Chương 1476: Hắc Thánh Hội

Đường phố vốn hối hả thoáng cái chỉ còn lại mình Nhạc Trọng.
Một tên nam t·ử dáng người khôi ngô, vẻ mặt hung hãn nhìn quét qua trên đường cũng chỉ còn lại mình Nhạc Trọng, hung quang trong mắt lóe lên và biến mất, trực tiếp nhìn qua Nhạc Trọng gào lên.
– Cút ngay! Đừng cản đường! Muốn c·hết đúng không?
Nhạc Trọng nhìn qua tên nam t·ử này và đánh giá đám người phía sau, nói:
– Bọn mày là ai? Tại sao lại tùy tiện bắt người ở đây?
Tên nam t·ử hung hãn này cười lên đầy hung tàn, cầm s·úng b·ắn lên trời.
Chỉ ngón tay vào đầu Nhạc Trọng.
– Ha ha, ngay cả người của Hắc Thánh Hội cũng không nhận ra thì mày không có nhãn lực rồi. Vừa vặn cấp trên thiếu nô lệ, tuy mày là nam nhân nhưng mà cũng có thể bán giá tốt. Quỳ xuống, nếu không lão t·ử bắt nát đầu của mày.
– Ha ha, tiểu t·ử này đúng là không có nhãn lực. Cũng dám gây với Trương Gia chú rể hàng đêm của chúng ta nha, thật sự là không biết sống c·hết. (Đêm nào cũng làm chú rể thì khoái quá rồi ^^)
– Tiểu t·ử này c·hết chắc. Không biết nên bán nó vào trong khu giác đấu hay là vào trong khu nô lệ đây. “…”
Đám nam t·ử quần áo đen này nhìn qua Nhạc Trọng đầy trêu tức và cười nói đầy hung tàn.
Nhạc Trọng khẽ chau mày, sát cơ trong mắt lóe lên và biến mất, nói:
– Nô lệ? Mày đúng là hung hăng càn quấy nha, chẳng lẽ trong Địa Hạ Thành số 67 này không có vương pháp sao? Lại để một đám ngông cuồng này còn tồn tại?
Tên Trương Gia kia lập tức cười lên đầy tàn bạo, nói:
– Ha ha ha ha! ! Vương pháp? Trong Địa Hạ Thành số 67 này tao chính là trời, tao chính là pháp. Ai dám động tới cọng tóc gáy của tao thì kẻ đó phải c·hết không có chỗ chôn. Mày là thằng nào mà dám khiêu khích tao. Mày c·hết chắc rồi, mày tuyệt đối c·hết chắc rồi. Tao sẽ bắt mày và ném vào trong đám lừa đực uống xuân dược, cho mày hưởng thụ tư vị được bạo cúc hoa. Ha ha! Ha ha!
Trong tiếng cuồng tiếu, Trương Gia trực tiếp cầm pháo phản hạt b·ắn vào chân của Nhạc Trọng, vô cùng hung tàn và không kiêng nể gì bóp cò, hào quang lóe lên và pháo hạt b·ắn vào chân Nhạc Trọng.
– Thật sự là súc sinh mà, xem ra trong Địa Hạ Thành số 67 này cũng có đẳng cấp rõ ràng, quyền quý thì xấu xa không kiêng nể gì.
Nhạc Trọng thở dài một hơi, lập tức biến mất tại chỗ, thoáng cái xuất hiện trước mặt Trương Gia, tay của hắn có quang mang lóe lên, trực tiếp c·hém bay tay phải của Trương Gia sau đó tiện tay cầm lấy pháo hạt trong tay Trương Gia, thuận thế ném pháo hạt vào đầu của hắn.
– Ah! ! Đau quá! ! Đau quá!
Tay phải Trương Gia bị Nhạc Trọng chặt đứt, Trương Gia thoáng cái như con heo bị chọc tiết kêu thảm thiết, thời điểm này đám binh sĩ kia móc s·úng ra nhắm vào Nhạc Trọng, Trương Gia bỗng chốc bị dọa tiểu ra quần, rất nhiều chất lỏng màu vàng chảy xuống quần, hắn cố nén đau đớn và quỳ trên mặt đất, sợ hãi gào khóc:
– Đại gia, không nên g·iết tôi! ! Không nên g·iết tôi! Tôi là nam nhân của Lưu Mạn Ngọc Hắc Quả Phụ, nếu ngài g·iết tôi thì sẽ là địch nhân của Hắc Quả Phụ. Tha mạng chó của tôi đi, Hắc Quả Phụ sẽ cho ngài đủ chỗ tốt. Van cầu ngài không nên g·iết tôi.
Nhạc Trọng khinh miệt nhìn qua Trương Gia và trực tiếp bóp cò:
– Đúng là phế vật không có mắt, vừa rồi mày nổ s·úng nếu không phải tao đủ mạnh mẽ, chẳng phải đã bị súc sinh như mày giày vò sống không bằng c·hết sao? Hiện tại còn cầu tao tha mạng, muộn rồi, đi c·hết đi!
Một đạo quang mang b·ắn ra, b·ắn nổ đầu của Trương Gia, đầu của tên Trương Gia ngang ngược không ai bì được nổ tung như dưa hấu, trực tiếp t·ử v·ong.
– Mày vậy mà g·iết Trương Gia rồi!
– Mày c·hết chắc rồi, không ai cứu mày được đâu! Hắc Quả Phụ nhất định sẽ g·iết mày!
– Mày xong đời rồi!
Mười mấy tên tùy tùng của Trương Gia nhìn thấy Trương Gia bị Nhạc Trọng một s·úng b·ắn c·hết, trên mặt mỗi người vô cùng hoảng sợ, theo phản xạ giơ s·úng lên b·ắn qua Nhạc Trọng, Trương Gia vừa c·hết thì Hắc Quả Phụ trả thù ngay lập tức, kết cục tốt nhất của bọn họ chính là bị giáng xuống làm đầy tớ, chỉ có g·iết Nhạc Trọng lập công mới có khả năng còn sinh cơ.
Trong một chớp mắt hơn mười đạo quang mang b·ắn qua phía Nhạc Trọng.
– Đúng là tìm c·hết mà!
Trong mắt Nhạc Trọng có hàn quang lóe lên, hắn điểm chân một cái và biến mất không thấy gì. Mười mấy đạo hào quang không b·ắn trúng Nhạc Trọng.
Sau một khắc hơn mười đạo tàn ảnh của Nhạc Trọng xuất hiện trước mặt đám chiến sĩ của Hắc Thánh Hội, Nhạc Trọng cầm pháo hạt b·ắn vào đầu của bọn chúng.
Hơn mười đạo hào quang lóe lên và biến mất, trực tiếp b·ắn nổ đầu hơn mười tên chiến sĩ Hắc Thánh Hội, chỉ còn giữ lại năm tên chiến sĩ Hắc Thánh Hội mà thôi.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »