Chương 139-2: Đến bao nhiêu g·iết bấy nhiêu (2)

Tuy nhiên, Kiến Nô không phải là vô lực hoàn thủ, đặc biệt là cung tiễn thủ của Kiến Nô, còn có năm khẩu Hồng Di đại pháo của Đông Dưỡng Tính ở đằng xa đã tạo thành thương v·ong không hề nhỏ cho quân Minh trên đầu thành.
Có tên hỏa thương thủ châm ngòi một bó Long Vương pháo, khi vừa mới vươn người định ném bó Long Vương pháo này xuống dưới tường thành, thì một mũi tên nhọn hoắt đã xuyên không bay đến, b·ắn xuyên qua yết hầu của gã một cách vô tình. Hỏa thương thủ nọ lồi cả hai mắt, cổ họng cứ hít lấy lãnh khí, không còn lực để ném bó Long Vương pháo kia xuống nữa.
– Phốc!
Bó Long Vương pháo đầy khói đen đã rơi xuống dưới chân tên hỏa thương thủ nọ.
Ngay sau đó, tám quả Long Vương pháo cùng bùng nổ, ngoại trừ tên hỏa thương thủ bị b·ắn c·hết ra, còn có sáu hỏa thương thủ nữa trực tiếp bị sóng xung kích mạnh mẽ xé nát. Ngoài ra còn có mười mấy hỏa thương thủ bị sóng xung kích đẩy khỏi đầu thành, rơi vào trong loạn quân Kiến Nô, rất nhanh đã bị loạn đao c·hém c·hết.
Còn nữa, Râu Rậm cũng đã t·ử trận rồi.
Lúc ấy, Râu Rậm vừa mới ném một bó Long Vương pháo xuống, lại nổ c·hết hơn mấy mươi tên Kiến Nô, lúc đang đắc ý ngựa mặt lên trời cười ha hả, thì bỗng nghe một tiếng gào rít thê lương từ sau lưng y vọt qua. Râu Rậm giật thót người, có chút đờ đẫn quay đầu nhìn về phía trong thành, vừa lúc nhìn thấy một đám khói đen khổng lồ dâng lên bên trong thành, một ngôi nhà dân trong chớp mắt đã sập xuống, hóa thành một đống hoang tàn.
– Khốn kiếp, hình như là đ·ạn khai hoa của Hồng Di đại pháo!
Râu Rậm gãi đầu, lúc đang không biết làm sao, lại nghe một tiếng gào rít thê lương hướng thẳng về phía đầu thành. Lần này, đ·ạn khai hoa của Hồng Di đại pháo đã trực tiếp b·ắn trúng đầu thành, bùng nổ ngay dưới chân Râu Rậm. Chiến tranh là vô tình thế đấy, đ·ạn khai hoa của Hồng Di đại pháo cũng không vì Râu Rậm là tâm phúc của Vương Phác liền bay vòng sang một bên.
– Ầm!
Sau khi một tiếng nổ đinh tai nhức óc qua đi, bụi mù tràn ngập trên đầu thành, đá vụn vung vãi, thân thể cường tráng của Râu Rậm bị trực tiếp xé ra thành từng mảnh nhỏ, chỉ có một cái thủ cấp là không hề hấn gì, xoay tròn trên không trung bay ra rất xa, phốc một cái đã rơi ra ngoài thành, đến lúc c·hết đôi mắt vẫn còn mở to.
Hỏa thương thủ của quân Minh vì chịu sự công kích của Hồng Di đại pháo và cung tiễn thủ của Kiến Nô, nên thương v·ong không ít. Nhưng thương v·ong của Kiến Nô càng thêm thảm trọng, đặc biệt là hai ngàn Bát Kỳ Hán Quân do Thạch Đình Trụ và Lý Vĩnh Phương suất lĩnh. Bởi vì ở gần tường thành nhất, nên đã trở thành đối tượng trọng điểm oanh tạc của Long Vương pháo, đã thương v·ong quá nửa!
– Tướng quân, Long Vương pháo của Hỏa Khí Doanh quân Minh quá lợi hại, không cự lại nổi.
– Đúng vậy, mau rút lui đi, bằng không các huynh đệ sẽ toàn bộ phải ở lại nơi này.
– Chúng ta c·hết là chắc chắn, lũ Kiến Nô và M·ông Cổ Thát t·ử khốn kiếp lại nấp phía sau ngồi mát ăn bát vàng. Không cam, các huynh đệ không cam.
