Quyển 5 – Chương 139: Hồng Y Khách Hoa Phi Tạc

Dịch giả: Phuongkta1Biên: Đình Phong
Ngô Khởi được người đời xưng là Thập Tam, đương nhiên có đạo lý riêng, thành tựu trên k·iếm đạo hiển nhiên cũng đúng như danh tiếng của y.
Chỉ thấy thân thể của y khẽ động, trường k·iếm ra khỏi vỏ, sau lưng có hư ảnh con sông rộng lớn ầm ầm nổi sóng hiện lên.
Hoa Phi Tạc mặc dù chỉ đối mặt với một k·iếm này, nhưng nó lại không chỉ đơn giản là một k·iếm, gã giống như đang thực sự đối mặt với một con sông lớn mãnh liệt.
Đã đến Vấn Đạo cảnh.
K·iếm chiêu của Ngô Khởi từ lâu đã vượt ra khỏi từng chiêu từng thức đơn giản như vậy, k·iếm của y ra, liền có phương pháp tùy.
Một chiêu Đại Giang Đông Khứ này.
Chính là một trong những đại k·iếm chiêu mà y tin tưởng nhất.
Như thế nào là Đại Giang Đông Khứ?
Trăm sông tụ tập về sông lớn, đổ về biển ở phía đông.
Sông lớn chảy về phía đông, là dâng trào, là mãnh liệt.
Là đã đi dứt khoát không trở về, là sông lớn muốn thành biển, k·iếm muốn uống m·áu sát cơ nghiêm nghị.
Không thể nghi ngờ, một k·iếm này của Ngô Khởi, bày ra ý cảnh sông lớn chảy về đông có thể nói phát huy tác dụng vô cùng.
Trên điều này, Tô Trường An cũng thầm cảm thấy tự ti, có lẽ đây cũng là lý do vì cái gì Thục Sơn đáng được gọi là k·iếm tông đệ nhất thiên hạ, bọn họ chỉ có k·iếm, do đó, mỗi một k·iếm cũng nghiên cứu đến cực kỳ thấu đáo, hầu như khiến người khác không tìm được bất cứ kẽ hở nào.
Do đó, chân mày Tô Trường An cau lại, hắn có chút lo lắng nhìn Hoa Phi Tạc, không biết gã có thể yên ổn tiếp được một chiêu thanh thế to lớn này.
Hoa Phi Tạc đang ở trong cuộc chiến như vậy nhưng trong lòng lại không có một chút bối rối nào, con mắt gã lạnh lùng nhìn vật kia càng ngày càng gần, gió mạnh cực lớn cuồn cuộn thổi lên trường bào rộng thùng thình của gã, ngoại trừ k·iếm minh bay phất phới lại không có vật nào khác trong cuộc.
Áo bào hồng gã đang mặc giống như một đóa hỏa diễm ngọn lửa thiêu đốt, dưới con ngươi của mọi người nở rộ.
Một cỗ linh lực so với Ngô Khởi không chút nào kém cỏi cùng lúc đó chấn động từ trong cơ thể Hoa Phi Tạc tuôn ra, tay của gã bỗng nhiên hiện ra dưới áo bào hồng rộng thùng thình.
Đó là một cánh tay rất đẹp.
Năm ngón tay thon dài, trắng nõn như củ sen.
Giống như nữ t·ử, quá khác nam nhân.
Sau đó, một cây tuyệt bút Lang Hào xuất hiện ở trên tay gã.(tuyệt bút Lang Hào: bút lông sói lớn)
Chỉ thấy gã lấy thiên địa làm bức tranh, linh lực làm mực.
Bàn tay trắng như ngọc chuyển động thoăn thoắt, trong chốc lát rồng bay phượng múa.
Trong chớp mắt một con Giao Long thủy mặc hiện lên, Giao Long kia trợn mắt tròn xoe, bộ lân giác trên thân đều có thể lấy được rõ nét, so với giao long ác mãng mà hư ảnh Thiên Tuyền gọi ra mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.(thủy mặc: mực nước, hay tranh thủy mặc)
“Chiêu Đại Giang Đông Khứ của ngươi, thế không thể đỡ. Giao Long của ta lại càng muốn bơi ngược dòng, tiến quân thần tốc.” Thanh âm của Hoa Phi Tạc cũng vào lúc đó vang lên, giọng nói âm nhu lại mang theo một cỗ nghiêm túc bá đạo.
Tiếng nói vừa dứt, bức vẽ Giao Long giống như sống lại, chỉ thấy con mắt của nó tuôn ra một đường thần quang, thân thể cũng không vội nhảy ra, mà cúi đầu về phía Hoa Phi Tạc, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ thần phục.
Hoa Phi Tạc liền mạnh mẽ nhảy lên, ngạo nghễ đứng trên đầu Giao Long kia.
Mà thân thể của Giao Long lúc này rốt cuộc bắt đầu chuyển động.
Nó tựa như một đường tia chớp màu đen, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác không thể thấy rõ dấu vết, chỉ mất thời gian bằng một cái nháy mắt, rồi bỗng nhiên nhảy vào hư ảnh sông lớn do k·iếm ý của Ngô Khởi gọi ra.
Giao Long xuống nước, đương nhiên sẽ như hổ thêm cánh.
Chỉ thấy nó theo gió vượt sóng, k·iếm ý của Ngô Khởi ngưng tụ mà thành sông lớn giống như không có tác dụng với nó, phút chốc sau đó nó liền dẫn Hoa Phi Tạc đi tới trước mặt Ngô Khởi.
Thân thể cực lớn của nó mãnh mẽ từ bên trong nước sông thoát ra, nó phát ra tiếng gầm giận dữ với Ngô Khởi, bộ dáng muốn nuốt thân thể Ngô Khởi vào.
Biến hóa như vậy khiến Ngô Khởi bất ngờ, nhưng tâm tính của y dù sao vẫn rất tốt, rất nhanh đè xuống kinh ngạc ở trong lòng.
Hoa Phi Tạc dùng k·iếm ý của Ngô Khởi hóa cho mình dùng do đó tránh đi chiêu k·iếm của y, cái này mặc dù thần kỳ, nhưng dù sao thiên hạ to lớn, người có thể làm được như vậy mặc dù ít càng thêm ít, nhưng cũng không phải không có tiền lệ.
Bởi vậy thân ảnh của Ngô Khởi khẽ động, tránh va chạm với Giao Long, trường k·iếm trong tay rung động, một cỗ linh áp bỗng nhiên tuôn ra.
Ngày đó hư ảnh K·iếm Trủng trên đại điện hôn lễ giữa y và Lục Như Nguyệt lại hiện lên một lần nữa, y mở ra lĩnh vực của mình, cũng có nghĩa là Ngô Khởi muốn sử dụng toàn lực.
Lĩnh vực do y gọi ra thì hư ảnh sông lớn mà y vừa mới kích phát đương nhiên cũng theo đó tản đi, mà ở đầu kia hư ảnh thủy mặc hóa thành Giao Long của Hoa Phi Tạc đã không bị sông lớn che lấp, hiển nhiên cũng hiển lộ hoàn toàn ở trước mặt mọi người ngoại trừ chân thân của nó.
“Thiên Lam viện, quả nhiên không phải kẻ tầm thường, ta “nhìn ra” ngươi rồi.” Ngô Khởi trầm giọng nói, ngữ khí lại không thấy hoảng sợ do trở tay không kịp, cũng không phải tức giận do tính nhầm, trái lại có vài phần phong thái.
“…” Hoa Phi Tạc đứng ở trên đầu Giao Long cao gần mười trượng, con mắt lạnh lùng nhìn y, lại không có chút ý định nào đáp lại.
Lông mày Ngô Khởi cau lại, y hỏi: “ngươi không gọi ra lĩnh vực?”
Con đường tu hành, cảnh giới càng cao, hai người đối đầu thử thách thực sự chính là hiểu biết của người tu hành đối với đạo, về phần linh lực nhiều ít, nếu trên trình độ không có cực lớn chênh lệch, bằng không trong chiến đấu rất khó tạo được ảnh hưởng quyết định.
Do đó, đối với cường giả Vấn Đạo cảnh, cường độ của lĩnh vực, mới là mấu chốt quyết định thắng bại.
Đây cũng là lý do vì sao Tô Trường An có thể thường dùng tu vi yếu kém, lại nhiều lần lấy yếu thắng mạnh.
Mà Ngô Khởi nghi hoặc, thực ra là đương nhiên.
Y mở ra lĩnh vực, có nghĩa là y muốn thừa nhận nghiêm túc với Hoa Phi Tạc muốn cùng gã đánh nhau một trận thật sự, nhưng Hoa Phi Tạc lại không có chút ý định gọi ra lĩnh vực.
Từ góc độ nào đó, khiến Ngô Khởi cảm nhận được sự khinh thường đến từ Hoa Phi Tạc.
Trong lòng y nổi lên vài phần tức giận.
“Đã như vậy, cũng đừng trách Ngô mỗ hạ thủ không lưu tình rồi!” Ngô Khởi nói như vậy, chi chít trường k·iếm bên trong K·iếm Trủng cũng bắt đầu run rẩy, tựa như trong một chốc sẽ từ dưới đất chui lên.
“Mời!” Hoa Phi Tạc vẫn không có ý gọi ra lĩnh vực, gã không mặn không nhạt nói, thanh tuyến thong dong cùng mười phần chắc chắn.
“Hừ!” Ngô Khởi hừ lạnh một tiếng, danh tiếng Thập Tam của y thực ra cũng không phải là lời nói vô căn cứ, ở Vấn Đạo cảnh, gã mặc dù không dám nói vô địch khắp thiên hạ, nhưng chính những tiền bối nổi danh đã lâu, đã đạt đến Vấn Đạo cảnh nhiều năm, nếu không dựa vào lĩnh vực để đánh bại gã, cũng chắc chắn không thể được. Y nhất định phải cho người nam nhân trước mắt này vì sự cuồng vọng của gã mà trả giá thật nhiều.
Y nghĩ đến như vậy, tâm niệm trong đầu khẽ động.
Những trường k·iếm cắm ở K·iếm Trủng trong giây phút này nhao nhao từ dưới đất chui lên, treo lơ lửng ở trên trời.
Rồi sau đó mũi k·iếm chuyển một cái, trường k·iếm đồng loạt quay đầu chỉ thẳng đầu Hoa Phi Tạc đang đứng trên đầu Giao Long.
“Đi!” Ngô Khởi hét to một tiếng.
Tiếng như chuông vàng ngoài cửa lớn, chấn động lòng người.
Những trường k·iếm kia như nhận được mệnh lệnh, sau một hồi run rẩy, nhao nhao hóa thành từng đường ánh sáng lung linh, đ·âm thẳng về phía mặt Hoa Phi Tạc.
Trong lúc nhất thời k·iếm như mưa trút nước, nghiêng b·ắn ra.
Hoa Phi Tạc bị một những trường k·iếm kia vây quanh, hầu như bị k·iếm ảnh này phong tỏa tất cả đường lui, gã không có chỗ nào để tránh né, k·iếm ảnh kia tốc độ cực nhanh một chốc đã tới trước người của gã, mắt thấy sẽ bị những trường k·iếm này đ·âm thủng thân thể, mạnh mẽ xuyên thành một cái cái sàng.
Lo lắng trong mắt Tô Trường An càng nhiều.
Mà ánh mắt của những đệ t·ử Thục Sơn cũng dồn dập toát ra vẻ đắc ý.
Chỉ có La Ngọc Nhi đứng ở bên cạnh Tô Trường An, sắc mặt lại như thường, dường như không có chút nào lo lắng đối với tình cảnh của Hoa Phi Tạc.
“Sự cuồng vọng ngạo mạn của ngươi tự làm hại tính mạng của ngươi, không trách được ta.” Ngô Khởi nói khẽ, tựa như trong mắt y Hoa Phi Tạc đã là v·ong hồn dưới thân k·iếm.
“Người đời cho rằng Ngô Thập Tam của đất Thục, Sở Tích Phong của Giang Đông, Mạc Thính Vũ của Trường An, Cổ Tiễn Quân của Bắc Địa, chính là kỳ tài đương thời. Trong đó Ngô Thập Tam cùng Mạc Thính Vũ, càng có thể nói là k·iếm đao song tuyệt.”
“Hôm nay xem ra, lại là nói bừa.”
“Ngươi so với sư đệ Thính Vũ của chúng ta, kém quá xa.”
Thanh âm của Hoa Phi Tạc giống như thở dài bỗng nhiên vang lên.
Giọng nói của gã có chút âm nhu, cực kỳ giống nữ t·ử, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy kỳ quặc, trái lại cực kỳ êm tai.
Ngô Khởi nghe vậy trên mặt trước tiên là toát ra nồng đậm tức giận, nhưng sau đó, y giống như cảm nhận được được một chút đồ vật cực kỳ khác thường, con ngươi của y bỗng nhiên phóng đại.
Mà cũng đúng lúc này, dị biến phát sinh.(dị biến: biến đổi khác biệt)
Thân thể của Hoa Phi Tạc bỗng nhiên nổi lên biến hóa.
Áo bào hồng rộng thùng thình của gã bắt đầu phồng lên, phát ra âm thanh phần phật, một đường linh áp bỗng nhiên tuôn ra, sau đó cảnh tượng khiến cho mọi người ở đây cũng kinh ngạc muôn phần hiện lên.
Bởi vì không còn những thanh k·iếm trên mặt đất của lĩnh vực K·iếm Trủng, theo linh áp của Hoa Phi Tạc tuôn ra, thế nhưng lại xuất hiện từng thanh trường k·iếm giống hệt với những thanh trước kia.
Chẳng lẽ Ngô Khởi lại gọi ra lĩnh vực một lần nữa?
Ý nghĩ như vậy vừa mới sinh ra trong đầu mọi người.
Chỉ nghe từng tiếng k·iếm minh chợt vang lên, những trường k·iếm kia bỗng nhiên bay về phía chân trời, rồi sau đó, mũi k·iếm chuyển một cái, nổ bung ra.
Nhưng lúc này mục tiêu của bọn chúng lại không phải là Hoa Phi Tạc, cũng không phải là Ngô Khởi.
Mà là k·iếm trận do Ngô Khởi gọi ra.
Những trường k·iếm trong mưa k·iếm này cùng k·iếm trong k·iếm trận giống như từ một khuôn mẫu đúc ra, mỗi một thanh từ trong mưa k·iếm cũng có thể tìm được một thanh giống vậy trong k·iếm trận.
Mà khi bọn chúng b·ắn về phía đối tượng liền theo thứ tự là trường k·iếm giống mình như đúc.
Hơn nữa tốc độ cực nhanh, ở trước giây phút một chút trường k·iếm kia chạm đến thân thể Hoa Phi Tạc, bỗng gào thét lao tới, vừa đúng cùng đụng vào nhau, sau đó, cùng nhau hóa thành hạt phấn.
Lúc này, mọi người ở đây mới phản ứng tới, những trường k·iếm này dĩ nhiên đều do Hoa Phi Tạc gọi ra đấy.
Chẳng lẽ, lĩnh vực của Hoa Phi Tạc, cũng là K·iếm Trủng?
Ý nghĩ kỳ quái như vậy hầu như ngay trong giây phút đó hiện lên trong đầu mỗi người.
Nên như thế, Ngô Khởi nhìn mưa k·iếm của mình dưới mưa k·iếm mà Hoa Phi Tạc gọi ra một thanh tiếp đến một thanh hóa thành hạt phấn, trong lòng khiếp sợ, trái lại cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh lại phủ nhận nó.
Y rất chắc chắn chính là, Hoa Phi Tạc chưa bao giờ đi qua K·iếm Trủng Thục Sơn, nếu như không thể quan tưởng ở K·iếm Trủng, chỉ dựa vào suy đoán của mình, sao có thể biến ảo ra lĩnh vực giống như của mình.(quan tưởng: xem nghĩ)
Hay là, gã chỉ cần nhìn thoáng qua lĩnh vực của mình, đã có thể biến ảo nó ra trong thời gian ngắn ngủi như vậy?
Cái này… Chính là một việc quá đáng sợ.
Khiếp sợ như vậy cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì thân thể Hoa Phi Tạc vào lúc đó bỗng nhiên bắt đầu chuyển động. Hoặc là, Giao Long mà gã đang đứng bắt đầu chuyển động.
Nó chở Hoa Phi Tạc, dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua tầng tầng mưa k·iếm, nhưng những mưa k·iếm chi chít này, trong phút chốc mỗi lần thúc giục đến trước thân thể nó, liền bị những thanh trường k·iếm giống như đúc không biết nơi nào tuôn ra mạnh mẽ đánh nát.
Nó ở trong mưa k·iếm, trên người lại không có một chút vết thương.
Thời gian chỉ qua trong nháy mắt, nó đã đi tới một chỗ cách Ngô Khởi mười trượng. Mà khoảng cách như vậy, theo thời gian trôi qua cũng giảm xuống rất nhanh.
Vẻ tự tin trên mặt Ngô Khởi rốt cuộc tản đi, con ngươi của y nổi lên một vẻ khiếp sợ khó có thể tin được, thân thể theo bản năng thối lui về sau một bước.
“Lĩnh vực của ta, hoa trong gương, trăng trong nước (kính hoa thủy nguyệt), không biết Ngô chưởng môn cảm thấy thế nào?” Âm thanh lạnh như băng của Hoa Phi Tạc vang lên.
Ngô Khởi nghe thấy giọng nói của Hoa Phi Tạc có chút đùa cợt, trong con ngươi hiện lên một tia không cam lòng. K·iếm Trường Lưu trong tay phát ra một tiếng thanh minh lần nữa, lại là một chiêu k·iếm cực kỳ tiêu chuẩn được sử dụng ra.
Chiêu này tên là “Bạch Mã Quá Khích”.
Chính là chủ nhân k·iếm Trường Lưu này để lại, trưởng lão chấp k·iếm đời thứ bảy Thục Sơn tạo nên uy danh.
Đời người, thời gian thấm thoắt, như ngựa trắng qua khe núi.
Chiêu này chính là lấy ý từ đó.
K·iếm như lưu mang, mặc dù nhìn như bình thường, lại che đậy huyền diệu.
Tốc độ không nhanh, nhìn vào mắt chỉ bình thường.
Nhưng k·iếm này vừa ra, người đối địch lại dường như không cảm giác được thời gian trôi qua, cho đến khi k·iếm tới trước người, mới có thể cảm nhận được, nhưng lúc đó đã là quá muộn.
Một k·iếm này, hiển nhiên là sát chiêu, còn có đánh bất ngờ, mang mùi vị lấy nguy hiểm để đạt được thắng lợi.
Hoa Phi Tạc cũng không có ngờ tới lại có biến hóa này, vả lại ý cảnh bên trong cũng làm cho gã hoảng hốt một trận, khi k·iếm đến trước người, lúc này mới cảm nhận được.
Trong lòng của gã chấn động, thân thể vội vàng hơi nghiêng, mới có thể tránh được một k·iếm này.
Gã chính là truyền nhân của Thiên Quyền nhất mạch, đối với tu luyện tâm trí đã vượt xa tu sĩ cùng cảnh, do đó mới có thể theo k·iếm ý của Ngô Khởi thức tỉnh rất nhanh, nhưng dù vậy một k·iếm này làm cho k·iếm ý nổi lên gió mạnh vẫn như cũ thổi qua sát mặt gã.
Gã trong chốc lát không xem xét kỹ, áo bào hồng quanh năm bao bọc lấy thân thể đã bị vén lên một mảnh.
Điều này dường như phạm đến những thứ kiêng kị của gã.
Gã thậm chí chẳng quan tâm đánh lại Ngô Khởi, vội vã vươn tay quấn lại áo bào màu hồng một lần nữa.
Đây là một quá trình diễn ra cực nhanh, thêm với mọi người đang chú ý đến hai người đánh nhau, cũng không thấy rõ cảnh tượng phía dưới áo bào hồng, nhưng Ngô Khởi ở gần gã nhất, đã may mắn nhìn thấy một hai.
Thần sắc trong con ngươi của y bỗng nhiên trở nên khiếp sợ.
Giống như đã nhìn thấy cảnh tượng không thể tin nổi, y cũng quên nhân cơ hội này thừa thắng xuất kích, trái lại là ngẩn người ở một chỗ.
Nhưng Hoa Phi Tạc cũng không có ý định cho y thêm nửa phần cơ hội, chỉ thấy sau khi gã quấn áo bào hồng kỹ lưỡng, Giao Long dưới chân giống như tương thông với ý nghĩ trong lòng gã, một cái lắc mình đã chở gã đi tới trước người Ngô Khởi một lần nữa.
Gã đánh ra một chưởng, không có một chút ý định lưu thủ.
Ngô Khởi vẫn đang còn ngẩn người, thân thể chấn động, giống như nhận lấy vết thương nghiêm trọng, lùi lại tầm hơn mười trượng.
Một chút đệ t·ử Thục Sơn thấy thế vội vàng tiến về phía trước nâng thân thể Ngô Khởi, nhưng một ngụm m·áu đen lúc đó từ khóe miệng Ngô Khởi tràn ra.
“Ngươi thua.” Hoa Phi Tạc nói, giọng nói so với lúc trước, lạnh lùng hơn gấp mấy lần.
“Tại sao?” Ngô Khởi dường như vào lúc này rốt cuộc hồi phục thần trí, y không nhịn được hỏi.
Vấn đề này, trong suy nghĩ của mọi người nhiều ít có chút chẳng ra làm sao. Nhưng Hoa Phi Tạc cũng sau một lúc do dự, chợt nói.
“Ngươi rất có thiên tư về k·iếm đạo, dường như bất kể là loại k·iếm chiêu nào, ngươi sử dụng cũng có thể phát huy ra tất cả sức mạnh, trên điểm này, sư đệ Mạc Thính Vũ của ta cũng không bằng ngươi.”
“Nhưng, ngươi chỉ là học, lại không có ngộ. Ngươi như vậy, sẽ không thể trở thành Tinh Vẫn chân chín.”
Lời nói của Hoa Phi Tạc rơi vào trong tai Ngô Khởi, vị này từ khi vào Thục Sơn đã nghe rất nhiều lời khen ngợi là thiên tài, sắc mặt biến hóa, sau đó mấy hơi thở tinh túy mới như từ trong cơ thể tràn ra.
Y vùng vẫy khỏi sự dìu đỡ của đệ t·ử, đứng lên, cung kính chắp tay về phía Hoa Phi Tạc: “tạ Hoa… tiên sinh dạy bảo.”
Nói xong lời này, thần sắc trên mặt y bỗng nhiên có chút cổ quái, nhịn không được lại hỏi: “ngươi rốt cuộc là cái gì?”
Thân thể Hoa Phi Tạc chấn động, ước chừng đoán được Ngô Khởi lúc vừa nãy đã nhìn thấy một chút gì đó.
Thanh âm của gã trở nên lạnh lùng một lần nữa.
Gã đáp lại.
“Thiên Lam viện, Hồng Y Khách, Hoa Phi Tạc.”
–o0o–

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »