Chương 56: Kinh hoàng ở Chúc Long
Editor: Vivi
Thiên Quyết công t·ử dùng thần thức, có thể cảm nhận được từ ngàn dặm xa xôi. Tới khi hắn bay tới núi Chúc Long, đã thấy Hề Phong cầm Hồ Lô đen ở trong tay, đứng gần miệng dung nham trên đỉnh núi.
Hề Phong đứng trước mặt Thiên Quyết công t·ử, rút nắp gỗ đậy trên Hồ Lô đen để hồn phách và khí tức của Thải Nhi thấm ra ngoài, vừa đúng ranh giới mà pháp lực của Thiên Quyết công t·ử có thể cảm nhận được.
“Hồn phách của Thải Nhi ở trong đó.” Hề Phong nghiêm túc nhìn thẳng vào Thiên Quyết công t·ử, giơ cao Hồ Lô đen, hận thù hiện rõ trong mắt, “Ta muốn đánh cược với ngươi, nếu ngươi dám nhảy xuống cửa dòng dung nham, Hồ Lô đen sẽ là của ngươi.”
Thiên Quyết công t·ử khẽ cười nói: “Ngươi có tư cách gì để đánh cược với ta, dùng pháp lực nông cạn của ngươi, hay là dùng cái mạng nhỏ này?”
Hề Phong ngẩn người, nhớ tới chuyện hắn đã từng bị Thiên Quyết công t·ử đánh cho tới mức không có sức đánh lại. Lần này không dùng thủ đoạn một chút, chắc hắn khó có thể chống đỡ được lâu.
Hắn dùng nắp gỗ đậy miệng hồ lô lại, khóe môi nhếch lên: “Vậy ta cầm thêm mạng của Thải Nhi, được không?”
Thiên Quyết công t·ử che dấu đôi mắt đen như mực, dường như b·ắn ra một mũi tên hàn quang, xuyên qua thân thể phàm nhân của Hề Phong.
Hề Phong cười quỷ quyệt, vung tay ném Hồ Lô đen vào cửa động dung nham.
Khoảnh khắc Hồ Lô đen rơi vào cửa động dung nham, sắc mặt Thiên Quyết công t·ử thay đổi, nhanh như chớp phi thân lao xuống theo.
Hề Phong nhìn khói độc cuồn cuộn bay ra từ cửa động dung nham, lôi ra một hồ lô khác từ trong n·gực, cười nói: “Ngươi bị lừa rồi.”
Hề Phong mở Hồ Lô đen, nhìn vào trong hồ lô, phát hiện ra bên trong chẳng có gì, khuôn mặt lập tức trắng bệch.
Thì ra trước khi Hề Phong đến cửa động dung nham, Tiêu D·ao Sĩ cho hắn hai cái Hồ Lô đen, chiếc giả có hồn phách của Thải Nhi, một chiếc lqd khác thu gom hơi thở của Thải Nhi, dùng để lừa Thiên Quyết công t·ử.
Không ngờ Tiêu D·ao Sĩ lại làm thuật che mắt, khiến cho Hề Phong bị nhầm lẫn hai cái Hồ Lô với nhău, cầm hồ lô chứa hồn phách của Thải Nhi ném vào cửa động dung nham.
Lòng Hề Phong nóng như lửa đốt, nhảy xuống không chút do dự.
Dưới cửa động dung nham là dòng dung nham đỏ sậm có thể g·iết c·hết người, khói đen cuồn cuộn phun trào, dung nham giống như con rắn lửa há miệng chờ sẵn, sục sôi cuồn cuộn, b·ắn tung tóe cùng với những âm thanh đinh tai nhức óc.
Thiên Quyết công t·ử dễ dàng bắt được hồ lô đen đang rơi xuống từ từ, tránh khỏi những đám dung nham b·ắn tung tóe, lại nhìn thấy Hề Phong ở cách đó không xa, mất hồn mất vía hét lên: “Thải Nhi… Thải Nhi…”
Tuy đạo hạnh của Hề Phong khá cao nhưng vẫn không thể chống lại được sát khỉ của dòng dung nham, chút nữa thôi sẽ bị dung nham bao phủ.
Thiên Quyết công t·ử xoay người, vọt tới sau lưng Hề Phong, túm cổ áo hắn, bay về phía cửa động dung nham.
Hề Phong hấp hối nằm trên mặt đất, vẫn không quên tìm Thải Nhi, phát hiện Hồ Lô đen ở trong tay Thiên Quyết công t·ử, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Nhưng rõ ràng Thiên Quyết công t·ử là tà ma ác độc, vì sao lại cứu kẻ thù là hắn?
Hề Phong miễn cưỡng đứng dậy, nghi ngờ hỏi: “Vì sao ngươi lại cứu ta?”
Thiên Quyết công t·ử đón nhận ánh mắt của hắn, cười nhạt: “Thật ra ta đã gặp ngươi một lần, khi đó ngươi còn chưa cao tới thắt lưng của sư phụ ngươi. Ta và sư phụ ngươi vừa giống địch vừa giống bằng hữu, đó lqd cũng coi như là nguyên nhân ta coi ngươi như con của cố nhân mà đối xử.”
Hề Phong nghe thấy hắn nhắc tới sư phụ, trên khuôn mặt nổi lên sự ngạc nhiên, rất nhanh đã khôi phục như cũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi g·iết c·hết sư phụ mất rồi!”
Thiên Quyết công t·ử xoay người, không thèm nhìn hắn nữa: “Nếu như ta nói, không phải do ta g·iết, ngươi có tin không?”
Cả người Hề Phong ngây ngẩn, trực giác nói cho hắn biết, với tính cách của Thiên Quyết công t·ử, tuyệt đối sẽ thừa nhận những chuyện mà hắn đã trải qua.
Hề Phong khàn giọng, nói: “Nhưng lúc sư phụ ta c·hết, ngươi có ở đó…”
Thiên Quyết công t·ử nói thản nhiên: “Đúng, ta tận mắt nhìn thấy sư phụ ngươi c·hết.”
Hề Phong hỏi dồn dập: “Vậy ngươi nói, rốt cuộc ai hại c·hết sư phụ ta!”
Thiên Quyết công t·ử khẽ cười một tiếng: “Ngươi không tận mắt thấy sư phụ ngươi c·hết, vậy cái c·hết của sư phụ ngươi là do ai nói cho ngươi biết.”
Đúng, chỉ dựa vào lời nói từ một phía, hắn không thể nhận định Thiên Quyết công t·ử là người hại c·hết sư phụ hắn, ai đã che lấp đi sự phán đoán của hắn, là Tiêu D·ao Sĩ nói dối, hay là do hắn ghen ghét Thiên Quyết công t·ử?
Bất kể thế nào, vừa rồi Thiên Quyết công t·ử cứu hắn một mạng, nỗi hận ý này cũng bị triệt tiêu mất nửa rồi.
Hề Phong nhanh chóng nắm tay, “Ta muốn hỏi rõ Tiêu D·ao Sĩ, ngươi cũng đừng hòng cho rằng bản thân mình đã không còn liên quan tới chuyện này.”
Thiên Quyết công t·ử không thèm để ý tới hắn nữa, mở nắp Hồ Lô, nhìn về phía Thải Nhi- người vẫn ngoan ngoãn đợi ở bên trong, trong nháy mắt, ánh mắt hắn mềm mại như nước.
Thải Nhi nhìn thấy Thiên Quyết công t·ử ở phía trên, niềm vui bất ngờ, hét to: “Thiên Quyết…”
Thiên Quyết công t·ử khẽ mỉm cười: “Ta tới rồi.”
Hề Phong nghe lời thấy nói thân mật của hai người, khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lao tới chỗ Thiên lqd Quyết công t·ử: “Ngươi nhanh chóng về Lan Nhược Tự, Tiêu D·ao Sĩ hắn…”
Thiên Quyết công t·ử dường như cảm nhận được chuyện gì đó, sắc mặt trắng bệch, đưa Hồ Lô đen cho Hề Phong, lạnh lùng nói: “Về Ninh gia, đưa hồn phách Thải Nhi về chỗ cũ, đi nhanh!”
Sống lưng Hề Phong chấn động, cẩn thận từng li từng tý cầm Hồ Lô đen: “Ngươi… Cẩn thận…”
Thiên Quyết công t·ử không lên tiếng, xoay người bay về phía Lan Nhược Tự…