Mắt thấy Bát Kỳ Hán Quân đã thương v·ong thảm trọng, vài tên Tá lĩnh đã bắt đầu kêu gào, xúi giục Lý Vĩnh Phương và Thạch Đình Trụ lui binh.
– Nói xằng!
Lý Vĩnh Phương nấp dưới bức tường thuẫn giận tím mặt nói:
– Câm mồm hết, hôm nay cho dù là toàn bộ chiến t·ử ở đây cũng không thể lui về phía sau nửa bước!
Lý Vĩnh Phương vốn dĩ là Du kích Tướng quân của Phủ Thuận của vương triều Đại Minh. Sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích công phá Phủ Thuận thì đầu hàng Kiến Nô. Lúc đầu cũng khá được Kiến Nô coi trọng, thậm chí Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn gả con gáic ủa y cho Lý Vĩnh Phương, nhưng sau đó theo sự hùng mạnh của thế lực Kiến Nô, mà địa vị của Lý Vĩnh Phương dần dà giảm xuống, đến giờ đã hoàn toàn trở thành một con chó của Kiến Nô rồi.
Trước khi bắt đầu tiến công, Đa Nhĩ Cổn đã hạ t·ử lệnh cho Lý Vĩnh Phương. Nếu như lần này không công hạ được Đại Đồng, y và Thạch Đình Trụ còn có Bát Kỳ Hán Quân do hai người thống lĩnh đừng mong sống sót trở về đại doanh. Lui về phía sau chắc chắn c·hết không thể nghi ngờ, đi về phía trước có lẽ còn có thể có một đường sinh cơ!
– Ầm!
Giọng nói của Lý Vĩnh Phương vừa dứt, một bó Long Vương pháo đầy khói đen đã rơi xuống bên cạnh y. Không đợi y phản ứng, bó Long Vương pháo đầy khói đen cũng đã bùng nổ, trong khoảnh khắc đã thổi bay Lý Vĩnh Phương và mười mấy Kiến Nô Hán Quân bên cạnh y lên trời.
Thân thể của Lý Vĩnh Phương bị xé thành hai đoạn ở thắt lưng, nửa thân dưới thì trực tiếp bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, nửa thân trên thì bay đi mười mấy bước ở phía trên bức tường. Lý Vĩnh Phương chưa dứt cơn giận lại vẫn bò về phía bức tường thuẫn, đôi tay m·áu me còn đang quờ quạng.
Bát Kỳ Hán Quân phụ trách phá hủy tường thành đã thương v·ong thảm trọng, Bát Kỳ M·ông Cổ phụ trách tiến công vào lỗ hổng cũng thương v·ong thảm trọng không khác gì.
Dưới sự bao trùm đan xen của hỏa lực quân Minh, Bát Kỳ binh M·ông Cổ xông qua lỗ hổng rất khó có cơ hội xông đến trước mặt công sự hình vòng cung. Hầu như tất cả Bát Kỳ binh M·ông Cổ vừa mới vượt qua lỗ hổng thì đã gặp phải làn xạ kích dày đặc của hỏa thương thủ quân Minh. Kịch chiến diễn ra không đến nửa canh giờ, trong cái hố to hình tròn đã chất đầy thi thể của Kiến Nô.
– G·iết
Trong tiếng hò hét như thủy triều, từng đám từng đám Bát Kỳ binh M·ông Cổ lại tiếp bước, vung loan đao nhảy lên lỗ hổng, giẫm lên thi thể của tộc nhân xông về phía công sự hình vòng cung của hỏa thương thủ quân Minh đồn trú. Người M·ông Cổ trên lưng ngựa là hùng ưng, nhưng một khi rời khỏi chiến mã bọn họ sẽ trở nên ảm đạm thất sắc.
– Đùng đoàng
– Đùng đoàng
– Đùng đoàng
Từng hàng đ·ạn dày đặc gào thét bay đến, Bát Kỳ binh M·ông Cổ vất vả lắm mới xông qua được lỗ hổng đã ngã xuống từng mảng một. Không ít Bát Kỳ binh Mổng Cổ trực tiếp bị g·iết c·hết, càng có nhiều Bát Kỳ binh M·ông Cổ lại chỉ bị trọng thương, nằm giãy giụa kêu la trong vũng m·áu, nhưng cùng lắm là trong thời gian một chung trà, bọn họ sẽ bị mất m·áu mà c·hết.
Cũng có mấy tên Bát Kỳ binh M·ông Cổ may mắn thoát khỏi một loạt đ·ạn của hỏa thương thủ quân Minh xông đến trước công sự, nhưng đoạn tường cao đến ba mét lại trở thành cái hào rộng mà người M·ông Cổ không cách nào vượt qua. Từng quả từng quả Long Vương pháo từ phía sau công sự hình vòng cung của quân Minh bay qua, nổ cho người M·ông Cổ ở dười đoạn tường m·áu thịt văng tung tóe.
Chỉ có một tên tộc nhân người M·ông Cổ sắp trèo lên công sự hình vòng cung, thì một Bả tổng quân Minh vươn người nhảy lên công sự, rút đao trên hông bổ về phía tên người M·ông Cổ kia, không ngờ lại bị tên người M·ông Cổ dùng sức kéo lấy cổ chân, hai người liền lộn mấy vòng rơi xuống dưới đoạn tường. Sau khi rơi xuống đất, tên Bả tổng quân Minh nọ thuận thế xoay người cưỡi lên mình tên người M·ông Cổ.
Tên người M·ông Cổ dùng sức giãy giụa, muốn đẩy tên Bả tổng quân Minh đang đè trên người mình xuống, nhưng tên Bả tổng quân Minh kia vô cùng cường trang, tên người M·ông Cổ dùng hết sức cũng không đạt được ý nguyện. Hàn quang chợt lóe, tên Bả tổng quân Minh lấy một con d·ao găm sắc bén buộc dưới chân ra, hung hăng đ·âm vào tim của tên người M·ông Cổ.
Tên người M·ông Cổ gào lên một tiếng vội vàng nắm lấy cổ tay của tên Bả tổng quân Minh, hai ngườ bắt đầu đấu sức không hề dùng kỹ xảo. Tên Bả tổng quân Minh dùng sức muốn đ·âm con d·ao găm xuống, mà tên người M·ông Cổ lại dùng sức nâng cổ tay của tên Bả tổng quân Minh lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều có thể cảm nhận được sát ý lạnh như băng từ trong con người của đối phương.
Sức mạnh của tên Bả tổng quân Minh hiển nhiên là hơn một bậc, tuy tên người M·ông Cổ cực lực ngăn cản, nhưng con d·ao găm sắc bén kia vẫn thong thả đẩy xuống, chậm rãi đ·âm vào trái tim của tên người M·ông Cổ. Rất nhanh, mũi đao sắc bén đã cách lồng n·gực của tên người M·ông Cổ chỉ còn trong gang tấc, ánh mắt của tên người M·ông Cổ bắt đầu trở nên tuyệt vọng.
Ánh mắt của tên Bả tổng quân Minh vẫn dữ tợn như trước, không vì ánh mắt tuyệt vọng của tên người M·ông Cổ mà có chút thương hại nào, thân là một lãob inh, sớm đã quen với sinh t·ử, đối mặt với g·iết chóc m·áu lạnh như thế này không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Hai quân giao chiến, không phải ngươi c·hết thì là ta v·ong, nhanh từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình!
Tên Bả tổng quân Minh gắt gao nhìn chằm chằm vào con ngươi của tên người M·ông Cổ, hai tay nắm chặt con d·ao găm dùng sức đè xuống, mũi d·ao chậm rãi xuyên qua bì giáp trên người tên người M·ông Cổ, lại từ từ đ·âm vào lồng n·gực tên người M·ông Cổ. Trong tiếng s·úng đinh tai nhức óc, nhưng tên Bả tổng quân Minh thậm chí có thể nghe rõ ràng âm thanh lưỡi d·ao sắc bén xé toạc bì giáp và cốt nhục.
Ánh mắt của tên người M·ông Cổ do tuyệt vọng mà trở nên hoảng sợ, trên đời này không còn gì tàn nhẫn hơn m·áu tanh hơn. Y chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi d·ao găm sắc bén kia từ từ đ·âm vào trong n·gực mình, y chỉ có thể nhìn ánh mắt của tên Bả tổng quân Minh càng lúc càng trở nên sắc bén, vẻ mặt càng lúc càng trở nên dữ tợn.
Tên người M·ông Cổ không muốn c·hết, nhưng y không có cách nào phản kháng.
Sau khi con d·ao găm đ·âm vào lồng n·gực hai phân, thì ánh mắt của tên người M·ông Cổ bắt đầu trở nên ngây dại, hai tay đã mất đi sức mạnh trong nháy mắt. Tên Bả tổng quân Minh đã đ·âm hơn nửa đoạn d·ao găm còn lại vào trong n·gực của tên người M·ông Cổ không tốn chút sức. Y có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập trái tim trong lòng n·gực của tên người M·ông Cổ kia.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »