Chương 672: Phật Thánh thu đồ (Phật Thánh thu nhận đệ t·ử)

Minh bạch suy nghĩ của D·ao Quang, Trần Ngọc Loan liền dẫn hắn tới Trừ Ma đại điện. Vừa ra lệnh đệ t·ử liên minh đi mời các cao thủ khác tới, nàng vừa đem chuyện chiều nay tỉ mỉ thuật lại một lượt cho D·ao Quang.
Chờ đến khi D·ao Quang nghe xong toàn bộ, Trần Ngọc Loan mới hỏi:
– Trước mắt đại thù của đệ đã báo được rồi, đệ có dự tính gì chưa?
D·ao Quang suy nghĩ một chút rồi cảm xúc nói:
– Sinh mạng của D·ao Quang là do Lục thúc thúc ban cho, không có Lục thúc thúc thì không có D·ao Quang này. Do đó, đệ muốn trợ giúp thúc ấy hoàn thành tâm nguyện. Trước mắt sinh t·ử của Lục thúc thúc còn chưa rõ ràng, nên đệ dự định đi tìm Lục thúc thúc, nhất định phải làm rõ tình hình của Lục thúc thúc.
Trần Ngọc Loan khuyên nhủ:
– D·ao Quang, đệ đừng vội vàng, Lục đại ca nhất định không gặp chuyện gì đâu. Ta nghĩ không bằng trước hết đệ hãy tạm ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày, đến khi có tin tức của Lục đại ca, ta sẽ thông báo cho đệ là thuận tiện nhất.
D·ao Quang ngập ngừng nói:
– Việc này đệ cảm thấy không được thỏa đáng cho lắm, đệ thật sự muốn tới động sâu thần bí đó thăm dò một phen trước đã.
Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:
– Không được, nơi ấy vô cùng nguy hiểm. K·iếm Vô Trần cũng đã từng nói rất rõ ràng, cho dù là cao thủ tu vi cực cao tiến vào thì cũng chỉ có c·hết không còn nghi ngờ gì nữa, vì vậy đệ không được tự ý hành động. Lục đại ca một thân sở hữu pháp quyết hỗn tạp, lại trải qua vô vàn hiểm nguy, ta tin rằng cho dù huynh ấy có rơi vào hiểm địa, huynh ấy nhất định cũng sẽ có biện pháp để thoát khỏi nguy khốn. Nhưng nếu đệ hấp tấp xông vào như vậy, chỉ đem lại cho huynh ấy thêm phần phiền phức mà thôi.
D·ao Quang trầm mặc không nói, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới miễn cưỡng thốt lên:
– Nếu đã như vậy, đệ sẽ tạm thời lưu lại nơi đây, có tin tức gì tỷ nhớ phải báo ngay cho đệ đấy.
Trần Ngọc Loan cười mỉm, an ủi nói:
– Yên tâm đi, chúng ta phải tin rằng Lục đại ca sẽ không gặp chuyện gì. Được rồi, mọi người cũng đến cả rồi, để tỷ giới thiệu với đệ, đây đều là các cao thủ của Trừ Ma liên minh, cũng đều là bằng hữu của Lục đại ca.
D·ao Quang khẽ gật đầu, quay người đưa mắt nhìn về phía cửa, tiến vào có bốn người, nhưng nó chỉ nhận ra hai người, một người là Quy Vô đạo trưởng, một người khác là Tư Đồ Thần Phong, còn lại Phần Thiên và Phật Thánh Đạo Tiên, D·ao Quang mặc dù chưa gặp qua, nhưng ngay lần đầu tiên gặp mặt đã phát hiện hai người này có chỗ đặc biệt kỳ dị, nhất là Phật Thánh Đạo Tiên, cảm giác thấy ánh mắt nhìn mình rất cổ quái, dường như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của D·ao Quang.
Sau khi giới thiệu làm quen, mỗi người đều lộ vẻ rất nhiệt tình. Trong số đó, Phật Thánh Đạo Tiên vô cùng hứng thú khi tiếp xúc với D·ao Quang, cười hắc hắc nói:
– D·ao Quang, ngươi trong mình mang Nại Hà châu, lại được khí thánh linh của kì thú tương trợ, hơn nữa còn học được pháp quyết của Ma vực, việc này thật không đơn giản a. Chỉ có một điều rất đáng tiếc là không có một nền tảng tu chân, đối với các loại lực lượng của bản thân cũng không cách nào nắm vững, do vậy một thân tu vi lại chỉ có thể phát huy được khoảng phân nửa thôi.
D·ao Quang tròn mắt nhìn Phật Thánh Đạo Tiên, không phục nói:
– Vãn bối tu luyện thời gian quá ngắn, tự nhiên không thể so với tiền bối được, nhưng chỉ cần vãn bối gian khổ luyện tập, sẽ có một ngày vượt qua tiền bối.
Phật Thánh Đạo Tiên cười hắc hắc đáp:
– Điều này là đương nhiên rồi, chờ ngươi tu luyện ngót nghét nghìn năm nữa, lúc đó thì ta đã sớm về với đất mẹ rồi, ngươi tất nhiên là sẽ mạnh hơn ta.
D·ao Quang sắc mặt thay đổi, đang muốn phản bác lại những lời của Phật Thánh Đạo Tiên, nhưng bị Trần Ngọc Loan cản lại.
Kéo tay D·ao Quang, Trần Ngọc Loan thấp giọng nói:
– Nghe lời tỷ tỷ đi, không cần cùng tiền bối đấu khẩu, tỷ giúp đệ ứng phó với ông ấy là được rồi.
D·ao Quang đưa mắt nhìn Trần Ngọc Loan, hơi ngập ngừng một chút, cuối cùng thì gật đầu nói:
– Mọi việc cứ theo lời tỷ nói.
Trần Ngọc Loan điềm nhiên nở một nụ cười, xoay đầu nhìn về phía Phật Đạo Thánh Tiên nói:
– Tiền bối, người nói nếu một cao nhân tinh thông Phật, Đạo, Yêu ba loại pháp quyết, lại thu một kẻ trong người mang Nại Hà châu, được khí thánh linh hộ thể, còn ngộ được kì học của Ma vực làm đệ t·ử, như vậy có thể bồi dưỡng ra một cao thủ đủ để cùng Lục đại ca so cao thấp hay không?
Lời này nói ra liền khiến Quy Vô đạo trưởng, Tư Đồ Thần Phong cùng Phần Thiên giật mình, rồi trên khuôn mặt lộ ra nụ cười, D·ao Quang thì thần sắc ngây ngốc, hơi có chút lúng túng, muốn thoát khỏi tay của Trần Ngọc Loan, nhưng lại bị nàng nắm chặt lấy, không ngừng đánh mắt cho nó, khiến cho D·ao Quang trong lòng có chút không được thoải mái.
Phía bên này, Phật Thánh Đạo Tiên nụ cười chợt cứng lại, trừng mắt nhìn Trần Ngọc Loan nói:
– Nha đầu kia, ngươi tâm kế quả là không ít a, lại còn muốn lừa cả ta.
Trần Ngọc Loan cười yêu kiều đáp:
– Tiền bối đừng trách oan Ngọc Loan, tiểu nữ chỉ là nghĩ tốt cho tiền bối thôi, tiền bối một thân tu vi kinh thiên động địa, chẳng lẽ lại muốn một thân sở học đó thất truyền hay sao, điều này thật quá đáng tiếc a. Khó có cơ hội thu được một đồ đệ tốt như thế này, tiền bối nếu không chớp lấy thời cơ, chậm chân thì không còn cơ hội nữa đâu đấy.
Phật Thánh Đạo Tiên hừ giọng nói:
– Bằng vào dáng vẻ của nó, còn có ai thèm để mắt tới.
Trần Ngọc Loan cười đáp:
– Điều này rất khó nói a, với q·uan h·ệ của Lục đại ca và D·ao Quang, trước mắt bởi vì không có thời gian nên không nghĩ tới việc thu đồ đệ. Nhưng đến khi Lục đại ca xử lý xong mọi việc của mình, lúc đó việc thu D·ao Quang làm đồ đệ không phải là không có khả năng a. Như vậy lúc đó Lục đại ca thu được một cao đồ, còn tiền bối muốn tìm một người vượt qua được đệ t·ử của Lục đại ca, sợ là kiếp này không có hy vọng rồi.
Phật Thánh Đạo Tiên hai mắt hơi híp lại, cổ quái nhìn Trần Ngọc Loan mấy lần, hừ giọng hỏi:
– Nha đầu, ngươi muốn khích ta đấy hả?
Trần Ngọc Loan cười đáp:
– Ngọc Loan đâu dám, Ngọc Loan chỉ muốn đề tỉnh tiền bối thôi.
Phật Thánh Đạo Tiên hừ nhẹ hai tiếng, mục quang quét qua thân hình D·ao Quang đang vô cùng không tình nguyện, bực bội nói:
– Coi bộ dạng của nó kìa, ta cho dù có lòng chỉ điểm cho nó mấy chiêu, sợ rằng nó cũng tâm cao khí ngạo không muốn tiếp thụ, đã như vậy, ta lẽ nào vẫn còn…
Trần Ngọc Loan vẻ mặt vui mừng, liền dùng lực kéo tay D·ao Quang, ý muốn bảo nó nhanh chóng làm lễ bái sư. Nhưng D·ao Quang lại là một cậu bé cứng cỏi, sao có thể dễ dàng yếu đuối như vậy, thành thử tuyệt đối không để ý. Đến khi Trần Ngọc Loan thúc giục lần nữa mới không tình nguyện nói:
– Đệ không…
Trần Ngọc Loan trừng mắt nhìn nó, truyền âm nói:
– Lộn xộn, đến cả tỷ tỷ mà đệ cũng không tin ư? Nhanh nghe lời ta, đảm bảo là đệ sẽ được lợi.
D·ao Quang thấy thần sắc Trần Ngọc Loan nghiêm túc, cũng không biết là tại sao, nhưng lại không muốn phụ ý tốt của nàng, chỉ còn cách làm theo yêu cầu của Trần Ngọc Loan, cung kính hướng về phía Phật Thánh Đạo Tiên nói:
– D·ao Quang còn nhỏ, mong tiền bối chỉ dạy thêm.
Phật Thánh Đạo Tiên khuôn mặt lộ vẻ vui mừng nói:
– D·ao Quang, đến bên cạnh ta.
D·ao Quang ngần ngừ một chút, rồi chầm chậm tiến đến trước mặt Phật Thánh Đạo Tiên, có chút không hiểu đưa mắt nhìn ông ta. Phật Thánh Đạo Tiên bắt lấy tay nó, tay phải đặt trên đỉnh đầu của nó, một cỗ phật quang kim sắc bao trùm thân thể nó, khiến cho D·ao Quang sắc mặt lộ nét thống khổ, nhưng rất nhanh liền biến mất.
– Đây là món quà ra mắt của ta, sau này phải cố gắng nỗ lực, biết không hả?
D·ao Quang hơi lặng người, rồi sau đó thần sắc nghiêm túc, hướng về Phật Thánh Đạo Tiên nói:
– Cảm tạ tiền bối.
Phía sau, Ngọc Loan cười mắng:
– Ngốc quá, giờ còn chưa chịu đổi cách xưng hô, mau gọi lại một tiếng sư phụ đi.
D·ao Quang sắc mặt ửng hồng, có chút ngượng ngùng, thấp giọng hô:
– Sư phụ…
Phật Thánh Đạo Tiên vẫy tay nói:
– Được rồi, được rồi, ta không thích nghi thức rườm rà, ngươi đã bái ta làm sư phụ, mọi thứ khác tất cả giản lược đi.
D·ao Quang không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu. Bốn người trong điện liền thay nhau chúc mừng, mừng cho Phật Thánh Đạo Tiên đã thu được một cao đồ.
Sau một hồi khách sáo, Trần Ngọc Loan nói:
– Lúc này D·ao Quang gia nhập đối với chúng ta mà nói đây là một việc rất đáng mừng, như vậy thực lực của Liên minh lại được tăng cường, ứng phó với những biến cố sau này càng dễ dàng hơn. Hiện tại thông đạo nối vực chi tam giới với nhân gian đã hoàn toàn khai thông, chúng ta chỉ có thể làm một việc đó là tận lực phòng hộ, phái một lượng lớn đệ t·ử tới các nơi. Còn về các cao thủ lợi hại, chỉ có thể dựa vào mấy người chúng ta đang ngồi đây tận lực mà thôi.
Quy Vô đạo trưởng trầm giọng nói:
– Điều này minh chủ không cần nói chúng ta cũng đều hiểu rõ, với tình huống hiện tại, phổ thông đệ t·ử của liên minh trừ việc thăm dò tin tức ra, căn bản không có cách nào đối phó với những cao thủ cấp Ma tiên, do vậy chúng ta không thể dựa vào bọn họ được. Nhân gian hiện giờ yêu ma hoành hành, tùy tiện chọn một tên cao thủ đều có tu vi Bất Diệt trở lên, chúng ta trừ việc thống nhất hành động ra, quả thật không có cách nào ứng đối.
D·ao Quang nghe vậy, liền nói:
– Tình hình mặc dù không tốt lắm, nhưng cũng không quá tệ hại. Sau này nếu có hành động nào cần đơn thương độc mã, tới lúc đó tìm đệ t·ử là được rồi. Đệ t·ử trong mình có Nại Hà châu nên tương đương với tấm thân bất diệt, lại thêm có sự tương trợ của Bát Bảo, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Quy Vô đạo trưởng hài lòng nhìn nó, nhẹ giọng nói:
– D·ao Quang, tình hình của ngươi chúng ta đều biết, do vậy có ngươi ở đây chúng ta đều rất yên tâm. Còn về sau này sự việc để cho ngươi làm thì có rất nhiều, giờ ngươi không cần vội vàng, trước tiên theo sư phụ ngươi học tập thêm một chút kinh nghiệm, mọi việc còn lại để cho chúng ta xử lý.
D·ao Quang nghe vậy không nói nhiều lời nữa, im lặng ngồi bên cạnh Phật Thánh Đạo Tiên.
Một lúc sau, mọi người chuyển chủ đề, bắt đầu nói về các việc khác, vô tình trong lúc thảo luận nói tới Sát Huyết Diêm La. Nghe thấy mọi người đang tìm k·iếm Sát Huyết Diêm La, D·ao Quang mở miệng nói:
– Con biết Sát Huyết Diêm La ở đâu, con trước khi đến đây, trên đường gặp phải Thiên Ảo Quỷ Tiêu của Quỷ vực, từ miệng hắn biết được Sát Huyết Diêm La hiện giờ thụ trọng thương, đang ở một nơi gọi là Thiết Tùng lâm.Nguồn: http://truyenfull.vn
Nghe D·ao Quang kể lại xong, Trần Ngọc Loan nói:
– Do Thiên Tuyệt Tà Thần đã đi trước rồi, chúng ta lúc này mới tới thì rõ ràng đã không kịp nữa, do vậy vãn bối quyết định tạm thời bỏ qua hành động lần này, đổi thành chú ý tình hình của bọn chúng.
Quy Vô đạo trưởng nói:
– Minh chủ nói rất đúng, ta sẽ lập tức truyền lệnh cho các đệ t·ử của Liên minh, để cho bọn họ liên lạc với Văn Bất Danh, nhắc nhở hắn ta phương hướng của Sát Huyết Diêm La, để hắn lưu ý thêm một chút.
Trần Ngọc Loan mỉm cười gật đầu, tán thành với cách sắp xếp đó.
Lúc này, đợi Quy Vô đạo trưởng rời khỏi, Trần Ngọc Loan thấy thời gian không còn sớm nữa, liền đứng dậy nói:
– Mọi người hãy về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có khảo nghiệm càng nghiêm khắc hơn đang đợi chúng ta. Còn về D·ao Quang, đệ hãy ở cùng với sư phụ đệ, buổi tối có thời gian thì cần chăm chỉ học tập, tỷ sẽ an bài người chuẩn bị đầy đủ những gì đệ cần.
Nói xong Trần Ngọc Loan rời đi, mọi người cũng theo đó mà phân tán.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trừ Ma liên minh lại có một vị khách tới, người này chính là Khiếu Thiên của Thiên Chi Đô. Sau khi gặp mặt, Trần Ngọc Loan hỏi:
– Khiếu Thiên, Bách Linh tỷ tỷ có đến không?
Khiếu Thiên trả lời:
– Công chúa sẽ đến, chỉ là lúc này công chúa đang đi tìm Lục Vân, có thể đến muộn một chút.
Trần Ngọc Loan nhíu mày nói:
– Bách Linh tỷ tỷ đang tìm k·iếm Lục đại ca ư? Nơi đó rất nguy hiểm a.
Khiếu thiên lắc đầu nói:
– Công chúa chỉ là tới nhìn qua nơi âm dương cực địa thần bí đó mà thôi, chứ không tiến vào động sâu cổ quái ấy để thăm dò.
Trần Ngọc Loan lúc này mới thở phào một tiếng, cười nhẹ nói:
– Như vậy là tốt. Đúng rồi, xin mời vào trong, mọi người đều đang thảo luận trong đại điện.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »