Chương 876: Tương nhượng tam chiêu
Thiên K·iếm khách nhìn K·iếm Vô Trần trừng trừng, giọng đau buồn nói:
– Nghiệt súc, ngươi đã quên ta giáo huấn ngươi thế nào rồi chăng? Bây giờ không ngờ làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo, còn không theo ta về lại Càn Tâm hội ngộ để chịu xử phạt.
K·iếm Vô Trần nhỏ giọng nói:
– Sư tổ, con không ngờ như vậy, quả thật không ngờ …
Thiên K·iếm khách quát lên:
– Đã sai phạm rồi, lúc này có nói cũng chỉ uổng phí thôi, ngươi mau đi theo ta về, bình thản đối mặt với những sai lầm của chính mình, như thế may ra còn không quá trễ.
K·iếm Vô Trần lắc đầu nói:
– Không, con không thể theo người quay về, lần này là con không đúng với mọi người, đi thôi, con không muốn động thủ với hai người.
Cho dù suy nghĩ trước đó thế nào, khi thật sự đối mặt, K·iếm Vô Trần tâm còn chưa đủ tàn độc.
Thiên K·iếm khách vẻ mặt đầy thất vọng, giận dữ la lên:
– Nghiệt súc, đã đi vào đường sai lầm còn chưa chịu tỉnh ngộ, ngươi thật sự muốn chấp mê không tỉnh ngộ lại chăng?
Né tránh ánh mắt của ông, K·iếm Vô Trần trầm giọng nói:
– Không cần phải ép con, đi nhanh đi.
– Ép ngươi? Ha ha ha… Nếu như ngươi đã dám làm như vậy, vì sao không dám đối mặt. K·iếm Vô Trần, ta cho ngươi biết, hôm nay cho dù ngươi có g·iết c·hết chúng ta, ngươi hẳn cũng phải trả giá đắt cho những hành động của mình.
Vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, Diệp Tâm Nghi ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Người ta nói yêu càng sâu thì hận càng sâu. Nỗi hận của nàng đối với K·iếm Vô Trần, không phải chỉ nỗi hận sư môn, mà nhiều hơn chính là nỗi hận vì tình cảm.
Liếc nhìn nàng, K·iếm Vô Trần cơ mặt hơi run lên, lạnh giọng nói:
– Ngoại trừ như vậy, không còn chọn lựa nào khác chăng?
Diệp Tâm Nghi kiên định đáp:
– Ngoại trừ ta c·hết, nếu không cừu hận giữa chúng ta khó mà mất được.
K·iếm Vô Trần cười đùng đục, hơi âm hiểm lạnh lùng lên tiếng:
– Do các ngươi ép ta, đến sau này có hối hận cũng không thể oán trách ta được.
Trừng mắt giận dữ nhìn K·iếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi cười thê lương đáp trả:
– Ngươi là giống tà ác âm hiểm, cho dù hôm nay không ép được ngươi, ngươi có bỏ qua cho chúng ta chăng? K·iếm Vô Trần, không cần cố gắng che dấu bản tính tà ác của ngươi, từ đầu đến chân ngươi là thứ xấu xa âm tà vô cùng.
Hơi nổi giận, K·iếm Vô Trần tức tối nói:
– Câm miệng, từ lúc biết nhau đến giờ, lẽ nào ta không tốt với ngươi?
Diệp Tâm Nghi bật cười điên cuồng trả lời:
– Tốt, quả thật quá tốt. Tốt đến mức khiến ta cuối cùng không còn nhà mà về, trở thành tội nhân của sư môn, không còn mặt mà nhìn người thiên hạ, đây là chuyện tốt ngươi đã làm cho ta.
K·iếm Vô Trần xanh mặt, rống lên:
– Đủ rồi, ta không muốn nghe những chuyện này nữa. Ngươi lập tức cút đi cho ta, nếu không đừng trách ta không niệm chút tình xưa.
Thản nhiên không sợ, Diệp Tâm Nghi quát lớn:
– Thế nào, cuối cùng nhịn không được phải lộ nguyên hình, thể hiện khuôn mặt tà ác của ngươi rồi chăng?
K·iếm Vô Trần giận dữ nạt lại:
– Vậy thì thế nào đây? Nếu như ngươi muốn g·iết ta, ta làm sao có thể không phản kháng được?
Diệp Tâm Nghi bật cười lớn khinh thường, ánh mắt nhìn mặt của Thiên K·iếm khách, châm chọc:
– Đây là nhân tài kiệt xuất của Thiên K·iếm viện ngươi, quả thật lục thân cũng không nhận, khó trách có thể dương danh thiên hạ được.
Thiên K·iếm khách vẻ mặt âm lạnh, giận dữ trừng K·iếm Vô Trần lên tiếng:
– Nghiệt súc, lúc này quay đầu còn chưa trễ, ngươi đừng chôn thân mình vào bùn sâu hơn nữa.
K·iếm Vô Trần vẻ mặt hơi biến, ánh mắt nhìn về phía ông, chầm chậm nói:
– Ta trong lòng biết rõ phải làm như thế nào, ông hãy nhanh chóng bỏ đi, ta không muốn động thủ với ông.
Thiên K·iếm khách giận đến toàn thân run lên, giọng gay gắt hỏi:
– Ngươi quả thật không thể quay đầu được?
K·iếm Vô Trần giọng ngang ngạnh đáp:
– Lúc này đây, ta quay đầu lại có thể như thế nào?
Thiên K·iếm khách giận dữ lên tiếng:
– Được, nếu như ngươi đã mê man không tỉnh ngộ, hôm nay ta phải thanh lý môn hộ, tiêu diệt thứ nghiệt súc là ngươi. Nguồn truyện:Truyện FULL
K·iếm Vô Trần ánh mắt lạnh lại, thản nhiên nói:
– Ông tốt nhất không cần phải làm như thế, dở tay dở chân động thủ, cả hai đều không phải là đối thủ của ta.
Thiên K·iếm khách giận dữ nói:
– Ngươi dám đáp trả?
K·iếm Vô Trần chần chừ một lúc, lạnh giọng trả lời:
– Ta có thể nhường hai người ba chiêu, nhưng sẽ không để cho hai người đánh được.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy bật cười gằn nói:
– Nhường chúng ta ba chiêu? Ngươi quả thật làm chuyện trong lòng hổ thẹn chăng? Nếu như vậy, sao ngày đó ngươi lại ra tay vô tình g·iết c·hết hai vị sư tỷ của ta?
K·iếm Vô Trần không đáp, ánh mắt phức tạp quét qua hai người, sau đó xoay mình muốn đi.
– Dừng lại, đừng mong bỏ chạy.
Diệp Tâm Nghi lắc mình ngăn K·iếm Vô Trần lại, ánh mắt bừng bừng lửa giận, bắt đầu tư thế xuất chiêu công kích.
K·iếm Vô Trần cau mày chất vấn:
– Quả thật muốn động thủ với ta?
Diệp Tâm Nghi quát lên:
– Tự nhiên muốn động thủ, nếu không ta k·iếm ngươi làm gì. Xem chiêu.
Thân thể mảnh mai hóa thành trăm ngàn, mỗi hình bóng đều múa chưởng tiến công nhanh chóng, hóa thành một lưới sáng sắc xanh lục dày đặc, nhanh chóng thu nhỏ vào giữa.
K·iếm Vô Trần vẻ mặt thản nhiên, trong lúc mắt chớp lên, một luồng sáng sắc tím từ người bộc phát, mang theo sức mạnh to lớn vô cùng, lập tức hất b·ắn Diệp Tâm Nghi đi.
– Cảnh cáo ngươi lần thứ nhất, đừng làm loạn cả lên, hôm nay ta không muốn động thủ.
Diệp Tâm Nghi quát lên một tiếng giận dữ, lập tức b·ắn mình lên, lần thứ hai phóng thẳng lên không. Thiên K·iếm khách thấy vậy, miệng quát nhẹ một tiếng, hai tay bắt k·iếm quyết, ngón trỏ và ngón giữa tay phải lập tức b·ắn ra một làn k·iếm sắc xanh đỏ, theo sự khống chế của ông hóa thành bóng k·iếm đầy trời, cuộn thẳng về phía K·iếm Vô Trần.
Cười lạnh một tiếng, K·iếm Vô Trần hoàn toàn không ra tay, chỉ thiết lập một lớp phòng ngự mạnh mẽ bên ngoài thân thể, thẳng thắn đón lấy công kích của hai người.
– Qua một chiêu rồi, chỉ còn lại hai chiêu.
Thiên K·iếm khách nghe vậy rất giận, quát lên:
– Nghiệt súc, đừng vội ỷ vào tu vi bất phàm mà khi sư diệt tổ.
Thân thể b·ắn lên không, khi Thiên K·iếm khách cách mặt đất chừng năm trượng liền dừng lại, tay phải dùng ngón tay thay k·iếm, thi triển Diệt Thiên quyết của Thiên K·iếm Cửu quyết!
Lập tức cả không gian k·iếm khí tung hoành, làn k·iếm gầm rít, ngàn vạn làn k·iếm ngũ sắc hội tụ ở trên đỉnh đầu của Thiên K·iếm khách, hình thành thế vạn k·iếm quy về một mối, từng k·iếm từng k·iếm b·ắn thẳng về phía K·iếm Vô Trần dưới mặt đất.
Cảnh sắc này nhìn xa xa hệt như một cột sáng ngũ sắc nối liền trời đất, k·iếm khí vô cùng vô tận từ trên trời đánh xuống, thề không đạt được mục đích là không hề dừng lại.
Đối mặt với Diệt Thiên quyết, K·iếm Vô Trần vẻ mặt nặng nề. Tuy luận về tu vi hắn đã vượt qua Thiên K·iếm khách, nhưng đối với k·iếm quyết cực mạnh này, hắn còn có phần cố kỵ nhiều.
Hay tay bắt chéo, thân thể K·iếm Vô Trần xoay tròn trên mặt đất, luồng sáng màu tím theo sự chuyển động của hắn nhanh chóng hội tụ vào hai lòng bàn tay, hình thành một vầng mây sáng màu tím trên đỉnh đầu, hệt như một tấm thuẫn chống lại Diệt Thiên quyết của Thiên K·iếm khách.
Diệp Tâm Nghi thấy hai người rơi vào thế giằng co, thân thể đột nhiên rút ra ngoài vài trượng, hai lòng bàn tay phát ra hai luồng hào quang, hình thành một dòng xoáy trước n·gực, nhanh chóng hấp thu linh khí bốn bề, khiến nó hình thành một cơn lốc vừa thổi nhanh vừa thu nhỏ bao vây quanh thân thể của nàng.
Sau đó, Diệp Tâm Nghi gia tăng chân nguyên toàn thân đến mức cực hạn, miệng quát lên một tiếng thánh thót, cả thân hình đột nhiên hóa thành ánh sáng, ngưng tụ thành một lưỡi lửa sáng màu xanh thần thánh vô cùng, có uy thế không gì chống được, b·ắn thẳng vào n·gực của K·iếm Vô Trần.
Phát hiện được thế công của Diệp Tâm Nghi, khuôn mặt K·iếm Vô Trần giận dữ, trong lúc bị Thiên K·iếm khách giằng co, hắn muốn né tránh cũng không kịp, chỉ toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể, thiết lập phòng ngự trùng trùng điệp điệp bên ngoài để chống lại công kích của Diệp Tâm Nghi.
Giữa không trung, Thiên K·iếm khách với tình huống này cũng hiểu như lòng bàn tay, lợi dụng lúc K·iếm Vô Trần phân tâm, liều mạng gia tăng chân nguyên toàn lực, thi triển một chiêu dùng thần điều khiển, đưa một bộ phận nguyên thần bản thân dung nhập vào trong làn k·iếm, lập tức tăng thêm năm phần uy lực. Như vậy, áp lực lên K·iếm Vô Trần lập tức tăng mạnh, khí thế toàn thân lập tức hơi giảm yếu.
Trong lúc tiến công, Diệp Tâm Nghi do kết hợp sức mạnh và tốc độ, thân thể hoàn toàn hóa thành ánh sáng. Nhưng khi một chiêu mạnh mẽ của nàng đánh trúng vào kết giới phòng ngự của K·iếm Vô Trần, tốc độ tiến lên lập tức giảm mạnh, áp lực mạnh mẽ đó không những tạo nên chấn động cực lớn với K·iếm Vô Trần, đồng thời cũng tạo nên thương tích nghiêm trọng cho Diệp Tâm Nghi.
Ngọn lửa ánh sáng sắc xanh hội tụ thành một điểm, trước thì thu nhỏ mãnh liệt, sau đó lại từ từ kéo dài ra, lộ rõ thân thể Diệp Tâm Nghi không ngừng xoay tròn.
Hai bên va chạm phát nổ kịch liệt, hoa lửa tung tóe cùng với khí lưu phát ra bên ngoài bành trướng mạnh mẽ giữa hai bên, hình thành mây mù ánh sáng chói mắt, nhất thời phủ kín hình bóng của Diệp Tâm Nghi.
Thấy vậy, Diệp Tâm Nghi không chút để ý, nàng chỉ một lòng một dạ tiến công, ý niệm cừu hận của nàng rất mạnh, thân thể xoay tròn hệt như đài hoa, vừa khoan vào kết giới phòng ngự của K·iếm Vô Trần, vừa gánh chịu áp lực trên đỉnh, vì thế tốc độ nhanh chóng giảm đi.
Quá trình này kéo dài một lúc, khi thân thể Diệp Tâm Nghi vừa ngưng xoay tròn, hai tay nàng vừa ấn vào ngay n·gực K·iếm Vô Trần, nhưng bị một tầng ánh sáng tím nhàn nhạt ngăn trở lại. Ánh mắt trừng trừng nhìn vào n·gực K·iếm Vô Trần, miệng Diệp Tâm Nghi phát ra những tiếng rống thê thảm, chân nguyên toàn thân phát ra nhanh chóng, không lưu lại một chút nào trong cơ thể.
Lúc này, Diệp Tâm Nghi hoàn toàn không phát hiện được, khuôn mặt của mình đã trắng bệch hẳn, thân thể đã bị trọng thương, nàng hoàn toàn bị cừu hận che mờ mắt.
Thân thể K·iếm Vô Trần run lên. Do phải chống lại k·iếm quyết của Thiên K·iếm khách, hắn đã dồn toàn bộ tinh thần. Lúc này, với một chiêu mãnh liệt của Diệp Tâm Nghi, cho dù tu vi hắn vượt quá hai người, nhưng hắn cũng bị thương rất nặng nề.
Gầm lên một tiếng, khí thế to lớn của K·iếm Vô Trần đột nhiên khuếch tán, lập tức hất b·ắn Diệp Tâm Nghi, đồng thời đánh tan Diệt Thiên quyết của Thiên K·iếm khách, rồi hắn lùi lại vài bước, khóe miệng rỉ ra m·áu tươi.
Giữa không trung, khuôn mặt Thiên K·iếm khách trắng toát, thân thể liên tục xoay chuyển vài vòng, cuối cùng rơi cách đó cả chục trượng. Diệp Tâm Nghi nằm trên mặt đất, khuôn mặt xám xịt, ánh mắt mê hoặc, trong mắt bừng bừng lửa giận, hận thù nhìn K·iếm Vô Trần, toàn thân lộ ra một chút đáng thương nhàn nhạt.
Liếc nhìn Diệp Tâm Nghi, K·iếm Vô Trần ánh mắt lóe lên tia lạnh, tàn khốc vô cùng nói:
– Hai chiêu rồi, còn có một chiêu cuối cùng.
Thiên K·iếm khách ánh mắt âm lạnh, hai chiêu giao chiến, sự mạnh mẽ của K·iếm Vô Trần đã vượt ra ngoài ý nghĩ của ông. Trước đây, ông cho là tu vi K·iếm Vô Trần chỉ hơn thua chút đỉnh với ông, điểm mạnh nhất chính là K·iếm Vô Trần nắm giữ Hậu Nghệ thần cung.
Nhưng bây giờ, Thiên K·iếm khách biết bản thân sai lầm, chỉ vài ngày không gặp, tu vi K·iếm Vô Trần đã tiến lên một tầng nấc khác, chỉ luận về thực lực cũng đã mạnh hơn ông nhiều. Như vậy, ông hầu như không còn hy vọng có thể cầm giữ K·iếm Vô Trần.
Trong lòng thở dài, vẻ mặt Thiên K·iếm khách lạnh nhạt thản nhiên, quét mắt qua Diệp Tâm Nghi, nhẹ than thở:
– Tâm Nghi, con thế nào rồi?
Diệp Tâm Nghi yếu ớt đáp:
– Con không sao, chỉ hận không cách nào đánh nát đầu con ác ma này.
Thiên K·iếm khách thôi nhìn, lạnh lùng nói:
– Chưa đến lúc cuối cùng, ai mà biết được.
Dứt lời, Thiên K·iếm khách b·ắn mình đi đến gần K·iếm Vô Trần, ánh tím lưu động quanh thân, một luồng sức mạnh thôn tính đáng sợ hình thành một dòng xoáy, điên cuồng hấp thu không khí bốn bề.
K·iếm Vô Trần ánh mắt âm lạnh, hừ nhẹ nói:
– Sư tổ, đây là chiêu thứ ba, một khi đã qua chiêu này, ta và ông ân đoạn nghĩa tuyệt, đến lúc đó đừng trách ta vô tình.