Quyển 5 – Chương 145: Tam Thiên Phù Đồ
Dịch giả: Đình Phong
Truyền thuyết về thanh k·iếm này có rất nhiều.
Nhưng truyền chung quy là truyền, bất kể công tích lớn nhỏ, cũng bất kể phong tư trác tuyệt kiêu dương vạn trượng, cuối cùng nhất không tránh khỏi biến mất qua năm tháng thời gian.
Cho nên câu chuyện về thanh k·iếm này đến ngày nay chỉ còn được vài bản sách cổ rách nát ghi chép lại.
Ví như thanh k·iếm này có tên là Phù Đồ.
Không, chính xác nên gọi nó là Tam Thiên Phù Đồ.
Tổ sư gia năm đó của Hoắc Thành Nghĩa cầm Phù Đồ trong tay, hộp k·iếm trên lưng chứa ba ngàn linh k·iếm. Y tung hoành thiên hạ khó ai địch nổi một k·iếm. Tinh Vẫn c·hết dưới thân k·iếm nhiều vô số kể. Đó là một thời đại thuộc về Thục Sơn, cũng là thời đại thuộc về lão tổ khai sơn lập phái Thái Thương Huyền.
Nhưng từ khi y ra đi thì Phù Đồ k·iếm như rơi vào ngủ say, ngàn năm tháng trôi qua lại không một ai có thể rút lên. Chính ngày đại chiến của Nhạn Quy Thu với Thánh Hoàng là dựa vào một chút bí pháp của Thục Sơn khiến nó ngự động nhưng khó phát huy được một thành thực lực.
Mà bây giờ trên thân Phù Đồ k·iếm có dị động, ba ngàn k·iếm linh vang lên đều không ngoại lệ đang trần thuật một sự thật với Hoắc Thành Nghĩa.
Phù Đồ k·iếm lặng ngắt như tờ vạn năm nay muốn nhận chủ rồi!
Thục Sơn trước nay có tiêu chuẩn là thời điểm Phù Đồ k·iếm nhận chủ chính là lúc Thục Sơn chấn hưng.
Bất kể lời truyền này là thật hay giả thì theo lý đây là chuyện tốt.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Phù Đồ k·iếm muốn nhận chủ cũng không phải là người Thục Sơn.
Tâm Hoắc Thành Nghĩa khẩn trương, thân thể hơi nghiêng về phía trước như muốn tiến lên ngăn cản. Phù Đồ k·iếm dù sao cũng là chí bảo của Thục Sơn, lão sao có thể dễ dàng để nó rơi vào tay người khác?
Nhưng lúc thân thể lão sắp tiến về phía trước thì một thanh âm già nua vang lên trong đầu mình.
“Thành Nghĩa, thuận nó đi thôi.” Thanh âm kia nói như thế.
“…” Hoắc Thành Nghĩa nghe vậy thì thân hình dừng lại, sau khi trầm lặng thật lâu mới khó hiểu hỏi: “nhưng sư thúc, đây chính là Phù Đồ đó.”
“Phù Đồ thì như thế nào? Đặt ở nơi ngàn năm không có người năng động khác gì vật c·hết? Người có nhân đạo, k·iếm có k·iếm đạo. Thuận nó đi thôi.” Thanh âm kia đáp lại.
Hoắc Thành Nghĩa nghe vậy thì trong lòng chấn động.
Lão đột nhiên ý thức được, theo tầm mắt của mình có thể thấy được thiên phú dị bẩm của Tô Trường An là K·iếm Tâm Thông Minh, huống chi sư thúc của mình. Đã như vậy mà lúc trước người còn đáp ứng để Tô Trường An đi vào K·iếm Trủng, nguyên do đáng giá nguyên cứu kỹ.
“Sư thúc là cố ý?” Hoắc Thành Nghĩa hỏi trong lòng.
Thanh âm già nua kia nghe vậy trầm lặng thật lâu sau đó mới thở dài một hơi.
“Kiếp nạn buông xuống muôn dân trăm họ, Thiên Lam đã nguyện ý vì thiên hạ t·ử thủ Tây Lương, chung quy Thục Sơn ta cũng nên giúp một tay.”
“…” sắc mặt Hoắc Thành Nghĩa hơi đổi, sau một hồi trầm lặng không tính ngắn thì lão ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang đứng ở trung tâm K·iếm Trủng, thấy mặt mày hắn thanh tịnh, tay áo phất phơ quả thật có một chút phong độ tư thái của Mạc Thính Vũ năm đó.
“Đệ t·ử đã rõ ràng.” Hoắc Thành Nghĩa trầm ngâm nói nhưng trong lòng lại nhịn không được cảm thán, vì cái gì thiên tài yêu nghiệt đều vào hết Thiên Lam chứ?!
Hoắc Thành Nghĩa như đã hạ quyết định nên cũng không phải loại người không quả quyết, lão nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoa Phi Tạc và La Ngọc Nhi bên cạnh nói: “hai vị không cần lo lắng, đây là thiên đại cơ duyên.”
Qua tiếp xúc với Hoắc Thành Nghĩa, hai người Hoa Phi Tạc cũng có chút tín nhiệm lão nên nghe nói vậy cũng hơi yên lòng. Bất quá con mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Trường An như sợ xảy ra sai lầm gì đó.
Mà Tô Trường An đứng tại K·iếm Trủng dường như một mực không biết phản ứng của ba người.
Lúc tiếng k·iếm minh kia lóe lên thì trong lòng hắn chấn động, chỉ cảm thấy một trận k·iếm ý đậm đặc ùn ùn kéo đến, căn bản không đợi hắn phục hồi tinh thần lại thì k·iếm ý kia đã sáp nhập vào thân thể hắn.
Rồi sau khi ba ngàn k·iếm minh lóe lên thì một âm thanh tang thương vang lên trong đầu hắn.
“Ta tên Tam Thiên Phù Đồ.”
Tô Trường An chỉ cảm thấy não mình ông ông như vỡ ra, con ngươi của hắn trở nên trống rỗng, thân thể như khúc gỗ xoay người nhìn chuôi k·iếm rỉ cắm trên mặt đất kia.
“Tam Thiên Phù Đồ?” Tô Trường An nỉ non nói.
“Ta đợi ngươi rất nhiều năm.” Thanh âm kia đáp lại.
“Đợi ta rất nhiều năm?” Tô Trường An nghi hoặc. “Bởi vì ta là K·iếm Tâm Thông Minh?”
“Ừ.” Thanh âm kia hồi đáp, nhưng mấy tức sau lại phủ nhận. “Nhưng cũng không phải.”
“Đây là vì sao?” Tô Trường An hỏi.
“Khi trước ta đi theo chủ nhân tung hoành thiên hạ mấy trăm năm, uống qua m·áu của Tinh Vẫn, hưởng qua thịt của Thái Thượng.”
“Ta đã thấy sao dày đặc trên Tinh Hải, xem qua cảnh tượng hồng hoang của phần cuối thế giới.”
“Từ sau khi y đi, ta cho rằng trên đời không còn một thứ đáng giá để ta xem, ta nghe, ta g·iết.”
“Nhưng ta có thể thấy một chút khả năng từ trên người ngươi, ngươi sẽ mang ta đi g·iết những thứ còn mạnh mẽ hơn nữa, thấy được phong cảnh không tồn tại trên đời này.”
“Cho nên, từ hôm nay trở đi, Tam Thiên Phù Đồ, nhận ngươi làm chủ nhân!”
Thanh âm này chưa dứt, thanh k·iếm rỉ cắm trên mặt đất này rung rung dữ dội, mà theo sự rung động đó thì lớp rỉ sét trên thân k·iếm như bùn nhão nhanh chóng rơi xuống, lúc này chuôi thần k·iếm Phù Đồ sau ngàn năm rốt cuộc lại một lần nữa thể hiện phong độ tư thái trác tuyệt của nó trước mắt người đời.
Nó không giống như một thanh k·iếm bình thường.
Nó dài ba thước, thân k·iếm nhỏ hẹp, rộng bất quá bốn chỉ (một lóng tay). Toàn thân đen kịt bên trong như có ẩn hiện hồng mang.
Một khắc nó xuất hiện, quanh thân k·iếm liền tràn ngập một cỗ uy nghiêm bá đạo, nó giống như một vị quân vương đứng ngạo nghễ giữa thiên địa. K·iếm Trủng là quốc thổ của nó, trăm vạn tàng k·iếm là con dân của nó.
Keeeng!
Lại một tiếng k·iếm minh chợt ngân vang, quanh thân Phù Đồ k·iếm hiện lên hắc mang chói mắt, thân k·iếm chấn động rồi đột nhiên bay vút lên trời cao.
Tiếp sau đó tiếng k·iếm minh ngày càng to rõ, nó chiếu sáng không chỉ ba ngàn linh k·iếm mà còn cả K·iếm Trủng, mỗi thanh k·iếm lúc này đều kêu vang.
Chúng nó giống như đang tổ chức nghi thức nào đó, dùng điều này để chào đón thanh thần k·iếm thức tỉnh sau khi ngủ say hơn ngàn năm.
Mấy vạn trường k·iếm cùng kêu đương nhiên âm thanh cực kỳ to lớn, nó giống như hoàng chung đại lữ bỗng nhiên kêu vang, một khắc này chợt mọi âm thanh không chỉ K·iếm Trủng, liền cả Thục Sơn thậm chí toàn bộ đất Thục đều rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng k·iếm minh kia vang thông trời đất.
Các đệ t·ử Thục Sơn luôn luôn canh gác bên ngoài lúc này cũng châu đầu ghé tai bàn tán, dị tượng như vậy không thể nghi ngờ chính là thần k·iếm trong K·iếm Trủng xuất thế! Chỉ là dị tượng này to lớn như thế thì không biết đến tột cùng là thanh thần k·iếm nào.
“Chưởng môn, thế nhưng Tô Trường An liền rất nhanh lấy được hai thanh thần k·iếm kia?” Lúc này Ngô Khởi cũng cau mày nhìn hướng bên trong K·iếm Trủng, dường như phỏng đoán chút gì mà vị đệ t·ử bên cạnh y đã cất tiếng hỏi.
Ngô Khởi nghe vậy thì liếc nhìn nam t·ử một cái rồi lắc đầu: “đây không phải là hai thanh k·iếm Thiên Lam lưu lại K·iếm Trủng năm đó, hai thanh k·iếm ấy đã sớm vào tay hắn, hai tiếng k·iếm minh khi trước đã xác minh việc này. Dị tượng bây giờ chỉ sợ lại có thanh thần k·iếm nào đó bị rơi vào tay bọn họ.”
Nam t·ử nghe vậy thì trong tâm rùng mình, thân là đệ t·ử Thục Sơn đi qua K·iếm Trủng, so với ai hết đều rõ ràng việc lấy k·iếm khó khăn nhường nào, bội k·iếm y sử dụng bây giờ cũng lấy từ K·iếm Trủng. Nhưng nó chỉ là một chuôi linh k·iếm yếu kém chôn vòng ngoài của K·iếm Trủng mà ngay cả như vậy thì y cũng suýt mất mạng.
Ngô Khởi có được thanh danh như hôm nay, thứ nhất liền dựa vào thanh Trường Lưu k·iếm y lấy được từ K·iếm Trủng cũng tốn thời gian mấy tháng. Thế nhưng ba người Tô Trường An đi chưa được nửa canh giờ đã thu hồi lại k·iếm Ngọc Hành lưu lại năm đó, còn lấy thêm thần k·iếm của thế hệ trước Thục Sơn lưu lại. Tốc độ như vậy quả thực quá kinh người.
“Nhưng là, thần k·iếm trong K·iếm Trủng là vật của Thục Sơn ta a!” Nam t·ử lại nói, y đương nhiên không có hảo cảm gì với tên thiếu niên phá hỏng hôn sự của chưởng môn, trong lòng càng không muốn hắn vô duyên vô cớ lấy đồ vật của Thục Sơn.
Ngô Khởi liếc nhìn nam t·ử sau đó vẻ mặt chợt nghiêm túc hỏi: “Hạo Nhiên, ngươi tu hành k·iếm đạo bao lâu rồi?”
Nam t·ử được gọi là Hạo Nhiên sững sờ, không biết tại sao Ngô Khởi đột nhiên hỏi vấn đề này nhưng đối mặt chưởng môn y vẫn thể hiện đầy đủ tôn kính, chỉ thấy bộ dạng y phục tùng gật đầu trả lời: “đệ t·ử tám tuổi vào núi, tính đến nay đã có ba mươi lăm năm rồi.”
“K·iếm là vật gì trong tâm ngươi?” Ngô Khởi lại hỏi.
“K·iếm là vật gì?” Hạo Nhiên sững sờ, mày nhăn lại vô thức trả lời: “k·iếm giả, lôi điện thành gió, gió mây là lưỡi, trời làm thân k·iếm, đất làm chuôi k·iếm; dưới ngăn cửu u hoàng tuyền, trên tới ngọc tiêu trời xanh, mở ra âm dương, chế tạo ngũ hành; xuất chi vô hình, thu chi vô thần, tung hoành bễ nghễ bát phương.”
Đây là khúc dạo đầu của k·iếm quyết Thục Sơn, mỗi đệ t·ử đều nhớ kỹ trong lòng.
Nhưng câu trả lời như vậy hiển nhiên không đủ cho Ngô Khởi hài lòng, vị chưởng môn trẻ tuổi này lắc đầu.
“Đó là k·iếm, nhưng lại không phải tâm k·iếm của ngươi.”
Hạo Nhiên sững sờ, vội vàng chắp tay hỏi: “đệ t·ử ngu dốt xin mời chưởng môn chỉ giáo.”
“Tam lưu k·iếm khách, dùng k·iếm là k·iếm. Đạo này, là đạo.”
“Nhất lưu k·iếm khách, xem k·iếm là chủ. Bỏ qua mình mà giữ k·iếm, đạo này, là đạo.”
“K·iếm khách Thục Sơn, xem k·iếm là bạn. Giữ mình đạo cũng giữ k·iếm đạo. Đạo này mới là đại đạo.”
“Nhưng k·iếm đã làm bạn, liền giữ một con đường riêng, bạn tìm một con đường riêng há có thể ngăn cản?”
Ngô Khởi trầm mắt chậm rãi nói.
Nam t·ử có tuổi nghe vậy sắc mặt biến hóa, cuối cùng có chút hiểu được lần nữa chắp tay với Ngô Khởi. “Đệ t·ử sáng tỏ, tạ chưởng môn chỉ giáo.”
Mà đến lúc này dị biến trong K·iếm Trủng lại lên, có rất nhiều đệ t·ử kinh hô khi thấy một thanh trường k·iếm toàn thân đen kịt đột ngột từ mặt đất phóng thẳng lên không trung trăm trượng, k·iếm ý quanh thân nổi lên bốn phía, nồng đậm như ngưng thực một loại, dù cho cách xa nhau nghìn trượng mọi người cũng thấy được cực kỳ rõ ràng.
K·iếm minh trong K·iếm Trủng phát ra càng rõ.
Sau mấy hơi thở, lại có vô số linh k·iếm sáng loáng phi thân mà ra, bọn nó vây bên dưới thanh k·iếm đen này giống như các vì sao vây quanh ông trăng.
Con ngươi Ngô Khởi lúc này tràn ra thần sắc kinh hãi, y nhìn chuôi trường k·iếm đen kịt này lại nhìn mấy ngàn linh k·iếm vây xung quanh nó.
Rốt cuộc, tại thời khắc này y cũng biết được tục danh của thanh thần k·iếm bị Tô Trường An lấy ra.
Nó tên – Tam Thiên Phù Đồ.
–o0o–