
Thạch K·iếm mở ra một cảnh tượng bi tráng, nơi sinh t·ử chỉ cách nhau trong gang tấc. Thạch Kinh T·ử, một cái tên có lẽ từng vang dội trên giang hồ, giờ đây chỉ là một bóng hình cô độc, nằm vật vờ giữa biển x·ác c·hết vô tận. Hàng ngàn thi thể, không, phải nói là vô số, nằm la liệt, chồng chất lên nhau, tạo thành một khung cảnh đ·ịa n·gục trần gian. Mùi m·áu tanh, mùi t·ử khí nồng nặc quyện vào không khí, bủa vây lấy hắn, như muốn nuốt chửng linh hồn hắn vào cõi hư vô. Thế giới xung quanh Thạch Kinh T·ử như đảo lộn, quay cuồng không ngừng. Mọi thứ dường như đã điên khùng hết cả, không còn chút trật tự hay lý trí nào tồn tại. Hắn cảm thấy mình đang lạc vào một cơn ác mộng vĩnh cửu, nơi thực tại và ảo ảnh hòa lẫn vào nhau đến rợn người.
TгᴜʏᴇпTTS.net
Thạch K·iếm: Sự Mong Manh Của Kiếp Người
Trong khoảnh khắc sinh t·ử ấy, Thạch Kinh T·ử nhận ra một sự thật nghiệt ngã: kiếp người thật quá đỗi mong manh, yểu điệu như chiếc lá thu vàng úa. Chỉ một cơn gió thoảng qua cũng đủ sức cuốn phăng đi, mặc cho số phận đưa đẩy, không chút khả năng kháng cự. Cũng giống như những x·ác c·hết bất động đang nằm vương vãi kia, không còn hơi thở, không còn sự sống, Thạch Kinh T·ử cũng phó mặc thân mình cho mưa nắng, cho gió bụi h·ành h·ạ. Hắn nằm đó, bất lực, cảm nhận từng giọt mưa lạnh buốt thấm qua y phục, từng tia nắng gay gắt như thiêu đốt da thịt. Chưa bao giờ, trong suốt cuộc đời mình, Thạch Kinh T·ử lại cảm thấy yếu đuối đến như vậy. Một sự yếu đuối không phải của thể xác, mà là của tinh thần, của ý chí. Hắn không biết mình còn có thể gượng dậy được nữa hay không, hay sẽ mãi mãi chìm vào cõi vĩnh hằng cùng với hàng ngàn linh hồn vô định này. Liệu có tia hy vọng nào le lói giữa màn đêm tăm tối của sự tuyệt vọng này? Hay đây chính là kết cục cuối cùng của một đời phiêu bạt giang hồ, nơi thanh k·iếm và m·áu tanh là lẽ sống? Số phận của Thạch Kinh T·ử, và cả câu chuyện Thạch K·iếm này, dường như đang treo lơ lửng trên sợi chỉ mỏng manh.
Danh sách chương (85 chương)
Đang tải danh sách chương...