Chương 409: Không đề

Một gã tên trưởng lão tên Dịch Thủy lớn tiếng kêu lên.
– Đúng vậy a! ! Môn chủ! ! Bạch Hổ đường cũng dùng đều là s·úng ngắn, cũng có không ít huynh đệ dùng đại đao. Lúc này có s·úng trường cũng nên phân mấy khẩu cho Bạch Hổ đường chúng tôi. Bằng không thì không được đâu!
Tên của Hồng môn khí phái, mấy đường dướng trướng phân thành Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Phá Quân, Tham Lang. NHưng mà trên thực tế là một đám ô hợp. S·úng trường còn chưa tới tay đã náo nên phân phối như thế nào. Dù sao nếu mấy đường này nhiều hơn mấy khẩu s·úng trường, vậy thì sức chiến đấu có thể áp qua mấy đường khác. Phân phối vật tư cũng nhiều hơn.
Bành Lăng Ba rống lớn một câu:
– Đều yên lặng cho lão t·ử!
Bành Lăng Ba gào thét thì tất cả người đang náo im lặng lại.
Bành Lăng Ba áp đảo các trưởng lão, lúc này mới nhìn qua Nhạc Trọng cười nói:
– Để anh chê cười! ! Nhạc Trọng huynh đệ, không biết anh dùng bao nhiêu s·úng trường và đ·ạn đổi một người Thái Lan sống sót?
– Không sao!
Nhạc Trọng cười cười trực tiếp rút khẩu gai độc đặt lên đầu của Bành Lăng Ba và bóp cò:
– Tôi hợp nhất các người là được!
Phanh một tiếng vang thật lớn, đầu của Bành Lăng Ba chợt nổ ra. Óc và m·áu bay tứ tung, kể cả Trịnh Cường, Hồ Ngạn, Trương Sổ Văn, Vệ Trữ Quốc bốn người ai cũng không ngờ tới Nhạc Trọng lại g·iết người!
– Môn chủ!
Trần Lực Bang chính là một trong những tâm phúc của Bành Lăng Ba, hắn nhìn thấy Bành Lăng Ba bị Nhạc Trọng một s·úng g·iết c·hết, lập tức hai mắt đỏ thẫm phát động kỹ năng di động cao tốc, giống như sét đánh lao thẳng về phía Nhạc Trọng bên này.
– Đều an tĩnh cho tôi. Ai dám lộn xộn thì đi c·hết đi!
Nhạc Trọng một s·úng tiêu diệt Bành Lăng Ba, tiện tay giơ gai độc lên nhắm vào quỹ tích di động của Trần Lực Bang và bóp cò.
Phanh một tiếng vang thật lớn, đầu của Trần Lực Bang lập tức nổ tung, thi thể không đầu lập tức ngã xuống đất.
Nhạc Trọng dễ dàng g·iết hai người, Vệ Trữ Quốc, Hồ Ngạn, Trương Sổ Văn, Trịnh Cường thoáng cái chấn động, bọn họ nhanh chóng móc s·úng ra chỉa vào ba người Trịnh Minh Hòa, đồng thời thân thể căng cứng, tùy thời đều có thể phát động kỹ năng tấn công ba người Trịnh Minh Hòa. Bọn họ là thân ở trong thế đối địch, cho dù nghĩ như thế nào thì Nhạc Trọng đã phát động, bọn họ phải đứng chung chỗ với Nhạc Trọng.
Nhìn thấy một màn cực kỳ thảm thiết này, Trịnh Minh Hòa và ba gã trưởng lão còn lại toàn thân căng cứng, không dám lộn xộn chút nào. Bành Lăng Ba là bị Nhạc Trọng đánh lén g·iết c·hết không chứng minh được thực lực của Nhạc Trọng. Nhưng mà Trần Lực Bang là người cường hóa hệ nhanh nhẹn, người cường hóa mạnh như vậy bị Nhạc Trọng một s·úng g·iết c·hết, chứng minh thực lực của Nhạc Trọng khủng khiếp bực nào. Hơn nữa lúc này trừ Nhạc Trọng ra, còn có bốn cao thủ của Hoa Hưng Hội nhìn chằm chằm vào bọn họ, nếu bọn họ vọng động chỉ có con đường c·hết.
Hào khí trong phòng hội nghị lập tức căng cứng, bốn gã trưởng lão thân thể mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một bên đem ánh mắt nhìn vào người của Trịnh Minh Hòa. Môn chủ Hồng môn đã c·hết, tâm phúc của bọn họ là phó môn chủ Trịnh Minh Hòa này. Mặc dù bọn họ có chút mâu thuẫn, nhưng mà sống c·hết trước mắt nên liên hợp lại với nhau.
Trịnh Minh Hòa hít sâu một hơi nhìn qua Nhạc Trọng, chỉa chỉa vào thi thể không đầu của Bành Lăng Ba và hỏi:
– Nhạc Trọng huynh đệ! Tôi là phó môn chủ Hồng môn Trịnh Minh Hòa, ngài có ý gì?
Nghi vấn của Trịnh Minh Hòa cũng là nghi vấn của bọn người Vệ Trữ Quốc, Hồ Ngạn, Trương Sổ Văn, Trịnh Cường, trước đó không lâu nhận được thông tri của Nhạc Trọng. Nhạc Trọng đột nhiên động thủ g·iết người, hơn nữa tiêu diệt môn chủ Hồng môn.
Nhạc Trọng nhìn qua Trịnh Minh Hòa khẽ cười nói:
– Bành Lăng Ba không muốn đối kháng với Ngô Nham Hoành thì tôi g·iết hắn! Hợp nhất quân của hắn, chỉ đơn giản vậy thôi! Trịnh Minh Hòa, anh có muốn theo tôi tiêu diệt Ngô Nham Hoành hay không, hay là c·hết tại đây. Chính anh lựa chọn đi! Tôi cho anh 10 giây cân nhắc. 10, 9…
Trịnh Minh Hòa biến sắc, hắn thế nào cũng không ngờ tới mục đích của Nhạc Trọng lại như thế này!
Trịnh Minh Hòa tâm niệm thay đổi thật nhanh và nhanh chóng lên tiếng.
– Tôi đầu hàng! ! Tôi nguyện ý cùng ngài đi tiêu diệt Ngô Nham Hoành!
Trịnh Minh Hòa cùng Ngô Nham Hoành thống lĩnh Đại Thái Lan đế quốc có cừu hận khắc cốt. Một nhà già trẻ của hắn bị Đại Thái Lan đế quốc t·ra t·ấn tới c·hết. Hắn một lòng chỉ nghĩ đến tiêu diệt Đại Thái Lan đế quốc báo thù, nhưng mà tạo hóa trêu người, hắn không thể gia nhập Hoa Hưng Hội mà tiến vào trong Hồng môn. Lúc này Nhạc Trọng bức bách cho nên hắn lựa chọn đầu hàng Nhạc Trọng chỉ vì tương lai tiêu diệt Ngô Nham Hoành.
Nhạc Trọng nhìn qua Trịnh Minh Hòa đầu hàng thì nhìn qua bốn tên trưởng lão của Hồng môn:
– Các người đầu hàng hay không?
Đúng lúc này một tên hộ vệ Hồng môn nhao nhao tập kết, xông qua gian phòng hội nghị này.
Trương Sổ Văn cầm s·úng đứng ở ngoài cửa không ngừng đấu s·úng với hộ vệ Hồng môn. Hắn chính là cao thủ dùng s·úng, s·úng b·ắn ra không phát nào trượt, bằng vào lực lượng một người ép hộ vệ Hồng môn không dám tiến lên.
– Ra lệnh cho bọn họ đầu hàng!
Nhạc Trọng đem gai độc chỉ vào một tên trưởng lão nói ra.
Người trưởng lão kia vô cùng cường ngạnh nhìn qua Nhạc Trọng quát:
– Nhạc Trọng! Tao khuyên mày đầu hàng đi! Hồng môn chúng tao có một trăm hảo hán t·ử, tuyệt đối sẽ không khuất phục loại ác ôn như mày! ! Bọn mày chỉ có năm người, cho dù g·iết bọn tao thì Hồng môn cũng không có khả năng khuất phục! Cuối cùng cũng chỉ là cục diện lưỡng bại câu thương mà thôi.
– Hảo hán t·ử! Đi c·hết đi!
Ánh mắt Nhạc Trọng lạnh như băng bóp cò s·úng.
Phanh một tiếng s·úng vang! Đầu của trưởng lão này nổ tung.
Uy lực của gai độc vô cùng khủng bố, có thể so sánh với zpt90 25 li, b·ắn vào đầu người thì dễ dàng b·ắn nát đầu.
Nhạc Trọng đem gai độc dời lên người của trưởng lão khác.
– Hồng môn hơn một trăm có làm được cái gì. Tôi ngày hôm qua g·iết hai doanh tám trăm người của Ngô Nham Hoành. Hôm nay lại g·iết thêm trăm người cũng chỉ là một bữa ăn sáng. Cho dù các người là người Hoa, chỉ cần là địch nhân của tôi thì tôi không bao giờ hạ thủ lưu tình. Đầu hàng hay không hàng?
Nghe Nhạc Trọng nói thì trong mắt mấy người Hoa Hưng Hội toát ra thần sắc không dám tin. Bọn họ không tin Nhạc Trọng đơn thương độc mã có thể tiêu diệt hai doanh của Ngô Nham Hoành.
Hồ Ngạn trầm giọng nói ra:
– Đó là thật! ! Nhạc Trọng có được năng lực thao túng biến dị thú. Các người nên hàng đi.
Hồ Ngạn không nghĩ Nhạc Trọng ra tay lại hung ác như vậy, nói g·iết liền g·iết, lập tức tiêu diệt môn chủ Hồng môn. Thế mạnh mẽ hợp nhất Hồng môn. Nhưng mà bây giờ tên lên dây không thể không b·ắn, hắn phải phối hợp Nhạc Trọng bắt lấy Hồng môn. Nếu không Hồng môn phản công thì bọn họ sẽ có t·ử thương.
Người trưởng lão kia vẻ mặt hoảng sợ lớn tiếng nói:
– Tôi đầu hàng! Đừng g·iết tôi!
Người trưởng lão kia vừa đầu hàng, Nhạc Trọng đem gai độc chỉ vào người khác.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »