Quyển 4 – Chương 144: Một k·iếm xẻ núi dựng tòa tháp, ba nghìn linh k·iếm táng Tinh Vẫn

Dịch giả: Phuongkta1
Tô Trường An đang hấp thu những k·iếm ý này!
Hoa Phi Tạc cùng Hoắc Thành Nghĩa bỗng nhiên sững sờ, sau đó tỉnh ngộ lại rất nhanh.
Sắc mặt của hai người lập tức biến đổi.
Những k·iếm ý này có lẽ không thể so sánh với linh lực, bên trong bao hàm ý chí khác biệt, thậm chí có thể không chút nào cường điệu, mỗi một tên k·iếm khách, mỗi cái k·iếm ý mà họ kích phát đều không giống nhau.
Cưỡng ép thu nạp k·iếm ý của người khác, không cách nào có thể biến đổi cho mình dùng, trái lại giống như dẫn sói vào nhà, tự hại tính mạng mình.
Nhưng k·iếm ý trong K·iếm Trủng này là rất nhiều, lại cực kỳ mãnh liệt, dù là mất thời gian hơn mười hơi thở, k·iếm ý mà Tô Trường An thu nạp cũng đã vượt xa một vị tông sư Vấn Đạo cảnh có thể kích phát ra cao nhất k·iếm ý. Theo lý Tô Trường An cho dù đặc biệt, sau khi thu nạp nhiều k·iếm ý như vậy, cũng nên có chỗ không thoải mái.
Thế nhưng, Tô Trường An lúc này mặc dù đóng chặt hai mắt, nhưng thần sắc tên mặt lại cực kỳ lạnh nhạt, dường như để nhiều k·iếm ý như vậy nhập vào trong cơ thể cũng không thể tạo thành một chút tổn thương đối với hắn.
Đám người Hoa Phi Tạc mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng không hiểu rõ tình huống rút cuộc là như thế nào, cũng không dám tùy tiện ra tay ngăn Tô Trường An, sợ tạo thành phiền phức cho hắn, tạm thời chỉ có thể là căng thẳng nhìn hắn, không thể làm chút gì cho hắn.
“Hoắc… Hoắc tiền bối, đây rốt cuộc là chuyện gì? Trường An hắn không sao chứ?” La Ngọc Nhi lúc này dưới bạch quang chiếu rọi phục hồi tinh thần lại, lúc nàng thấy rõ tình cảnh của Tô Trường An, sắc mặt biến đổi, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoắc Thành Nghĩa hỏi.
Hoắc Thành Nghĩa dù sao cũng đã xâm nhập vào k·iếm đạo nhiều năm, lão cẩn thận hồi tưởng đến ghi chép trong sách cổ Thục Sơn đối với K·iếm Tâm Thông Minh. Sau một lúc trầm mặc, lão mới có chút không chắc chắn nói: “ta thấy tình hình của Tô công t·ử có lẽ là đang câu thông với k·iếm linh bên trong K·iếm Trủng này.”
“Câu thông với k·iếm linh?” La Ngọc Nhi khó hiểu.
“Ừ.” Hoắc Thành Nghĩa nhìn chằm chằm vào Tô Trường An, nói: “người có K·iếm Tâm Thông Minh lúc sinh ra đã có thể câu thông với k·iếm linh, vừa rồi Tô công t·ử mở ra tâm thần, thấy tình hình đó sẽ khiến chúng ta nghĩ lầm hắn đang hấp thu k·iếm ý, nhưng trên thực tế, vẫn có k·iếm ý tiến vào trong nội tâm hắn, dùng cái này câu thông với k·iếm linh.”
Lời nói Hoắc Thành Nghĩa có chút hàm hồ, thanh âm cũng không lớn, hiển nhiên cũng không quá tin tưởng đối với phán đoán của mình. Dù sao người có được thiên phú K·iếm Tâm Thông Minh như vậy lão cũng chỉ nhìn thấy trên sách cổ, mà trên đời có thực sự tồn tại loại thiên phú này hay không, trước lúc gặp được Tô Trường An, Hoắc Thành Nghĩa cũng không thể khẳng định được.
Nhưng cũng vào lúc này, thân thể Tô Trường An bỗng nhiên chấn động, hai con mắt của hắn đang kép chặt đột nhiên mở ra, một đường hư ảnh k·iếm quang từ con mắt thanh tịnh của hắn chợt lóe lên.
Lúc đó, gió mạnh đầy trời ngừng lại.
Ba người Hoa Phi Tạc chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, k·iếm ý vừa rồi còn bài xích bọn họ vào lúc này đều tiêu tán, k·iếm ý bên trong K·iếm Trủng mặc dù vẫn tiếp tục phiêu bạt, nhưng không hề ôm lấy địch ý đối với bọn họ như lúc nãy.
Ba người liếc nhau, trong con ngươi tràn đầy sợ hãi, mà bọn họ rất nhanh liền ý thức được biến hóa như vậy hiển nhiên là do Tô Trường An làm nên.
Bọn họ lại vội vàng nhìn về phía Tô Trường An, thấy thiếu niên mỉm cười đứng đối diện.
Nụ cười kia không khỏi để cho bọn họ cảm thấy an tâm hơn nhiều.
“Sư thúc, tiền bối chờ một lát Trường An đi lấy k·iếm.” Hắn nói như vậy, lại quay đầu nhìn về phía trung tâm K·iếm Trủng một lần nữa.
Mà đây cũng là lần đầu tiên hắn bắt đầu thật sự nghiêm túc nhận thức tình hình bên trong K·iếm Trủng này.
Cùng chỗ khác trong K·iếm Trủng khác nhau, ở trung tâm K·iếm Trủng trái lại chỉ cắm một số trường k·iếm có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tô Trường An cẩn thận đếm, không nhiều không ít vừa đúng mười ba thanh.
Hắn tiếp tục tính toán ở trong lòng, thần k·iếm còn sót lại qua các thời kỳ Thục Sơn tổng cộng mười ba thanh, một thanh là bội k·iếm của Nhạn Quy Thu đương nhiên được y mang theo bên người, một thanh tên là Trường Lưu đã bị Ngô Khởi lấy đi lúc còn trẻ.
Ngoài ra còn có hai thanh phó k·iếm của thần k·iếm Thập Phương được Ngọc Hành lưu lại trong K·iếm Trủng trước kia, bảo k·iếm mang danh tiếng thần k·iếm bên trong K·iếm Trủng cũng không nhiều không ít là mười ba thanh, nghĩ đến đây, mười ba thanh k·iếm trước mặt này, chính là mười một thanh thần k·iếm còn sót lại của Thục Sơn, cùng với hai thanh phó k·iếm Thập Phương.
Nghĩ đến đây, Tô Trường An lại nhắm hai con mắt một lần nữa.
Đúng như Hoắc Thành Nghĩa nói, k·iếm ở trong K·iếm Trủng này từ giây phút được chôn cất ở đây liền rơi vào ngủ say, vẻ ngoài của bọn chúng giống như người sau khi c·hết, biến thành loang lổ rỉ sét khó có thể xác định rõ, muốn tìm được k·iếm mà mình muốn, liền cần dùng tư tưởng cảm nhận đi tìm.
Chỉ là, Tô Trường An chưa bao giờ thấy hai thanh phó k·iếm kia, không biết làm cách nào để phân biệt.
Cho dù hắn là K·iếm Tâm Thông Minh cũng không có khả năng tìm ra một thanh k·iếm chưa bao giờ nhìn thấy.
Nghĩ đến như vậy, trong lòng hắn khẽ động, thần k·iếm Thập Phương được hắn đặt ở trong hộp giống như cảm nhận được, bỗng nhiên bộc phát ra một trận k·iếm minh trong trẻo.
7ruyenTTS.me
K·iếm minh vang lên, mười ba thanh k·iếm sắt rỉ vốn đã rơi vào tĩnh mịch chung quanh hắn có hai thanh bỗng nhiên phát ra một hồi run rẩy cực kỳ nhỏ.
Giống như bạn già xa cách nhau từ lâu mới gặp lại, cũng giống như kẻ lãng t·ử đã xa nhà nhiều năm.
Tô Trường An trong một khắc này bỗng nhiên cảm nhận được đậm đặc ý tưởng niệm đến gần như thực chất của hai thanh k·iếm.
Trong lòng hắn bắt đầu vui mừng, cho rằng hai thanh k·iếm này chính là hai thanh phó k·iếm Thập Phương, muốn tiến lên rút nó ra. Nhưng cùng lúc này, thần k·iếm Thập Phương đã mất đi k·iếm linh bỗng phát ra một trận run rẩy mãnh liệt, biến hóa như vậy khiến Tô Trường An không kịp đề phòng, còn không chờ hắn phục hồi tinh thần lại, hai thanh k·iếm sắt rỉ kia giống như đang đáp lại thần k·iếm Thập Phương, cũng bắt đầu run rẩy mãnh liệt.
Mà theo sự run rẩy như vậy, rỉ sét trên thân bọn chúng bắt đầu điên cuồng tróc ra, sau đó mười hơi thở, k·iếm gỉ tan mất, hai thanh thần k·iếm trơn bóng như ngọc cùng lúc hiện lên trước mặt mọi người.
Hai tiếng k·iếm minh cao vút bỗng nhiên vang lên, thậm chí không cần Tô Trường An ra tay, hai thanh trường k·iếm kia đã tự mình bay lên khỏi mặt đất, bọn chúng trước phóng lên trời, sau đó treo lơ lững giữa không trung, lại phát ra từng đợt k·iếm minh một lần nữa, dường như đang tuyên bố với người đời mình đã xuất thế. Sau đó, k·iếm quang lóe lên, hai thanh thần k·iếm lại hóa thành lưu quang bay vào bên trong hai k·iếm ảnh quấn quanh thân thần k·iếm Thập Phương. Chín k·iếm ảnh của thần k·iếm Thập Phương đã có hai cái thành hình trong nháy mắt.
“Quan Sơn? Hoàng Sóc?” Tô Trường An sững sờ, hai cái tin tức cùng lúc này truyền vào trong đầu hắn, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây là tên của hai thanh thần k·iếm.
“Hoan nghênh trở về.” Hắn hiểu ý cười cười, nói như vậy.
Rồi sau đó hắn vẫy tay ra hiệu cho Hoa Phi Tạc và La Ngọc Nhi, hai người đương nhiên đã nhìn rõ cảnh tượng này, cũng biết Tô Trường An đã thành công lấy được song k·iếm, hành trình đi Thục Sơn lần này rốt cuộc đã có một phần cuối viên mãn, trên mặt hai người vào lúc đó nổi lên một ý cười.
Trong lòng Tô Trường An khẽ động, liền muốn đi về phía hai người, nhưng bước chân vừa mới phóng ra, bỗng nhiên lúc đó có dị biến phát sinh.
Thanh k·iếm rỉ sét chôn cất ở trung tâm K·iếm Trủng đột nhiên bắt đầu một hồi run run kịch liệt.
Một tiếng k·iếm minh hầu như thông suốt thiên địa ầm ầm vang lên.
Mà theo tiếng k·iếm minh này, toàn bộ bên trong K·iếm Trủng liền vang lên chi chít thanh âm dùng đơn vị hàng ngàn mà tính tiếng k·iếm minh.
Bọn chúng trước sau hô ứng, giống như quân vương giá đáo, quần thần chầu lễ, thanh thế to lớn.
Nếu là người có tâm khẽ đếm thật chính xác số trên, chắc chắn sẽ ngạc nhiên phát hiện những tiếng k·iếm minh từ đầu tiên vang lên, số lượng không nhiều không ít khoảng chừng ba nghìn.
K·iếm ý bên trong K·iếm Trủng vốn đã bình tĩnh trở lại lúc này cũng trở nên cuồng bạo một lần nữa.
Trong lòng ba người Tô Trường An hoảng hốt, đều không hiểu vì sao ở trong K·iếm Trủng sẽ nổi lên biến hóa như vậy.
Mà vị Hoắc Thành Nghĩa kia cũng đồng dạng kinh hãi, nhưng lúc lão thấy rõ trường k·iếm phát ra tiếng k·iếm minh kia đầu tiên, thần sắc trên mặt lão bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó coi.
Lão nhớ tới những ghi chép về vị tổ sư khai sơn Thục Sơn.
“Một k·iếm xẻ núi dựng tòa tháp*.”
“Ba nghìn linh k·iếm táng Tinh Vẫn.”
Sau khi vị tổ sư gia kia hồn về Tinh Hải, thanh thần k·iếm Phù Đồ này mang theo ba nghìn linh k·iếm của nó ngủ yên bên trong K·iếm Trủng.
Nếu như Hoắc Thành Nghĩa nhớ kỹ không nhầm, tổ sư gia năm ấy cũng là K·iếm Tâm Thông Minh.
–o0o–
*: nguyên văn là Phù Đồ có nghĩa Bồ Tát, tòa tháp

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »