.”
Lục trưởng lão Mã Trung mặt đầy tức giận, quát: “Ta vờ ngớ ngẩn? Ha ha, rõ ràng là ngươi đang ngu muội mà! !”
Nói xong, Mã Trung liền phất tay áo rời đi, mang theo vẻ tức giận bất bình.
Bọn họ cũng không biết, nội dung của cuộc nói chuyện này, đã được Diệp Thần sử dụng Tị Thiên thạch ẩn nấp trong bóng tối nghe được rõ ràng.
Diệp Thần sau khi kích hoạt rồi Tị Thiên thạch, ngay cả Triệu Minh có tu vị nguyên thần tiền cũng đều có thể ẩn giấu được, chớ nói chi là hai người có cảnh giới Hóa Thần này.
Diệp Thần trước đó đi thẳng lên K·iếm Phong, đồng thời hắn sợ chấp sự bình thường cũng sẽ không biết tăm tích của đệ t·ử Thiên Linh tông, cho nên hắn liền trực tiếp đi tới chính điện của K·iếm Phong, nghe được cuộc đối thoại bên trong K·iếm Điện.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, hắn liền cố ý sử dụng Tị Thiên thạch ẩn giấu khi tức, kết quá lại nghe được một tin tức để mắt hắn sáng lên.
Từ trong giọng nói của hai vị trưởng lão Thiên K·iếm tông này, không khó nghe ra được vấn đề trong đó, căn cứ theo Diệp Thần suy đoán, hẳn là bên trong K·iếm Trì của Thiên K·iếm tông xuất hiện bảo bối hoặc là kỳ ngộ khó gặp nào đó.
Thế nhưng cái k·iếm trì này cũng chỉ có một mình tông chủ mới có thể tiến vào, vì vậy hai vị trưởng lão liền xảy ra tranh chấp, Lưu trưởng lão cho là nên nhân cơ hội lấy ra phần kỳ ngộ này, bởi vì đợi được tông chủ Thiên K·iếm tông trở về, rất có thể kỳ ngộ đã biến mất rồi.
Mà nhị trưởng lão lại là mặc thủ thành quy, cho rằng bất luận người nào cũng không thể nào xúc phạm tông quy, tiến vào tông môn cấm địa, nhất định phải chờ tông chủ trở về làm chủ. Cho dù có phải bỏ qua cái lần kỳ ngộ không tên này, c·ũng phải chờ!

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »