Chương 387: Không đề

Nhận được mệnh lệnh của hắn, Bạch Cốt giống như một đoàn gió lốc hướng đám chiến sĩ kia trực tiếp phóng đi.
Lúc này tốc độ của Bạch Cốt đã vượt xa hơn mấy lần tốc độ của người bình thường, một khi toàn lực phát động trong trăm thước chỉ qua vài giây ngắn ngủi. Ngay lúc đám chiến sĩ còn đang hưng phấn cười to kia còn chưa kịp phản ứng, hắn duỗi tay b·ắn ra năm đạo gai xương vô cùng sắc bén, nhanh như chớp đem đầu năm tên chiến sĩ c·hém bay.
Cơ hồ cùng một thời gian, Trần D·ao điều khiển cây mây quái b·ắn ra, thật nhanh siết chặt cổ năm tay chiến sĩ khác sau đó dùng lực vặn xoắn, trực tiếp thắt c·hết bọn hắn.
Nhạc Trọng trước tiên lấy ra khẩu s·úng 05 thức hướng chỗ đám chiến dĩ dày đặc b·ắn phá tới. Trong mưa đ·ạn dày đặc, mười tên chiến sĩ lập tức bị b·ắn c·hết ba tên, còn có bảy tên bị trúng đ·ạn ngã xuống đất, nhưng chưa lập tức t·ử v·ong.
Cam Đào cùng mười một gã chiến hữu đều không để ý tới thân thể suy yếu cầm s·úng không ngừng b·ắn phá, hướng đám chiến sĩ kia vọt thẳng tới.
Đám chiến sĩ kia đang ngồi vây quanh sân rộng, đèn đuốc sáng trưng, quả nhiên là bia ngắm tốt nhất, bị đám người Cam Đào liên tục b·ắn phá lập tức ngã rạp trên mặt đất.
Đám chiến sĩ Đại Thái đế quốc bị nhóm người Nhạc Trọng đột nhiên công kích, lập tức bị g·iết c·hết rất nhiều người, nhưng bọn hắn rất nhanh đều kịp phản ứng lại, kêu la chạy trốn, vừa tìm k·iếm nơi ẩn giấu.
Có người trực tiếp cầm s·úng trường bên cạnh hướng trong bóng tối b·ắn loạn xạ, ý đồ áp chế hỏa lực đám người Nhạc Trọng.
Ngoài ra càng nhiều chiến sĩ cầm lên s·úng trường hướng Bạch Cốt điên cuồng b·ắn phá.
Thật nhiều viên đ·ạn b·ắn trúng người Bạch Cốt, liền bị văng ngược trở ra. Bạch Cốt giống như pho tượng sát thần một tay huy búa lớn một tay b·ắn ra vô số gai xương, đem đầu từng tên chiến sĩ c·hém rụng, m·áu tươi vung ra tung tóe đầy đất. Không ai chống đỡ được hắn một kích, cũng không ai ngăn cản được bước tiến của hắn.
Chứng kiến s·úng đ·ạn không chút hiệu quả đồng thời có thật nhiều chiến hữu c·hết thảm, sĩ khí của đám chiến sĩ hỏng mất, lập tức hướng bốn phương tám hướng bỏ trốn tứ tán.
Thân hình Bạch Cốt chớp động, điên cuồng liệp sát những chiến sĩ chạy trốn khắp nơi. Không ngừng có chiến sĩ Đại Thái c·hết dưới gai xương cùng búa lớn của hắn.
Cam Đào định dẫn người theo truy kích, nhưng hắn vừa mới đứng lên liền bị choáng đầu hoa mắt, ngã trên mặt đất. Tuy rằng thịt thú biến dị nhị giai giúp cho hắn khôi phục không ít nguyên khí, nhưng không đủ chống đỡ cho hắn có đủ sức lực truy kích kẻ địch.
– Các anh ở lại chỗ này, tôi đi giải quyết bọn hắn! Trần D·ao, cô đi đem những nữ nhân kia tập hợp lại đồng thời chuẩn bị vũ khí!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn đám người Cam Đào, lưu lại một câu sau đó phóng nhanh ra ngoài.
Những nữ nhân bị giày vò thật thảm nhưng dù sao cũng được ăn no, bởi vậy thân thể không đến nỗi hoàn toàn hỏng mất như nam nhân, sau khi phát s·úng ống cho các nàng thì họ cũng đã có được chút sức chiến đấu.
Mặc dù nhóm người Cam Đào không có thể lực truy kích địch nhân, nhưng trong tay có s·úng họ vẫn có thể chiến đấu, Nhạc Trọng tự nhiên không cần lo lắng vấn đề an toàn của bọn họ.
Sau khi Nhạc Trọng rời đi, Trần D·ao nhanh chóng đi tới trên sân rộng đem những nữ nhân giải cứu.
Ở trên sân rộng có hơn tám mươi nữ nhân, thân thể đều vô cùng dơ bẩn, còn tản ra mùi hôi thối khó ngửi. Khi Trần D·ao nói mình tới cứu viện các nàng, cả nhóm nữ nhân đều lớn tiếng khóc to. Họ bị đám chiến sĩ kia giày vò c·hết đi sống lại không còn chút tôn nghiêm, nhận lấy thật nhiều thống khổ, hiện tại xem như thống khổ của các nàng đã có thể được chấm dứt.
– Đáng tiếc, nhân thủ không đủ lại để cho đám người kia chạy thoát!
Nhạc Trọng nổ s·úng b·ắn c·hết một gã chiến sĩ cuối cùng trong tầm mắt, khẽ cau mày nhủ thầm.
Chỉ có Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt truy đuổi thật sự là quá ít người, một đường đuổi g·iết được thêm hai mươi tên chiến sĩ, nhưng vẫn còn một ít tên trốn vào trong bóng tối, không biết ẩn núp ở địa phương nào.
Lúc này cả trấn nhỏ vì thanh âm tiếng s·úng vang lên đã sôi trào, ở trong trấn có hơn hai ngàn người sống sót, những người kia đều lâm vào trong hỗn loạn, g·iết người, c·ưỡng b·ức, đủ loại cảnh tượng hung ác trình diễn khắp nơi trong trấn, vô luận ở quốc gia nào mỗi khi xảy ra bạo loạn cảnh tượng đều sẽ giống nhau.
Nhạc Trọng liên tục b·ắn c·hết hơn mười tên côn đồ sau đó vừa g·iết người vừa lớn tiếng quát:
– Đều quay về nhà mình, hiện tại cấm đi lại ban đêm! Bất luận kẻ nào dám ra ngoài đi lại, trực tiếp b·ắn c·hết!
Nhạc Trọng nói tiếng Trung văn nên đại đa số người Thái nghe không hiểu được. Nhưng vì Nhạc Trọng vừa đi tới vừa g·iết c·hết những tên côn đồ bày bạo nên làm bọn họ hiểu được ý tứ của hắn, đại bộ phận lui về nhà mình, nhìn Nhạc Trọng chẳng khác gì một ma thần, không ngừng lạnh run.
Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt ở bên trong trấn nhỏ điên cuồng c·hém g·iết tàn binh Đại Thái đế quốc cùng những tên côn đồ suốt cả ba giờ, phải g·iết hơn hai trăm người mới đem toàn bộ bạo loạn trong trấn ngăn cấm trở lại, làm thế cục khôi phục lại bình tĩnh.
– Đáng tiếc nhân thủ không đủ, nếu chúng ta đủ người muốn khống chế trấn nhỏ này thật dễ dàng!
Nhạc Trọng tiện tay b·ắn nổ đầu một tên côn đồ, trong lòng tràn ngập tiếc hận nghĩ.
Lúc này cả trấn nhỏ đã khôi phục bình tĩnh, nhưng Nhạc Trọng vô cùng rõ ràng nếu hắn không hành động gì thì trấn nhỏ này rất nhanh lại bị Ngô Nham Hồng cho người tới cướp đoạt lại. Hắn đánh lén xử lý một doanh chiến sĩ của Ngô Nham Hồng, sẽ phải đối mặt binh lực mười bốn doanh cùng cao thủ đoàn mà Ngô Nham Hồng thành lập, lực lượng một mình hắn thật sự quá mức phong phanh.
Toàn thân Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt đều đẫm m·áu đi tới trước người Trần D·ao, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
– Trần D·ao, tôi sẽ giao lại trấn nhỏ này cho cô! Một ngày, tôi cần cô nắm giữ nó trong tay một ngày. Giữ vững cho tới khi những Hoa kiều kia khôi phục lại nguyên khí, cô có thể làm được không?
Thân thể hai trăm tù phạm thật yếu ớt, cho dù ăn được thịt thú biến dị nhị giai nhưng ít nhất cũng cần một ngày thời gian nghỉ ngơi mới có thể khôi phục lại. Nếu như không có một ngày thời gian nghỉ ngơi, họ căn bản không thể tiến hành di chuyển trong cự ly xa, chỉ sợ sẽ phải c·hết dọc đường.
Trong mắt Trần D·ao hiện lên nét kiên nghị nói:
– Không có vấn đề! Nhạc Trọng, anh yên tâm đi! Tôi sẽ nắm giữ tiểu trấn này!
Trải qua tôi luyện không ngừng, Trần D·ao đã bắt đầu trưởng thành thật nhanh. Nàng là một cô gái thập phần thông minh, có tài hoa lại có năng lực. Ở trước tận thế nàng còn chói mắt hơn cả Kỷ Thanh Vũ chỉ một lòng theo đuổi võ đạo. Nhưng sau tận thế, vì không có thiên phú chiến đấu nên có vẻ ảm đạm thất sắc hơn Kỷ Thanh Vũ. Hiện tại bị hoàn cảnh bức bách, vì vậy đã đem tiềm năng của nàng bức đi ra.
Trần D·ao đưa mắt nhìn Nhạc Trọng trầm giọng hỏi:
– Anh muốn đi đâu?
Trong mắt Nhạc Trọng chớp động hàn quang, trầm giọng đáp:
– Tôi muốn cho tên súc sinh Ngô Nham Hồng kia thêm một đao, hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn để tranh thủ thêm chút thời gian hồi phục cho nhóm tù phạm kia!

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »