Chương 459: Trữ Nhược T·ử

Năng lực chiến đấu chính diện, năng lực sống sót trên chiên trường, năng lực phá hoại của Nhạc Trọng đều là nhất đẳng cường hoành, nhưng mà đối mặt với địch nhân ẩn nấp và á·m s·át thì kém xa ảnh lang của Minh Giai Giai.
Thời điểm tiến vào nơi mới mà không có Minh Giai Giai hỗ trợ, Nhạc Trọng cũng không cách nào diệt sát được những tên binh sĩ canh gác cẩn mật một cách dễ dàng. Nói cách khác Minh Giai Giai có tác dụng giống như ra đa, có thể bắt được toàn bộ vị trí của địch nhân phản hồi cho Nhạc Trọng.
Trữ Nhược T·ử thoáng cái ôm cánh tay của Nhạc Trọng và đôi mắt to tròn ngập nước óng ánh hào quang, nhìn qua Nhạc Trọng làm nũng nói:
– Ca ca ca ca cũng mang Nhược T·ử đi với, Nhược T·ử cũng muốn ở cùng chỗ với ca ca.
Nhạc Trọng nhìn qua Trữ Nhược T·ử đáng yêu, bất vi sở động trực tiếp cự tuyệt nói:
– Không được, em không có năng lực đặc thù. Mang em đi quá nguy hiểm rồi.
Trữ Nhược T·ử hai mắt đẫm lệ nhìn qua Nhạc Trọng, mềm giọng cầu khẩn nói:
– Đại ca ca, Nhược T·ử nghe nói đại ca ca có biện pháp đem người bình thường trở thành người tiến hóa. Đại ca ca đem Nhược T·ử cũng biến thành người tiến hóa đi, Nhược T·ử cũng muốn đi cùng ca ca.
Nghe được Trữ Nhược T·ử nói vậy trừ Minh Giai Giai ra, ánh mắt bốn nữ hài không nhịn được mà nhìn qua Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng có được năng lực biến người bình thường trở thành người tiến hóa, pử huyện Kinh Tây, huyện Thiên Tân có nhiều người sống sót đều biết rõ. Nhạc Trọng cũng cũng không có ngăn cản tin tức này truyền bá ra ngoài, bởi vì sau khi tin tức này truyền bá ra, rất nhiều bộ hạ của hắn càng trở nên đồng tâm hợp lực, bọn họ thập phần khát vọng có được năng lực như người tiến hóa.
Nhạc Trọng sờ sờ đầu của Trữ Nhược T·ử, cười nhạt một tiếng nói:
– Anh đúng là có năng lực giúp người ta trở thành người tiến hóa. Nhưng mà bảo vật này quá mức trân quý, hiện tại em còn không có cách nào khiến anh giao nó cho em.
Chất lỏng xà đản quả vô cùng trân quý, mỗi một cái đều có thể tạo ra người tiến hóa, Nhạc Trọng chỉ mang nó ban cho đại công thần và người lập nhiều công lao trung thành và tận tâm. Lúc trước hắn đem nước xà đản quả cho Minh Giai Giai biến thành người tiến hóa, đó là lúc trước hắn không có người sử dụng, thập phần bất đắc dĩ.
Gương mặt nhỏ nhắn của Trữ Nhược T·ử phồng lên, giận dỗi tránh khỏi người của Nhạc Trọng:
– Nhược T·ử giận đại ca ca là người xấu, Nhược T·ử không để ý tới anh!
Nhạc Trọng nhìn thấy Trữ Nhược T·ử thì mỉm cười không nói thêm gì, hắn ngâm trong bồn tắm một hồi, liền ôm Đổng Linh đứng lên rời khỏi đây.
Tô Tuyết Linh không lâu cũng đứng lên ra khỏi bồn tắm, lại đi ra ngoài.
Tô Tuyết Linh vừa đi, Trữ Vũ Hân chợt nghiêm mặt, nhìn qua Trữ Nhược T·ử khiển trách:
– Nhược T·ử em hôm nay làm sao thế? Bộ dáng của em như vậy anh ta đột nhiên đại phát thú tính thì làm sao?
Nụ cười đáng yêu và xinh đẹp trên mặt của Trữ Nhược T·ử lúc này hoàn toàn rút đi, lộ làm ra một bộ dáng đạm mạc và thành thục không phù hợp tuổi, dùng âm thanh trẻ con ngây thơ nói:
– Chị à, mọi người đều nằm trong tay của anh ta, nếu như anh ta đại phát thú tính cũng không có cách nào. Nơi này không tồi đâu, so với bên ngoài thì tốt hơn nhiều lắm, nếu chúng ra rơi vào trong tay của những người biến thái, khi đó mới là sống không bằng c·hết chân chính.
Trữ Nhược T·ử thầm nghĩ tới cảnh mấy nam nhân cùng vây quanh chơi một tiểu nữ hài nhỏ bé thì thân thể run nhè nhẹ lên, toàn thân lạnh buốt. Nàng cắn răng trong mắt hiện ra vẻ thành thục không thuộc về mình, nói:
– Nếu muốn sống sót trong tận thế này. Nhất định phải có được lực lượng cường đại. Em nhất định sẽ chinh phục Nhạc Trọng, làm cho anh ta quỳ trước váy quả lựu của em. Bởi như vậy chị em chúng ta mới có thể thư thư phục phục sống an ổn trong tận thế.
Trữ Vũ Hân tức giận lớn tiếng nói:
– Nhưng nếu anh ta xúc phạm tới em thì làm sao bây giờ? Nam nhân là loại sinh vật căn bản khống chế không nổi dục vọng của mình đâu.
Trữ Nhược T·ử vẻ mặt hờ hững nói:
– Vậy hãy để cho anh ta xâm phạm đi, từ khi đi vào trong biệt thự này thì em đã có giác ngộ như vậy. Chúng ta là nữ t·ử yếu đuối ở trong tận thế cho dù không bị anh ta xâm phạm thì cũng sẽ bị người khác xâm phạm.
Trữ Vũ Hân tức giận đến thân thể run rẩy, hung hăng tát một cái lên mặt của Trữ Nhược T·ử, nàng cảm thấy tức giận vì em gái bất thành khí của mình.
Trữ Vũ Hân bị tát lên gương mặt nhỏ nhắn của Trữ Nhược T·ử thì trên mặt của Trữ Nhược T·ử hiện ra năm ngón tay đỏ hồng.
Trữ Vũ Hân nhìn thấy năm dấu ngón tay đỏ bừng trên mặt em của mình, vô cùng đau lòng, nàng thoáng cái ôm lấy thân thể mềm mại của Trữ Nhược T·ử và khóc lóc nói:
– Thực xin lỗi thực xin lỗi là chị không tốt, là chị không tốt mà!
Hai mắt của Trữ Nhược T·ử rưng rưng, nàng ôm Trữ Vũ Hân thập phần thành thục an ủi:
– Chị không sai, là chúng ta quá vô liêm sỉ. Chị yên tâm, Nhược T·ử nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ chị, dù sao chúng ta là người thân nhất trên đời. Chị yên tâm đi, Nhược T·ử sẽ là đệ nhất loli đáng yêu nhất thiên hạ, thân là tiểu loli mà Nhạc Trọng yêu thích nhất định sẽ không tổn thương Nhược T·ử đáng yêu.
Trữ Vũ Hân ôm chặc lấy Trữ Nhược T·ử, nói:
– Không, Nhược T·ử vốn nên để chị bảo hộ, chị nhất định sẽ không cho ai làm tổn thương tới em cả!
– Chị sẽ bảo vệ em cho dù phải giao ra bất kỳ thứ gì, chị sẽ bảo vệ em!
Trữ Vũ Hân ôm lấy thân nhân duy nhất của mình, trong mắt hiện ra thần sắc kiên định.
Trữ Nhược T·ử cũng không nói gì, hai đại tiểu mỹ nữ chỉ lặng lẽ ôm lấy nhau, một cổ cảm giác ấm áp tràn ngập giữ hai người.
– Này Nhược T·ử, em vừa rồi gọi Nhạc Trọng là đại ca ca, có phải quá buồn nôn không?
– Ôi chao! Không có nam nhân nào ưa thích bộ dáng như chị đâu!
Trữ Vũ Hân vẻ mặt mê hoặc:
– Ân? Là như thế nào?
– Chị quá chăm chỉ học tập, thế cho nên đến bây giờ cũng không có nói chuyện yêu đương, thật sự là thật đáng buồn!
Trữ Vũ Hân cầm lấy gương mặt của Trữ Nhược T·ử không ngừng xoa nắn, nói:
– Thối tiểu quỷ, là em thành thục quá sớm!
Trữ Nhược T·ử phát ra âm thanh như đang rên rĩ.
– Chị không nên làm hư gương mặt đáng yêu đệ nhất thiên hạ của Nhược T·ử nha!
– Em từ chỗ nào mà biết những thứ loạn thất bát tao này vậy?
– Đương nhiên là manga ~ trở về em đưa vài quyển manga tình yêu cho chị xem, như vậy chị sẽ hiểu được loại sinh vật nam nhân là cái dạng gì, hì hì…
Không có vẻ giả bộ đáng yêu trước mặt của Nhạc Trọng, Trữ Nhược T·ử ở trước mặt chị của mình liền biểu lộ gương mặt chân thật của mình, mang trên mặt vẻ tươi cười hạnh phúc. Trải qua rất nhiều trắc trở cho nên Trữ Nhược T·ử đã biết rõ, có thể sống cùng thân nhân của mình trên đời cũng đã là hạnh phúc lớn nhất.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Nhạc Trọng vẫn còn đang ngủ say, chợt có âm thanh tiểu hài t·ử ghé vào tai của hắn nói nhỏ.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »