Chương 91: Cung vi phong vân

Trong tường cung, lịch sử tới nay là thế giới vô tình thấm đẫm m·áu tươi. Lúc này, lại một bi kịch nhân gian nữa đã bắt đầu. Vô số sinh mạng cũng vì một âm mưu mà phải xuống hoàng tuyền, Bạch gia vô tội chính là kẻ hy sinh đầu tiên trong trận bi kịch này.
Mắt thấy lão thiếu phụ tôn cả viện khóc um sùm, lại không thể đả động tới lòng sắt đá của vệ binh, một câu nói, mệnh lệnh như núi, Bạch gia kiếp nạn khó tránh.
Thủ lĩnh binh sĩ đảo mắt nhìn mọi người, dùng k·iếm chỉ vào Lãnh Tịnh bụng bự nói: “Hắn chính là nam t·ử hoài thai trong bức họa, là nam thê của Bạch Thiếu Khanh, mang hắn đi, những người khác g·iết sạch!”
Thế là mấy binh sĩ tha Lãnh Tịnh ra khỏi cửa lớn, sau đó cánh cửa nặng nề đóng lại, trong đại viện khóc than tận trời.
Một trận thảm sát sắp bắt đầu.
Bên kia, dưới bầu trời âm u, cấm vệ quân đã bức thái t·ử đến trước đại điện, bên cạnh thái t·ử chỉ còn lại mười mấy hộ vệ, nhưnghắn vẫn nắm chắc vương bài, trừ đ·ạn khói chỉ cần phóng lên lập tức có thể thông tri cho đại quân ngoài thành, hắn còn có vương bài ngọc tỉ truyền đời, chỉ cần hắn không giao ra ngọc tỉ, vậy vương gia cho dù có soán vị thành công cũng không thể nào nắm được đại quyền chính thống, càng vô pháp thuận lợi điều động trăm vạn đại quân ở quan nội ngoại. Vì thế, mục đích vương gia bắt Bạch thừa tướng chính là bức bách thái t·ử giao ngọc tỉ ra.
Nhưng Bạch thừa tướng tuy là một văn quan, lại là một thừa tướng vô dụng, nhưng tính khí ngang bướng và thanh cao của y vẫn rất nổi tiếng trong triều. Để bức bách Bạch thừa tướng vào khuôn khổ, vương gia còn phải động gân cốt một phen.
Trải qua một thời gian ngầm điều tra, vương gia nắm được sự thật Lãnh Tịnh hoài thai, vì thế đã lập kế bắt Lãnh Tịnh uy hiếp Bạch thừa tướng.
Như vậy dây dưa, Lãnh Tịnh liền bị cuốn vào trùng trùng âm mưu. Hắn ‘thân đang hoài thai’ cứ thế bị bắt đi, bị áp giải vào cung.
Mà Bạch thừa tướng đồng thời cũng bị bắt tới đại điện. Suốt đường đi chỉ thấy di thể do trận cung đình chính biến này, đâu đâu cũng mưa m·áu gió tanh, hiển thị sự tàn khốc của lốc xoáy quyền lực triều đình.
Bạch thừa tướng sắc mặt tái nhợt, lảo đảo đi tới, vệ binh sau lưng thỉnh thoảng đá y một cước. Nhưng y đã định sẵn chủ ý, so với khiến mình trở thành một con cờ bị người bức bách, không bằng t·ự s·át cho xong, tránh liên lụy tới mọi người và thái t·ử.
Nhưng mong là thái t·ử có thể thành công, cứu người nhà của y, điểm này, y phải nói rõ với thái t·ử trước khi c·hết.
Dù sao, bọn họ từng có duyên phụ t·ử, không phải sao?
Nghĩ tới thời gian vui vẻ trước kia, lại nhớ tới thảm trạng hiện tại, Bạch thừa tướng nhắm hai mắt, dòng lệ chậm rãi chảy xuống.
Cuối cùng tới trước đại điện, Bạch thừa tướng nhìn quanh, chỉ thấy nhân mã của thái t·ử Tinh và nhân mã của vương gia hình thành hai phía đối kháng, khôi giáp và đao k·iếm sáng chói khiến y mở mắt không nổi, trong quảng trường tràn đầy sát khí.
Vương gia lúc này đã đi tới, hắn đắc ý bảo thủ hạ đẩy Bạch thừa tướng tới trước mặt làm bia đỡ tiễn.
