Chương 625: Thành phố Lan Sơn rơi vào tay giặc! (1)

Đại lượng đ·ạn pháo b·ắn phá về phía thành phố Lan Sơn, lúc này Thiên Đường Thần Quốc không chút nào cố kỵ đến thương v·ong của bình dân, chỗ nào nhiều người, hỏa lực của bọn hắn sẽ b·ắn về chỗ đó.
Phi cơ trực thăng võ trang trên bầu trời cũng đang không ngừng phóng ra đ·ạn lửa đánh vào trong thành phố Lan Sơn, trực tiếp nổ c·hết mảng lớn người sống sót Thái Lan.
Những chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc đánh vào trong thành phố Lan Sơn cũng đều thập phần tàn nhẫn g·iết c·hết tất cả vật thể hoạt động mà bọn hắn trông thấy. Vô luận nam nữ già trẻ, chỉ cần là nhân loại, bọn hắn đều nổ s·úng g·iết c·hết.
A Lịch Khắc Tư lúc này đã hạ quyết tâm phải đánh hạ thành phố Lan Sơn, bộ đội Thiên Đường Thần Quốc dưới trướng hắn nhất định phải công chiếm thành phố Lan Sơn.
Ngô Nham Hồng và Trần Thắng Dũng dốc sức chống cự, từng đám thanh niên Thái Lan tràn ngập nhiệt huyết bị đưa đến chiến trường, hóa thành pháo hôi và vô số cỗ thi thể.
Ở một góc chiến trường, thân thể Ngô Nham Hồng được bao trùm lên một tầng áo giáp sắt thép dày đến mười li mét, phảng phất như sắt thép chiến sĩ xuyên thẳng qua trong chiến trường. Hắn tiện tay đánh ra một quyền, chợt trực tiếp đánh bay một gã chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc.
Bốn gã chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc vây qua, cầm trong tay S·úng Tiểu Liên điên cuồng b·ắn phá về phía Ngô Nham Hồng. Đại lượng viên đ·ạn b·ắn lên thân thể Ngô Nham Hồng đều nhao nhao bị đẩy lùi ra.
Ngô Nham Hồng nhìn bốn gã chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc kia, vung tay lên, từ trong đại lâu hai bên nổ b·ắn ra từng đạo thép vô cùng bén nhọn thoáng một phát đ·âm vào trong đầu bốn gã chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc kia.
Thoáng một phát g·iết c·hết năm tên chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc, Ngô Nham Hồng có chút thở gấp thở ra một hơi, nếu hắn không sử dụng năng lực, quả thật không dễ dàng tiêu diệt những chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc kia.
Ngay khi Ngô Nham Hồng vừa mới thở một hơi thì một cổ cảm giác nguy hiểm đã tuôn ra trong lòng hắn, hắn lập tức nhảy sang một bên.
Đại địa rạn nứt, từng đạo gai đất bén nhọn từ chỗ hắn đứng nổ b·ắn ra.
Phanh!
Nương theo một tiếng s·úng vang, Ngô Nham Hồng nhảy sang một bên bị một phát đ·ạn s·úng ngắm đường kính lớn ẩn chứa kỹ năng cường kích thương b·ắn trúng trực tiếp muốn nổ tung lên, cứ thế nổ tung sắt thép bao trùm vai trái Ngô Nham Hồng, đồng thời nổ nát bấy xương cốt vai trái hắn.
– Bọn hắn rốt cục động thủ!
Ngô Nham Hồng mặt hiện lên một vòng tái nhợt, trong nội tâm sinh ra một cổ hiểu ra.
Ngô Nham Hồng sau khi bị một s·úng bắt hỏng tay trái, hai gã cận vệ Cường Hóa Giả hệ cận chiến, một gã biến thân thành Lang Nhân, một gã biến thân thành Báo Nhân trực tiếp lao về phía hắn.
Mặt bên khác thì một gã cao thủ Tinh Thần Hệ trực tiếp phát động ra tinh thần trùng kích về phía Ngô Nham Hồng.
Trong một tòa đại lâu, một gã nam t·ử tóc vàng mắt xanh ánh mắt lạnh như băng cầm một cây s·úng ngắm về phía Ngô Nham Hồng.
Một gã cao thủ trực tiếp từ xa phát động ra kỹ năng điều khiển trọng lực cấp hai, trong chớp mắt Ngô Nham Hồng đã bị trọng lực tám lần bao phủ, tốc độ thoáng cái trở nên vô cùng chậm rãi, mỗi lần đi một bước đều cần hao phí khí lực rất lớn.
Tầng áo giáp sắt théo quanh người Ngô Nham Hồng chính là hắn sử dụng dị năng điều khiển sắt thép khống c·hết, nếu không trọng lực tám lần vừa bao phủ là đã có thể trực tiếp ép hắn thành bánh thịt rồi.
Vì tiêu diệt Ngô Nham Hồng, A Lịch Khắc Tư thoáng cái đã điều động ra sáu gã đẳng cấp cường hóa vượt qua cấp 40, thậm chí còn có hai gã cường hóa đẳng cấp cao tới 50 liên thủ á·m s·át Ngô Nham Hồng.
Một khi g·iết c·hết Ngô Nham Hồng, chống cự trong thành phố Lan Sơn sẽ lập tức yếu đi ba thành.
Ngô Nham Hồng với tư cách hoàng đế kiêm đệ nhất cao thủ Đại Thái đế quốc, sức chiến đấu quả thật cực kỳ cường hoành, tinh anh Thiên Đường Thần Quốc c·hết trong tay hắn tính ra đã gần 200 người. Đây đã là con số thập phần đáng sợ. Phải biết rằng, toàn bộ binh lực của Thiên Đường Thần Quốc chi bộ Thái Lan đệ nhất quân đoàn cũng chỉ có 2000 người. Nói cách khác, một mình hắn đã g·iết c·hết một phần mười binh lực Thiên Đường Thần Quốc.
– Muốn g·iết ta! Các ngươi cũng phải trả một cái giá lớn mới được! Lợn da trắng!
Trong mắt Ngô Nham Hồng hiện lên một vòng mỉm cười tàn khốc.
Tinh thần trùng kích thoáng cái đánh vào thân thể Ngô Nham Hồng, bạch quang lóe lên chợt sụp đổ biến mất.
Cường Hóa Giả Lang Nhân thoáng một phát vọt tới trước người Ngô Nham Hồng, một trảo hung hăng chộp về phía đầu Ngô Nham Hồng. Đầu Ngô Nham Hồng tuy rằng cũng có áo giáp sắt thép thủ hộ, nhưng trước móng vuốt sắt bén kia lại mỏng manh như giấy vậy.
– Đi c·hết đi!
Trong mắt Ngô Nham Hồng hiện lên một vòng lệ mang, không tránh không né đột nhiên vọt tới tên Cường Hóa Giả Lang Nhân kia, đầu hắn có chút hơi nghiêng, mặc cho móng vuốt sắc bén của Cường Hóa Giả Lang Nhân kia xé rách áo giáp sắt thép nơi mặt hắn, hơn nữa còn khiến mặt hắn xuất hiện năm đạo vết thương sâu.
Ngô Nham Hồng hung hăng đánh một quyền lên phần bụng tên Cường Hóa Giả Lang Nhân kia, từ trong quả đấm của hắn nổ b·ắn ra một đạo thép thiết lợi k·iếm bén nhọn xỏ xuyên qua thân thể tên Lang Nhân kia. Hắn dùng lực nhảy lên, lợi k·iếm sắc bén kia trực tiếp c·hém đầu tên Lang Nhân kia thành hai đoạn, m·áu tươi văng khắp nơi.
Một gã Cường Hóa Giả Báo Nhân khác cũng giống như quỷ mỵ vọt tới bên người Ngô Nham Hồng. Ngô Nham Hồng đột nhiên ra tay như tiên tri, hung hăng đánh lên đầu lâu tên Báo Nhân kia, một quyền đánh nát đầu hắn.
Sau khi cường sát tên Báo Nhân kia, Ngô Nham Hồng nhìn tên Cường Hóa Giả phát động tinh thần trùng kích kia, vung tay lên, hai mươi quả bi sắt trải qua áp súc, mỗi một quả nặng đến 100 kg b·ắn tới như đ·ạn pháo. Thoáng một phát đã đánh tên Cường Hóa Giả kia đến tứ chi đứt gãy, trực tiếp t·ử v·ong.
Đúng lúc này, tên cao thủ cầm s·úng nhắm liền trực tiếp bóp lấy cò s·úng, một phát đ·ạn hỏa tiễn bay về phía Ngô Nham Hồng.
Tên cao thủ kia được kỹ năng điều khiển đường đ·ạn,, đ·ạn pháo do hắn b·ắn ra tuyệt đối có thể trúng mục tiêu mục tiêu. Không biết có bao nhiêu cao thủ đã c·hết trong tay hắn rồi.
Ngô Nham Hồng trong mắt dị quang chớp động, phát động kỹ năng điều khiển sắt thép, tầng áo giáp sắt théo bọc quanh thân hắn chợt bay ra, ngưng tụ ra một mặt tấm chắn sắt thép trước người hắn.
Đ·ạn hỏa tiễn kia b·ắn lên tấm chắn liền nổ tung, trực tiếp khiến tấm chắn xuất hiện một lỗ lớn, nhưng không cách nào uy hiếp Ngô Nham Hồng.
Ngô Nham Hồng nhìn tên cao thủ cầm s·úng kia, trong mắt hàn quang lóe lên, trực tiếp phát động ra kỹ năng điều khiển sắt thép, từng đạo thép bén nhọn bị hút ra từ trong tòa nhà kia, vọt về phía tên cao thủ kia!
Tên kia cầm Cường Hóa Giả cầm s·úng kia cũng là một gã cao thủ, hắn trước tiên làm ra phản ứng né tránh những gai thép bén nhọn kia khắp bốn phía.
Phanh!
Ngay khi Ngô Nham Hồng điều khiển lấy những gai thép đ·âm c·hết tên cao thủ cầu s·úng thì một phát đ·ạn s·úng ngắmẩn chứa kỹ năng cường kích thương đã b·ắn vào trên thân thể Ngô Nham Hồng, như muốn nổ tung lên.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »