Chương 415: Đồ sát

Phạm vi hai trăm mét này không có gì cây cối, không có công cự che chắn, được thanh lý sạch sẽ. Nhạc Trọng nếu tiếp tục tiến lên sẽ thành mục tiêu cho ngươi ta b·ắn.
Trong trấn nhỏ này có không ít s·úng máy hạng nặng, dù s·úng máy hạng nặng b·ắn lên người không làm tổn thương Nhạc Trọng, nhưng mà lực trùng kích làm hắn nội thương không nhẹ. Dù sao cường độ thân thể của hắn không có biên thái như biến dị thú.
Nhạc Trọng nhanh chóng di động thật nhanh, đem toàn bộ trấn nhỏ thu vào mắt, toàn bộ hỏa lực hiện ra trước mặt của hắn. Hắn nhìn qua hướng trấn nhỏ, mười đoàn ma viêm nhỏ bay ra ngoài, phá toái hư không b·ắn vào mười hai điểm đang nã hỏa lực.
Trong chớp mắt hỏa diễm vô cùng phong bạo b·ắn tới, trực tiếp tiêu diệt ba mươi mấy tên tinh anh của Ngô Nham Hoành ở trong đó. Hỏa diễm đáng sợ rơi vào trong công sự thì lập tức sinh ra tiếng nổ mạnh. Một loạt tinh anh trong đó bị hỏa diễm thiêu c·hết, nhưng mà Nhạc Trọng cũng hao phí hơn hai mươi điểm tinh thần.
Thành quả chiên đấu như vậy cũng chỉ có kỹ năng ma viêm được tăng ba cấp và là cường giả như Nhạc Trọng mới có khả năng sử dụng.
Cường giả thao túng hỏa diễm, Vệ Trữ Quốc chỉ có thể thao túng tám hỏa diễm, hơn nữa muốn làm như vậy cũng hao phí bốn mươi điểm tinh thần lực. Một kích là làm hắn tiêu hao sạch sẽ.
Mà những điểm hỏa lực bị tiêu diệt, hỏa lực của trấn nhỏ bị diệt tám phần.
Dị quang trong mắt Nhạc Trọng chớp liên tục, hắn dùng s·úng trường 05 lao thẳng vào trong trấn nhỏ.
Những điểm hỏa lực kia bị tiêu diệt, tám tên s·úng b·ắn tỉa trong trấn không ngừng xạ kích vào Nhạc Trọng. Nhưng mà tuy là cao thủ b·ắn tỉa, muốn b·ắn trúng người có tốc độ gấp mười ba lần người bình thường là khó khăn, viên đ·ạn của bọn họ nhắm vào thân thể Nhạc Trọng nhưng góc áo cũng không tổn thương được.
Bộ đội trong trấn nhìn thấy Nhạc Trọng lẻ loi một mình xông lại, lập tức thập phần tự động co đầu rút cổ trong phòng tuyến thứ hai.
Một tên dùng pháo cối không ngừng oanh kích Nhạc Trọng, âm thanh nổ tung không ngừng vang lên.
Nhạc Trọng chạy nhanh vào trong trấn, từng đoàn từng đoàn ma viêm không ngừng bay ra ngoài, hỏa lực không ngừng b·ắn tới. Ngọn lửa kinh khủng tiêu diệt không biết bao nhiêu chiến sĩ Thái.
Trong trấn có hỏa diễm nhanh chóng xuất hiện, tinh nhuệ của Ngô Nham Hoành ở trong trấn bị ma viêm của Nhạc Trọng tiêu diệt không ít.
Tinh anh trong trấn nhỏ Lý Tiếu Lợi nhìn thấy nhiều chiến sĩ bị ma viêm của Nhạc Trọng tiêu diệt, trong mắt hiện ra một tia kinh hãi:
– Thật đáng sợ! ! Thằng này quá kinh khủng! ! Đây là người tiến hóa cùng đẳng cấp với bệ hạ. Hắn không phải tồn tại chúng ta có thể chống lại.
Một gã tham mưu đi tới bên người Lý Tiếu Lợi dò hỏi:
– Đại đội trưởng! Làm sao bây giờ? Hơn một nửa huynh đệ đã c·hết rồi!
Lý Tiếu Lợi trong mắt hiện ra thần sắc kinh hãi, lạnh giọng quát:
– Rút lui! ! Truyền mệnh lệnh của tôi! Tất cả mọi người lập tức rút lui ra khỏi trấn nhỏ này! Bảo tất cả người sống sót rút lui.
Lý Tiếu Lợi nhìn qua tên tham mưu đưa ra mệnh lệnh tàn khốc.
– Trước khi rút lui t·àn s·át toàn bộ người Hoa!
Trong tình huống khẩn cấp này, Lý Tiếu Lợi không thể cho toàn bộ người Thái Lan rút lui, chớ nói chi là người Hoa như heo chó trong mắt của hắn. Ngô Nham Hoành đưa người Hoa tới đã chịu đủ người Thái Lan t·ra t·ấn. Một khi bọn họ có cơ hội, bọn họ sẽ là t·ử địch của Ngô Nham Hoành. Lý Tiếu Lợi là người tâm ngoan thủ lạt, hắn tự nhiên sẽ không lưu tai họa ngầm.
Tên tham mưu sững sờ một chút, do dự hỏi:
– Những nữ nhân người Hoa cũng phải g·iết sao?
Trong trấn nhỏ này, vừa mới chuyển tới một đám nữ nhân người Hoa tư chất không tệ. Tên tham mưu có chút không đành lòng g·iết những nữ nhân mình từng đùa bỡn.
Lý Tiếu Lợi lạnh lùng nhìn qua tên tham mưu trưởng:
– G·iết tất cả!
– Vâng! Đại nhân!
Tên tham mưu đã cảm giác được Lý Tiếu Lợi tức giận, hắn lập tức ứng một câu sau đó rời đi.
Tên tham mưu nhanh chóng đi tới nơi nhốt người Hoa, đem lệnh của Lý Tiếu Lợi truyền đạt tới binh sĩ của Đại Thái Lan đế quốc.
Cánh cửa ngục giam nhanh chóng được mở ra, những tù phạm người Hoa thần thái vô thần và đầy hoảng sợ nhìn qua. Những tù phạm người Hoa này bị Ngô Nham Hoành sử dụng như nô lệ, xây dựng các công sự là dựa vào tù phạm người Hoa làm, mà bọn họ ăn đồ ăn kém nhất, cũng không có một chút tự do, chỉ có thể trở thành nô lệ.
– Nhanh! ! ! Hoa cẩu! ! Đi ra nhanh cho tao! Đi nhanh lên!
Một gã quân Thái dùng s·úng trường hung hăng đập vào đầu tù phạm người Hoa một cái, làm tên người Hoa này đổ m·áu đầu.
– m·ẹ k·iếp! ! Thật vô dụng! Đi c·hết đi!
Tên quân Thái mắng một câu, trực tiếp đem họng s·úng nhắm ngay đầu tên tù phạm b·ắn một cái.
Phanh một tiếng s·úng vang, đầu tên tù phạm người Hoa xuất hiện cái lỗ, biến thành thi thể.
Những tù phạm người Hoa nhìn thấy cảnh này, trong mắt đều hiện ra vẻ sợ hãi, tuy không dám làm cử động gì, những tên gan lớn đã bị quân Thái xử b·ắn lâu rồi.
Một tên người Hoa rất nhanh nhanh chóng ra ngoài, đi lên quảng trường, lúc này có mười hai tên vũ trang người Thái đang đứng đó.
Nhìn thấy đám người người Hoa đã đừng lại, tên đội trưởng quân Thái lãnh khốc ra lệnh:
– Nổ s·úng!
Trong một chớp mắt ba khẩu s·úng máy hạng nhẹ nổ s·úng, viên đ·ạn nhanh chóng ghim vào người mười tên người Hoa, làm những người Hoa này biến thành cái sàn, m·áu tươi văng khắp nơi, nhuộm đỏ quảng trường.
– Đừng g·iết tôi! ! Tôi không muốn c·hết! !
– Van cầu các người đừng g·iết tôi!
Những người Hoa khác nhìn thấy một màn đồ sát này, trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhìn qua quân Thái cầu khẩn.
– Hoa cẩu lăn tăn cái gì, thành thật một chút!
Những tên người Hoa cầu xin chọc giận quân Thái, trong con mắt của bọn họ hiện ra thần sắc tức giận b·ắn vào đám người Hoa.
Từng tiếng s·úng vang lên, những tù phạm người Hoa ồn ào lập tức bị quân thái b·ắn c·hết.
Nhìn thấy một màn tàn khốc này, tất cả người Hoa đều tuyệt vọng, trầm mặc khóc lóc bị quân Thái xua vào trong quảng trường, chờ đợi lần đồ sát tới gần.
– Những tên Hoa cẩu này phải g·iết toàn bộ.
Tên trung đội trưởng quân Thái trung mắng một câu, đang muốn phát lệnh nổ s·úng.
Phanh một tiếng s·úng vang, tên trung đội trưởng đang định ra lệnh đồ sát bị b·ắn vào đầu, m·áu đỏ tươi rơi khắp nơi.
– G·iết hắn! !
– G·iết m·a q·uỷ kia!
Những chiến sĩ quân Thái vừa nhìn thấy Nhạc Trọng, chợt rống lớn lên. Đồng thời mỗi người cầm s·úng b·ắn về phía Nhạc Trọng bên này.
– Đều đi c·hết đi! Súc sinh!
Nhạc Trọng hai mắt hàn quang chớp động, phát động kỹ năng ma viêm, mười một đoàn ma viêm lăng không hiện ra thiêu đốt đám quân Thái.
– Ah! ! !
– Đau quá! ! !
– Cứu mạng! ! !
Những quân Thái không ngừng phát ra âm thanh thống khổ, bọn họ hỏa diễm bao phủ, trong thời gian ngắn kêu la thảm thiết, giãy dụa trong hỏa diễm và biến thành tro bụi.
Lửa cháy mạnh thiêu đốt là cực hình, Nhạc Trọng thao tác hỏa diễm đã thập phần có tâm đắc, có thể tự do thao túng cường độ. Hắn có thể thao túng hỏa diễm lập tức g·iết người, cũng có thể thao túng hỏa diễm làm cho người ta bị lửa thiêu đốt từ từ mà c·hết.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »