
Thiết Cốc Môn kể về hành trình đầy biến cố của thiếu niên Văn Bình giữa chốn giang hồ hiểm ác. Trong tiết trời đông giá rét căm căm, trên sườn núi sơn cốc, một thiếu niên với vẻ ngoài lãng t·ử, ánh mắt đượm buồn, đang lao mình về phía vực thẳm như định t·ự s·át. Phía sau, một đại hán tên Triệu Chấn Cương đang rượt đuổi sát sao, lớn tiếng gọi: "Văn Bình! Ngươi chạy đâu cho thoát!". Văn Bình, với vẻ mặt thê lương, quay lại hỏi: "Sư huynh! Sao huynh còn đuổi theo ta làm gì?". Triệu Chấn Cương quát lớn: "Súc sanh! Đã phạm trọng giới sư môn, còn không chịu quỳ xuống nhận lãnh hình phạt.". Nghe vậy, Văn Bình tối sầm mặt mày, tự nhủ: "Ta đã quyết ý muốn c·hết, tội gì còn phải chịu lãnh hình phạt nhục nhã?". Nghĩ thế, chàng gắng gượng bước về phía vực thẳm.
Bỗng, một bàn tay như móc sắt túm chặt lấy lưng chàng, nhấc bổng lên rồi quăng xuống đất. Triệu Chấn Cương không bỏ lỡ cơ hội, điểm vào bảy huyệt yếu, khiến Văn Bình đau đớn như muôn ngàn con kiến cắn. Chàng rên la: "Sư huynh! Chúng ta đều là đồng môn cốt nhục, sao huynh nỡ dùng 'Thất Âm Tuyệt Huyệt' đối xử với ta như vậy?". Triệu Chấn Cương gằn giọng, đá Văn Bình bật ngửa, đôi mắt oán hận nhìn chàng với nụ cười đắc ý. Văn Bình nhận ra điều gì đó, vội lên tiếng: "Sư huynh ngươi...". Tuy nhiên, cơn đau dữ dội ập đến, mồ hôi túa ra như tắm, chàng không thể chịu đựng nổi, kêu gào: "Sư huynh! Nếu tiểu đệ có điều gì không phải, mong huynh nể mặt ân sư, cho tiểu đệ được c·hết nhanh chóng.". Triệu Chấn Cương cười nham hiểm: "Ngươi muốn c·hết yên thân cũng không khó, nhưng phải y theo lời sai khiến của ta!".
Hé Lộ Âm Mưu Của Triệu Chấn Cương Trong Thiết Cốc Môn
Vũ Văn Bình không còn lựa chọn nào khác, đành gật đầu ưng thuận. Triệu Chấn Cương đập vài cái vào lưng Văn Bình để tạm ngừng cơn đau, rồi móc trong áo ra một tờ giấy, đưa trước mặt chàng, trầm giọng nói: "Ngươi cứ theo văn tự này, tự tay chép sang một tờ khác, ta sẽ cho ngươi c·hết toại nguyện.". Văn Bình xem qua, mặt biến sắc, đôi mắt bỗng nảy lửa nhìn Chấn Cương, định nói nhưng không thốt nên lời. Chấn Cương cười nhạt: "Ta muốn ngươi viết tuyệt mệnh thư này, chẳng qua là nghĩ đến tương lai của sư muội. Nếu ngươi không chấp nhận, ta cũng không miễn cưỡng, ha... ha... vậy thì cho ngươi nếm lại mùi 'Thất Âm Tuyệt Huyệt'. Sau bảy ngày, thây ngươi sẽ được mang về báo cho ân sư.". Nghe xong, Văn Bình bật cười điên dại. Chấn Cương mặc kệ, định ra tay điểm huyệt thì Văn Bình ngừng cười, nói lớn: "Thì ra ngươi đã biết ân sư định gả Quỳnh muội cho ta, đồng thời cho ta chấp chưởng môn hộ, vì vậy mà ngươi cấu kết với đại đạo để ám hại ta cùng Quỳnh muội, giờ lại bức ta viết tuyệt mệnh thư để ép buộc Quỳnh muội! Ngươi đúng là kẻ lòng người dạ thú.". Triệu Chấn Cương để chàng nói hết, rồi lạnh lùng nói: "Ngươi có viết hay không thì nói mau?". Tay ông bắt đầu nhấn vào các huyệt đạo. Văn Bình sợ hãi hình phạt độc ác ấy, liền nói: "Thôi được! Ta theo lời ngươi, mau đem giấy mực ra đây.". Chấn Cương đắc ý, bày giấy mực ra rồi đỡ Văn Bình ngồi dậy. Văn Bình thở dài, chép theo lời sư huynh. Xong xuôi, chàng ném bút, nghiến răng: "Hôm nay cho ngươi toại ý, nhưng sau này xem ngươi c·hết bằng cách nào.". Chấn Cương xem giấy, xếp cẩn thận, rồi nắm lấy Văn Bình, cười lớn: "Ta chỉ cần biết hiện giờ, sau này ra sao? Ha ha... ngươi cũng chẳng thấy được!". Nói rồi, ông ta quăng Văn Bình lên không trung, quát: "Sư đệ, ngươi về Tây phương chầu Phật đi, sư huynh đưa ngươi một đoạn đường.". Một chưởng đánh ra, tiếng kêu thảm thiết của Văn Bình vang lên, thân hình chàng như lá rụng, rơi xuống biển sâu mất dạng. Triệu Chấn Cương nhìn theo, chờ bọt nước tan, ngửa mặt cười đắc thắng rồi quay mình bước vào hang đá. Sóng gầm gừ, gió vẫn thổi, vầng thái dương vẫn dửng dưng, nào ai biết nơi đây vừa xảy ra một cuộc thanh toán tàn nhẫn.
Danh sách chương (52 chương)
Đang tải danh sách chương...