Thái t·ử Tinh ngoan cường chống đỡ vừa thấy Bạch thừa tướng bị kéo tới phía trước, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, ra hiệu cung tiễn thủ tạm thời buông cung nỏ xuống. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tĩnh An vương! Ngươi có ý gì?!”
Vương gia cười ha ha: “Ý gì? Nam nhân này không phải người ngươi yêu nhất sao? Thái t·ử, trước mặt ngươi giờ chỉ có hai con đường: Một, từ bỏ kháng cự, giao ngọc tỉ ra, ta sẽ cho nam nhân này trở lại bên người ngươi. Hai, nếu không giao ngọc tỉ, ngoan cố bất tuân, nam nhân này sẽ bị thiên đao vạn quả trước mặt ngươi!”
“Ngươi đồ súc sinh!!” Thái t·ử Tinh đại nộ, nhưng Bạch thừa tướng đích thật là người hắn tâm ái, hắn vốn không muốn cuốn y vào trận phân tranh này, vì thế từ sau khi về kinh hắn cố ý bảo trì khoảng cách với y, không ngờ bản thân cuối cùng vẫn hại y! Trong thống khổ, hắn không biết nên làm sao! Mà hắn luôn trấn định lúc này đối diện với uy hiếp, thế nhưng nhất thời không định rõ chủ ý, không biết nên bỏ nên lấy thế nào!
Mắt thấy quân đội của vương gia bước bước bức gần, t·ử sĩ bên cạnh thái t·ử gấp gáp nói: “Thái t·ử điện hạ! Do dự không quyết, sẽ gây tại họa! Phải bỏ chuyện nhỏ bảo toàn đại cục a! Lúc này nếu còn không phát tín hiệu cầu viện, chúng ta thật sự sẽ vạn kiếp bất phục! Xin thái t·ử quyết đoán!”
Những t·ử sĩ khác cũng dồn dập thỉnh mệnh: “Xin thái t·ử quyết đoán! Xin thái t·ử quyết đoán!!”
Thái t·ử giãy dụa không thôi, sắc mặt dần hiện ra vẻ thống khổ, hắn không thể đầu hàng! Đầu hàng có nghĩa là tất cả nỗ lực của hắn đều xong rồi! Nhưng mà, hắn đồng dạng cũng vô pháp từ bỏ tình cảm sâu sắc với Bạch thừa tướng!
Tại sao! Tại sao thiên mệnh lại giày vò hắn như vậy? Nếu Bạch thừa tướng c·hết rồi, vậy cho dù hắn có tiêu diệt phản tặc lên làm hoàng đế, cũng còn ý nghĩa gì đâu?!!
Nội tâm thống khổ giãy dụa, khiến thái t·ử Tinh nắm chặt nắm tay, móng tay đ·âm sâu vào lòng bàn tay cũng không phát giác, m·áu tươi thuận theo kẽ ngón tay chảy xuống.
“Thái t·ử! Cho dù đầu hàng, Bạch thừa tướng cũng không có mạng mà sống a! Vương gia tâm ngoan thủ lạt, hắn tuyệt đối không lưu tình!” T·ử sĩ nhao nhao khuyên giải, thái t·ử Tinh bắt đầu d·ao động.
Bạch thừa tướng bị kẹp trước trận, sự giãy dụa của thái t·ử y thấy rõ ràng, y cắn răng đứng lên, lớn tiếng nói: “Tiểu Tinh! Tới! Đi trên con đường dùng di thể ta quán triệt! Đừng để kẻ vô dụng như ta liên lụy thiên hạ! Xin ngươi nhất đinh phải nhớ, ta c·hết rồi, xin ngươi bảo vệ người nhà và hài t·ử còn chưa ra đời của ta!” Nói xong, y mỉm cười, đột nhiên lao về phía trường mâu của vệ binh sau lưng.
“Thiếu Khanh!!!” Thái t·ử Tinh gào lên, nội tâm như bị khoét một miếng thịt, mắt thấy người yêu nhất sắp c·hết thảm trước mặt mình!!
Nhưng mà, Bạch thừa tướng anh dũng vì nghĩa lại vấp một cái, ngã dập mặt, đợi khi y đứng lên, vệ binh đã bắt lấy, trói lại, không cho phép t·ự s·át.
Mọi người = =.
“Không cần gấp! Ta vẫn có thể cắn lưỡi t·ự s·át!!” Bạch thừa tướng tiếp tục anh dũng kêu to.
“Trước khi ngươi t·ự s·át, nhìn xem đây là cái gì.” Vương gia nhàn nhã phất tay, thủ hạ liền tha Lãnh Tịnh bụng bự vào.
“A a a a a a a!!!” Lúc này tới phiên Bạch thừa tướng giãy dụa thống khổ.
Vương gia cười âm lạnh: “Bạch Thiếu Khanh, ngươi nếu dám t·ự s·át, ta liền lệnh người mổ bụng nam thê của ngươi, moi hài t·ử của ngươi ra cho ngươi nhìn, thế nào?”
“Đừng a…!!” Bạch thừa tướng liều mạng lắc đầu.
“Vậy thì khuyên thái t·ử đầu hàng!” Vương gia vuốt râu nói.
“…” Bạch thừa tướng nội tâm giãy dụa, nếu y không khuyên thái t·ử, Lãnh Tịnh và hài t·ử sẽ bị g·iết. Nếu y khuyên, vậy bản thân sẽ liên lụy cả thiên hạ bị cuốn vào vòng nước lửa!
Làm sao đây?!
Bạch thừa tướng và thái t·ử hai người chau mày bốn mắt nhìn nhau không nói, tâm tình không giống nhau, nhưng đồng dạng giãy dụa vô hạn, vô pháp đưa ra chọn lựa!
Có người nói, nhân sinh chính là một đề chọn lựa, trong đời, bạn sẽ phải đối diện vô số lần chọn lựa.
Không cần nghi ngờ, hai người đối diện với chọn lựa sinh t·ử này, mỗi chọn lựa đều khiến họ thống khổ cực đại.
Đây chính là nhân sinh, khó khăn và gian nan.
Khi đang chìm vào t·ử cục, Lãnh Tịnh vẫn giả bộ hôn mê bất tỉnh như búp bê vải rách mở mắt nói: “Thiếu Khanh, ngươi đừng quản ta, phải vì đại cục quốc gia, sau khi ta c·hết, chỉ cần ngươi đừng quên thắp hương cho ta là được, ta và hài t·ử ở thiên quốc sẽ phù hộ cho ngươi!”
Nói rồi gục đầu, giả c·hết.
Rõ ràng là tình cảnh bi tráng, tất cả mọi người tại đó đều tiếp tục bảo trì biểu tình = =, vì một phen đại nghĩa lẫm liệt của Lãnh Tịnh cũng quá không có nhân tố cảm tình, sao từ miệng hắn nói ra lại lạnh lẽo như thế?
Mà vương gia rõ ràng bị chọc giận, hắn cười dữ tợn: “Được được! Ai ai cũng đều không sợ sinh t·ử! Thái t·ử Tinh, ta cho ngươi hay, cho dù ngoài thành ngươi có mai phục, cho dù ngươi có ngọc tỉ cũng không có gì lớn lao! Lão phu tự có đối sách, chỉ là không muốn phiền phức, mới cho ngươi một cơ hội ngoan ngoãn đầu hàng không cần chịu khổ! Nếu các ngươi ai nấy đều ngoan cố bất tuân, vậy lão phu cũng không cần lưu tình nữa! Người đâu! Moi cái thứ bên trong bụng đó ra trước mặt thằng nhãi này cho ta!!”
Thế là dưới ánh mắt chăm chăm của mọi người, một thảm kịch nhân gian thảm tuyệt trần đời sắp mở màn. Mà Bạch thừa tướng tê tâm liệt phế muốn gào lên, lại bị người nhét vải vào miệng, bị cưỡng ép banh mắt, để y không thể chớp mắt nhìn thê t·ử và hài t·ử của mình bị phân thây vạn đoạn!
Thái t·ử cũng không ngờ vương gia thật sự hạ sát thủ như thế, nhưng người bị tàn nhẫn mổ bụng là tình địch Lãnh Tịnh của hắn, cảm xúc trong lòng hắn cũng phức tạp vô cùng, dù sao thân là một vương gia bá khí, phải nhìn thấy người tâm ái cùng người khác tạo nên gia đình mỹ mãn, hắn thà rằng tự tay giành ái nhân về, chiếm hữu.
Chỉ là đối với Lãnh Tịnh mà nói, t·ử trạng này cũng khó tránh khỏi quá…
Lúc này, kẻ hành hình tay cầm đao nhọn một đao không nghiêng lệch đ·âm vào bụng Lãnh Tịnh, sau đó rạch một đường thật sâu. M·áu tươi lập tức chảy ào ra, sau đó thò tay vào bụng Lãnh Tịnh, tìm k·iếm
Bạch thừa tướng nát lòng nát dạ, nhưng y không thể động cũng không thể kêu, chỉ có thể nước mắt đầy mặt nhìn hài t·ử của mình cứ thế bị moi sống.
Tay kẻ hành hình mò tìm trong bụng Lãnh Tịnh nửa ngày, moi ra rất nhiều hạt châu quái dị [Hạt châu thai động XD], cuối cùng mới moi ra được một bọc thai nhi [mô hình], m·áu thấm đẫm, ném cái bịch xuống đất.
“A a a a a a!!!!!!!” Bạch thừa tướng miệng bị bịt vải hàm hồ thét lên, đầu nghiêng đi, bất tỉnh nhân sự.
Cảnh tượng tàn nhẫn cực điểm này chấn động mỗi người tại đó, thái t·ử che miệng, bắt đầu nôn khan, thực sự là quá huyết tanh. Đáng sợ hơn nữa là, Lãnh Tịnh vẫn còn chưa c·hết, hắn tựa hồ vì đau đớn mà tỉnh lại, tay còn đang cào cào ở bụng.
Vương gia tựa hồ rất thỏa mãn hiệu quả này, phất phất tay, lại có mấy tên thủ hạ nâng một vò rượu lên, bên trong chứa rượu độc, bọn họ banh miệng Bạch thừa tướng ra, rót rượu độc vào bụng y.
Thái t·ử một quyền đấm lên trụ, biết đã vô vọng, thế là cắn răng hạ lệnh, phát động tổng công.
Mà vương gia cũng chuẩn bị quyết sinh t·ử với thái t·ử! Song phưong giao kích cuối cùng đạt tới cao trào lần cuối!
Mà bên này, trong Bạch phủ. Một nhà lão thiếu mắt trân trân nhìn mình sắp bị g·iết c·hết. Lão thiếu phụ tôn khóc thành một đoàn.
Binh sĩ đều giơ cao đao k·iếm khi đang định c·hém tới Bạch gia tay không tấc sắt, đột nhiên một giọng nói nghiêm lệ chậm rãi nói: “Dừng tay! Bạch Điêu đại tiên ở đây, không cho phép các ngươi tạo nghiệt!!”
Lão thiếu phụ tôn quỳ dưới đất nghe thế, đều ngẩng đầu lên, sau đó càng thêm sợ hãi kinh hô.
“A a a a a a a yêu quái a ”
Bóng âm đen thui che phủ đình viện Bạch gia, khi các binh sĩ đều quay đầu nhìn lại, cũng bị chấn động cứng đờ. D·ao k·iếm rơi hết xuống đất, tiếp theo người phản ứng nhanh thét lên chạy trốn, nhất thời tình huống đại loạn.
Chỉ thấy một con bạch điêu thật lớn, cao bằng mấy tầng lầu huơ vuốt tới, vỗ một cái làm mặt sàn đình viện vỡ nát, tất cả mọi người ở đó, không phải chạy thì là bị dọa tê liệt.
“Gừ gừ gừ gừ ” Bạch Điêu cực đại ngửa đầu gào, triển hiện khí thế của quái thú.
Lão thái quân tê liệt trên đất, không thể động đậy. Bạch Điêu cực đại kê miệng lại gần bà, hung ác nói: “Không, cho, phép, dùng, da, điêu, làm, khăn, choàng, cổ!! Bảo hộ bạch điêu, ai cũng có trách nhiệm!!”
“Oa!!!!!” Lão thái quân thét lên thảm thiết, hôn mê bất tỉnh.
Sau đó nghe nói trải qua lần kinh sợ này, lão thái quân lưng không đau, chân không nhức nữa, một lúc có thể trèo lên mấy chục bậc thềm, giống như trải qua kinh sợ mà gia tăng m·áu tuần hoàn, sinh ra hiệu quả tốt hơn cả bổ sung canxi, thật là kỳ tích.
Mà Bạch Điêu cũng không dừng lại, nó bước những bước nặng nề, đi tới cửa cung trùng trùng mâu thuẫn, đương nhiên, tạo nên xao động cực lớn, xin mọi người tự liên tưởng tới Godzilla đi trên đường.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »