Chương 445: Phiên ngoại 11: Khuynh Thành vũ (Thượng)
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Lúc D·ao Cơ trở thành vũ cơ chỉ vừa mới mười tuổi, trước mười tuổi mặc dù nàng không tính là kim tôn ngọc quý gì, nhưng cũng là con gái của quan viên tứ phẩm, cũng coi như một thiên kim danh môn không lớn không nhỏ. Chỉ là các loại đấu đá trong triều đình, sau khi cha nàng phạm phải trọng tội, cả nhà thì bị xét nhà, mà nàng thì lại giáo phường (nơi dạy dỗ những con gái của tội thần nhảy múa mua vui cho khách, tựa như kỹ viện), nàng liền không muốn ở nhắc tới cái tên trước kia của mình nữa.
Mười ba tuổi, D·ao Cơ chính thức tiếp khách. Một điệu múa khuynh thành trong Khuynh Thành phường, từ đó trở thành vũ cơ đệ nhất Sở kinh. Cũng ngay trong ngày này, D·ao Cơ quen biết Mộc Dương.
Thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi chính là độ tuổi của mối tình đầu, cho dù là đang ở trong một nơi như Khuynh Thành phường này. Mặc dù vừa mới bắt đầu gặp khách, nhưng D·ao Cơ cũng đã sống trong Khuynh Thành phường hơn hai năm, nên tất nhiên cũng đã nhìn đủ bộ dáng các tỷ muội ruột gan đứt thành từng khúc vì nam t·ử. Vì vậy lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Dương, D·ao Cơ cũng không động lòng.
Lúc đó, Mộc Dương cũng chỉ mới mười tám tuổi. Áo trắng, trẻ tuổi, khí phách phong lưu, chính là lúc “Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu”. Ngày hôm đó, sau khi mới múa xong, D·ao Cơ hơi thở dốc và lo lắng không yên. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng lên sân khấu, cũng là lúc q·uan h·ệ đến cuốc sống trong mấy năm tới của nàng. Thành công, nàng sẽ trở thành vũ cơ tân tú của Khuynh Thành phường, từ đây làm một thanh quan nhân (Chỉ những cô gái vẫn còn trong trắng chỉ bán nghệ không bán thân trong các giáo phường, kỹ viện) trong trắng cao cao tại thượng được mọi người nâng. Thất bại, thì cho dù dung mạo của nàng có như thiên tiên đi nữa, cũng chỉ có thể đi làm việc buôn bán da thịt hạ đẳng như rất nhiều tỷ muội không có tên tuổi kia. Con gái luôn đặc biệt ngây thơ và chấp nhất trong phương diện này, đã biết rõ đến cuối cùng cũng giống nhau, nhưng lại vẫn cứ muốn bắt được thời gian trong mấy năm này. Có lẽ… Sẽ khác thì sao?
“Cô nương, cô nương không sao chứ?” Trong tiếng ủng hộ, D·ao Cơ vội vã xuống đài rồi liền đi thẳng về nơi ở của mình ở hậu viện. Bởi vì quá vội, nên đã đụng phải một nam t·ử đi sát qua bên người nhất thời không đứng vững suýt nữa đụng trúng vào tường. Ngay tại lúc D·ao Cơ cho là khuôn mặt của mình sắp bị hủy, thì một cánh tay đã vòng qua eo của nàng, kéo nàng lại, thấp giọng hỏi.
D·ao Cơ ngẩn ra, vừa ngẩng đầu liền thấy nam t·ử trước mắt mặc một bộ áo dài màu trắng phiêu động, phong thần tuấn lãng, khí độ phi phàm. Nhìn nụ cười thản nhiên trong đôi mắt đang nhìn mình, nhưng lại không mang theo thần sắc làm cho người ta phiền chán giống như rất nhiều khách khác, mà chỉ có lo lắng và ấm áp ẩn hiện.
“Ta không sao, đa tạ công t·ử đã ra tay giúp đỡ.” D·ao Cơ đẩy tay hắn ta ra, mỉm cười thản nhiên nói.
“Tại hạ Mộc Dương, cô nương múa thật đẹp.” Nam t·ử cười nói.
D·ao Cơ liền chợt hiểu ra, cái tên Mộc Dương này tất nhiên nàng đã nghe nói đến. Thế t·ử phủ Mộc Dương hầu, cũng là đệ t·ử thế gia rất có danh khí lại luôn biết vươn lên trong kinh thành. Mặc dù các tỷ muội trong Khuynh Thành phường thường xuyên nhắc tới nhưng cũng chỉ được nghe tên mà thôi, bởi vì cho tới bây giờ Mộc Dương căn bản không tiếp xúc với nơi b·ướm hoa, nên tất nhiên D·ao Cơ cũng không nghĩ đến sẽ nhìn thấy hắn ta ở loại địa phương này. Nhìn nam t·ử tuấn dật trước mắt, D·ao Cơ khẽ nhíu mày, mặc dù rất nhiều người đều là danh tiếng không tương xứng với sự thật, nhưng một thiếu niên thoạt nhìn như trăng sáng trên trời cao thế này cũng là khách quen của nơi b·ướm hoa, thì luôn khiến cho người ta thất vọng nhiều hơn mấy phần.
Tựa hồ hiểu ánh mắt của D·ao Cơ, nên nụ cười của Mộc Dương hơi phát khổ, nói: “Cùng đến với mấy vị bằng hữu, Khuynh Thành phường này quả nhiên không nhỏ, không biết Thường Vân các ở đâu?”
Thường Vân các là chỗ ở của Thường Vân cô nương – hoa khôi nổi danh nhất trong Khuynh Thành phường, D·ao Cơ gật đầu chỉ đường cho hắn ta. Vì sao Mộc Dương tới đây căn bản không liên quan gì đến nàng, thần sắc biến hóa trong nháy mắt đó của nàng cũng chỉ là bởi vì tin tức nghe được khác với thực tế nên hơi kinh ngạc mà thôi.
“Ơ… Đây không phải là Mộc Thế t·ử của chúng ta sao?” Một giọng nam êm ái mang theo chút ít cà lơ phất phơ chế nhạo vang lên ở phía sau. Hai người quay đầu lại, liền thấy một nam t·ử mặc áo đỏ đang bước thong thả đến.
“Phượng Tam công t·ử.” Mộc Dương còn trẻ tuổi nhưng tính tình lại không xấu, đặc biệt có tu dưỡng chào hỏi nam t·ử mặc áo đỏ. Phượng Tam công t·ử là khách quen của đất phong trần, mặc dù D·ao Cơ chưa từng nhìn thấy hắn ta nhưng cũng đã nghe danh từ lâu. Phượng Tam là thứ t·ử của thủ phủ trong Sở kinh, mà Mộc Dương lại là Thế t·ử của phủ Mộc Dương hầu, lấy thân phận của Mộc Dương mà có thể chủ động chào hỏi Phượng Tam thì cũng đã tuyệt đối được coi như hữu lễ. Nhưng hiểm nhiên Phượng Tam lại không lĩnh tình này, mày k·iếm nhếch lên, cười như có như không nhìn Mộc Dương nói: “Thật hiếm có ah, không nghĩ tới Mộc Thế t·ử cũng có nhã hứng như vậy. Đây không phải là… D·ao Cơ cô nương sao? Cô nương đã múa một điệu khuynh thành, Phượng Tam thật sự hết sức ngưỡng mộ.”
Phượng Tam nói xong lời này còn hơi nhướng mày, nhưng một nơi như thế này thì trái lại cũng không quá đáng. Vốn Mộc Dương đã coi như là mỹ nam t·ử phong lưu phóng khoáng, nhưng dung mạo Phượng Tam lại càng tuấn mỹ vô trù hơn hắn ta mấy phần, khóe môi lại mang theo một nụ cười vừa giống như vui vẻ lại tựa như giễu cợt, càng làm cho hắn ta càng có thêm mấy phần ngang ngạnh. Không biết là vì dung mạo của Phượng Tam hay vì nguyên nhân gì khác, mà mặc dù trong lúc nói chuyện hắn ta cố tình hơi nhướng mày nhưng D·ao Cơ cũng không cảm thấy chán ghét. Phượng Tam công t·ử mặc áo đỏ phiêu động đúng là một người rất khó khiến cho người ta chán ghét nổi.
Mộc Dương cũng không tranh luận với Phượng Chi D·ao, mà chỉ mỉm cười nói: “Tại hạ còn có việc, xin cáo từ trước. D·ao Cơ cô nương, cáo từ.”
“Thế t·ử đi thong thả.” D·ao Cơ thản nhiên nói, nhìn thoáng qua thân ảnh Mộc Dương đi về hướng Thường Vân các, rồi xoay người ném đến sau ót.
Sau hôm đó, D·ao Cơ và Mộc Dương cũng không có giao thiệp gì nữa, nhưng trái lại lại dần dần trở nên quen thuộc với Phượng Chi D·ao. Bản thân đang ở trong Khuynh Thành phường rất khó không quen thuộc với Phượng Tam. Bởi vì mỗi tháng thì có gần như ít nhất nửa tháng Phượng Tam công t·ử đều ở tại Khuynh Thành phường. Thậm chí trong Khuynh Thành phường còn đặc biệt chừa ra một căn phòng dành riêng cho Phượng Tam công t·ử, mà những căn phòng như thế này ở những nơi khác trong kinh thành cũng không ít. Tiếp xúc nhiều với Phượng Tam hơn, D·ao Cơ cũng dần dần hiểu, kỳ thật Phượng Tam công t·ử cũng không giống một kẻ chỉ biết ăn chơi, hay sắc quỷ trong mắt người ngoài. Bởi vì những lúc nói chuyện riêng tư, ánh mắt Phượng Chi D·ao nhìn nàng luôn là tỉnh táo mà bình tĩnh, không có một gợn sóng.
Bởi vì Phượng Tam công t·ử thường xuyên ủng hộ, cũng bởi vì kỹ thuật múa của D·ao Cơ chính xác là tuyệt vời nhất kinh thành, nên chỉ qua hai tháng, D·ao Cơ liền ngồi vững vàng trên danh hiệu hoa khôi đệ nhất Sở kinh, trong nháy mắt, danh tiếng lớn không đếm xuể.
Lúc gặp lại Mộc Dương một lần nữa thì cũng đã là chuyện của đầu năm sau. Khi đó Mộc Dương vẫn là Thế t·ử đáng giá kiêu ngạo nhất của phủ Mộc Dương hầu, mà D·ao Cơ thì đã là vũ cơ nổi tiếng nhất Sở kinh. Thậm chí ngay cả rất nhiều Vương phủ tôn thất quyền quý trong kinh thành đều xếp hàng mời nàng đến trình diễn, muốn gặp riêng nàng một lần thì lại càng phải vung tiền như rác.
Gặp lại Mộc Dương là một chuyện ngoài ý muốn, D·ao Cơ trở thành hoa khôi đệ nhất Sở kinh, nên tất nhiên liền đoạt danh tiếng vốn có của hoa khôi Thường Vân trong Khuynh Thành phường, bị ghen ghét cũng là chuyện không thể tránh được. Cho nên xưa nay D·ao Cơ đều hết sức cẩn thận. Với xuất thân như các nàng thì căn bản đều không có tư cách đơn thuần, nhưng D·ao Cơ lại chưa từng nghĩ đến Thường Vân lại sẽ chọn ngay vào lúc các cô nương trong Khuynh Thành phường cùng nhau đi ra ngoài đạp thanh hợp mưu với người khác có ý đồ phá hư trong sạch của nàng.
Cái thứ trong sạch này, với những người như các nàng người thì nhìn như là một chuyện cười nhưng lại cực kỳ quan trọng. Hôm nay nàng có thể là hoa khôi cao cao tại thượng, tâm sự trò chuyện với người khác đều đáng giá ngàn vàng, nhưng một khi mất đi thứ này, thì rất nhanh sẽ biến thành tình cảnh giống như các cô gái phong trần khác.
Đương nhiên D·ao Cơ không muốn như vậy, cho nên trước khi nhận thấy thân thể khó chịu, nàng liền cố chịu đựng sự khó chịu trốn đi.
“Cô nương, cô nương không sao chứ?” Giọng nói bình thản, mang theo một tia lo lắng có chút quen thuộc vang lên ở sau núi giả mà nàng đang ẩn núp. Nhưng phần q·uan h·ệ này vào bây giờ lại không khác gì kịch độc thạch tín với nàng.
“Ta không sao!” Không nhìn người phía sau, D·ao Cơ trực tiếp đứng dậy lảo đảo đi tới phía trước.
“D·ao Cơ cô nương….” Mộc Dương hơi lo lắng kéo D·ao Cơ lại, khi nhìn đến gương mặt đang ửng hồng của nàng ấy thì mới bừng tỉnh hiểu ra, “Cô nương bị… Cô nương bị sao vậy? Ta kêu người mời đại phu tới đây?”
Vốn D·ao Cơ đã lung la lung lay có chút đứng không vững, bị Mộc Dương kéo liền trực tiếp ngã vào trong lòng hắn ta. D·ao Cơ chỉ cảm thấy trong đầu đều là một mảnh hỗn loạn, một phát bắt được cánh tay của Mộc Dương, cắn răng cố hết sức giữ vững tia tỉnh táo cuối cùng, nói: “Không còn kịp nữa… Không còn kịp nữa rồi. Ta nhớ phía trước có một hồ nước, ngài ném ta vào đó đi!”
“Nhưng mà…” Mộc Dương cau mày, hiện tại mặc dù đã là đầu mùa xuân nhưng cũng vẫn đang là cuối tháng hai, ngâm mình trong hồ nước, ngay cả nam t·ử cũng cảm thấy hơi lạnh, lại càng không cần phải nói đến nữ t·ử.
“Không sao, ta biết bơi! Van ngài……”
Mộc Dương cũng là đệ t·ử thế gia, thủ đoạn hạ đẳng cũng không phải chưa từng thấy, thấy D·ao Cơ kiên trì như thế thì chỉ đành phải gật đầu nói: “Đã như vậy, đắc tội.”
Ngày hôm đó, hoa khôi D·ao Cơ của Khuynh Thành phường ngã xuống hồ được Thế t·ử Mộc Dương hầu phủ cứu, bị bệnh gần hết cả tháng. Nhưng cũng từ đó, D·ao Cơ liền để ý đến người thiếu niên ôn hòa, cởi mở này. Hắn ta… Không chỉ giúp nàng, mà lại còn cứu mạng của nàng.
Mấy năm sau, danh tiếng của D·ao Cơ càng ngày càng thịnh. Có Phượng Tam công t·ử, Thế t·ử Mộc Dương hầu và một đám đệ t·ử quyền quý trong kinh thành ủng hộ, cũng không có ai dám gây chuyện ở Khuynh Thành phường. Khi D·ao Cơ hai mươi tuổi, nàng chính thức trở thành chủ nhân của Khuynh Thành phường, từ đây không cần tiếp khách nữa. Chỉ thỉnh thoảng biểu diễn vào lúc các quyền quý trong kinh thành, thậm chí ở trong cung cần, những lúc còn lại thì luôn ngồi một mình trên lầu hai của Khuynh Thành phường, lơ đễnh nhìn phồn hoa nhộn nhịp dưới lầu.
“Cô nương, Mộc Thế t·ử tới.” Ngoài cửa, tiểu nha đầu thấp giọng bẩm báo.
D·ao Cơ quay đầu lại, trên dung nhan xinh đẹp mỹ lệ hiện lên sự mệt mỏi nhàn nhạt, nói: “Mời Thế t·ử về đi. D·ao Cơ không tiếp khách.” Nhìn tiểu nha đầu hơi kinh ngạc cáo lui, D·ao Cơ hơi cười khổ. Trong nháy mắt vậy mà đã quen biết nhau gần mười năm rồi, D·ao Cơ đã không nhớ nổi rốt cuộc bọn họ đã bắt đầu từ khi nào. Nhưng lại nhớ Phượng Chi D·ao từng mỉm cười thở dài nói với mình: “D·ao Cơ, yêu một người như Mộc Dương, ngươi quả thật là tự mình chuốc lấy đau khổ, về tình về lý, ngươi cũng nên chọn Bản công t·ử mới đúng ah.”
Lúc đó D·ao Cơ chỉ mỉm cười, sao nàng lại không biết lấy thân phận của Mộc Dương thì hai người căn bản là sẽ không có kết quả gì, mà ngược lại Phượng Chi D·ao với xuất thân thứ t·ử phú thương thì áp lực sẽ nhỏ hơn chứ? Nhưng đối mặt Phượng Tam công t·ử tuấn mỹ hơn người, nàng lại chưa bao giờ có cảm giác động tâm. Bởi vì nàng biết thật ra trong lòng Phượng Tam công t·ử đã sớm có người. Mà trong mắt Mộc Dương… Lại chỉ có mình nàng.
Nhưng cuộc sống như vậy lại không có cách nào trường cửu, Mộc Dương đã qua hai mươi lại không chịu lập gia đình, nhưng vào hai tháng trước rốt cuộc vẫn phải không chịu nổi ắp lực của Mộc gia nên đã đính hôn với tiểu thư Tôn gia. Mà sau đó, thân là vị hôn thê, chuyện Tôn tiểu thư tìm tới tận cửa như vậy, D·ao Cơ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhớ tới lời nói của vị Định Vương phi kia ở Phong Nhã lâu hôm qua, trên dung nhan tuyệt diễm hơi cười khổ của D·ao Cơ lóe lên một tia sáng kiên nghị. Mặc dù chỉ mới gặp Định Vương phi hai lần, nhưng D·ao Cơ lại không thể không thừa nhận bất luận trên phương diện nào, vị Vương phi đó đều là đối tượng khiến cho nàng hâm mộ. Xuất thân cao quý, trượng phu toàn tâm toàn ý có thể che gió che mưa cho nàng ấy, còn có tâm tính rộng lượng cùng với năng lực và sự thông tuệ không giống với các cô gái khác.
Khi nên buông tay thì buông tay… Có lẽ, thật nên rời đi…
D·ao Cơ cúi đầu, vuốt ve bụng vẫn còn bằng phẳng như cũ mỉm cười. Định Vương phi nói rất đúng, chỉ cần muốn sống thật tốt, thì có thể trôi qua thật tốt, huống chi hiện tại nàng cũng không phải một mình.
“D·ao Cơ!” Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân vội vàng, rất nhanh, Mộc Dương liền xuất hiện ở cửa phòng, thần sắc hơi khó coi nhìn nàng. Hạ nhân Khuynh Thành phường lo lắng đi theo sau Mộc Dương, hiển nhiên cũng không dám ra tay ngăn cản vị Thế t·ử phủ Mộc Dương hầu này.
D·ao Cơ phất tay một cái cho hạ nhân lui ra, mới quay lại nhìn Mộc Dương mỉm cười nói: “Thế t·ử có ý gì? Mặc dù Khuynh Thành phường là nơi b·ướm hoa, nhưng đã nhiều năm D·ao Cơ không tiếp khách rồi.”
“D·ao Cơ! Nàng còn chưa gây đủ chuyện sao?” Chuyện ngày hôm qua ở Phong Nhã lâu khiến cho Mộc Dương rất tức giận, nhưng tình cảm với D·ao Cơ nhiều năm như vậy cũng không phải là giả, cho nên vừa bình tĩnh hắn liền lập tức chạy tới Khuynh Thành phường tìm người, nhưng không nghĩ tới lại bị từ chối ở ngoài cửa.
D·ao Cơ cười giễu một tiếng, nói: “Gây đủ rồi, cũng xin Thế t·ử sau này đừng tới Khuynh Thành phường nữa. Tránh cho lúc nào đó lại vô tình gặp phải Tôn phu nhân và Tôn tiểu thư trên đường.”
“Nàng nói vậy là sao?” Mộc Dương cau mày nói.
D·ao Cơ khoát khoát tay lắc đầu nói: “Không có gì. Thế t·ử, mời về đi.”
Nhìn thần sắc bình tĩnh của D·ao Cơ, Mộc Dương hơi bất đắc dĩ thở dài, nói: “D·ao Cơ, ta cũng là vì tương lai của chúng ta. Nàng cũng biết… Phủ Mộc Dương hầu… Căn bản không thể nào để cho ta cưới nàng làm chính thất. Chẳng lẽ nàng không thể nhượng bộ vì ta một chút sao?” D·ao Cơ bình tĩnh nhìn hắn ta nói: “D·ao Cơ không có thói quen bắt mình nhượng bộ, Thế t·ử cũng không cần tự nhượng bộ. Kính xin Thế t·ử nhìn trên giao tình nhiều năm giữa ta và ngài, chúng ta đã bắt đầu vui vẻ vậy liền kết thúc vui vẻ đi.”
“Nàng…” Biết rõ tính tình của D·ao Cơ, muốn khuyên nhủ trong một giây một phút thì căn bản là không thể nào. Mộc Dương chỉ đành phải thở dài thấp giọng nói: “Ta đi về trước, một mình nàng suy nghĩ thật kỹ đi.”
Nhìn bóng lưng hắn ta đang xoay người, D·ao Cơ đột nhiên mở miệng nói: “Mộc lang, nhiều năm như vậy… Thật ra chúng ta đều đã thay đổi. Sau này đừng gặp lại nữa.” Ngươi đã không còn là người thiếu niên vẫn luôn ôn văn cởi mở năm xưa nữa, ta cũng không còn là thiếu nữ xuân xanh chỉ một lòng muốn lưỡng tình lưu luyến năm đó nữa. Chúng ta đều đã lớn, tất cả cũng thay đổi….
Thân thể Mộc Dương dừng một chút, rồi im lặng rời đi.
“Cô nương……” Ngoài cửa, tiểu nha đầu hầu hạ lo lắng nhìn D·ao Cơ đang thất thần. D·ao Cơ phục hồi tinh thần lại mỉm cười nói: “Sửa soạn một chút, ta muốn đi ra ngoài.”
“Cô nương muốn đi đâu?”
“Định Vương phủ.”
Ra khỏi Định Vương phủ, D·ao Cơ thật sự thở phào nhẹ nhỏm một hơi. Bán Khuynh Thành phường cho Định Vương phi, D·ao Cơ không biết việc này có tính là trong một phút xúc động hay không, nhưng khi nàng chân chính làm thì cũng không lưu luyến như trong tưởng tượng. Mang theo tiền tiết kiệm trong những năm qua và tiền bán Khuynh Thành phường, đủ để nàng cẩm y ngọc thực cả đời. Tìm một địa phương an tĩnh, sinh con ra, tận tình nuôi lớn, có lẽ nhân sinh của nàng có thể tìm được sự vui vẻ không giống như trước nữa, đây chẳng phải là cuộc sống bình tĩnh mà mình vẫn chờ đợi từ trước sao?
“Cô nương đi thong thả.” Nam t·ử đi theo sau D·ao Cơ đưa tiễn nàng trầm giọng nói.
Giọng nói của nam t·ử trầm thấp, nghe vào hết sức êm tai, chỉ là hắn ta lại nói lời cáo biệt với mình trái lại khiến cho D·ao Cơ hơi kinh ngạc. Nam t·ử này, nàng đã gặp hai lần bên cạnh Định Vương phi, cũng không phải là một thị vệ tầm thường, thoạt nhìn thân phận cũng không thấp. Người như vậy, không phải vẫn luôn cực kỳ khinh thường những người có thân phận như nàng sao? Hay nên nói người bên cạnh Định Vương phi quả nhiên khác với người khác?
“Đa tạ…” D·ao Cơ hơi ngừng một chút, nàng cũng không biết tên họ của nam t·ử này, “Đa tạ các hạ.” Đứng ở trước mặt nam t·ử trầm mặc này, D·ao Cơ phát hiện dường như kinh nghiệm giao tiếp của mình trong những năm qua ở Khuynh Thành phường đều hoàn toàn không thi triển ra, thậm chí ngay cả nụ cười trên mặt nàng cũng không nở ra được, mà chỉ đành phải lúng ta lúng túng nói câu tạ ơn.
Nam t·ử bình tĩnh nhìn nàng nói: “Tại hạ Tần Phong. Cô nương… Thân thể không tốt, nếu muốn đi xa tốt nhất vẫn nên chờ một thời gian nữa rồi hãy nói.”
D·ao Cơ ngẩn người, mới gật đầu nói: “Đa tạ Tần thống lĩnh nhắc nhở, D·ao Cơ cáo từ.”
“Không tiễn.” Tần Phong thản nhiên nói.
D·ao Cơ cười khẽ một tiếng, tiêu sái xoay người đi. Lời nhắc nhở và sự quan tâm của Tần Phong đương nhiên nàng hiểu, bởi vì chuyện này mà tâm tình hơi tối tăm trong mấy ngày nay cũng khá hơn rất nhiều. Một người xa lạ không quen biết đều có thể quan tâm một tiếng, trên đời này vẫn luôn có rất nhiều người tốt. Rời khỏi Sở kinh cũng chưa chắc vất vả cỡ nào. Ít nhất, từ nay về sau… Nàng không còn là vũ cơ nữa, mà là một người bình thường. Việc này… Thật ra thì mới là nàng vẫn muốn không phải sao? Bán Khuynh Thành phường cho Định Vương phi, đồng thời, Định Vương phi cũng dùng thế lực của Định Vương phủ sửa đổi hộ tịch cho nàng, từ nay hộ tịch vũ cơ vẫn luôn làm cho nàng canh cánh trong lòng đã không còn tồn tại nữa, D·ao Cơ nàng… Chỉ là một người mẹ đơn thân nuôi con mà thôi.