Quyển 6 – Chương 47: Tương lai của tương lai
Dịch giả: Tiểu Băng
Đây là một cái ôm mà Cổ Tiễn Quân đã đau khổ đợi hai năm.
Vì vậy, cô ôm rất chặt.
Như muốn ép chặt Tô Trường An vào trong cơ thể mình.
Cô có rất nhiều điều muốn nói cho hắn nghe, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói ra được.
Bởi vì, cô đã nhận được câu trả lời mình muốn.
Cô muốn ôm hắn thật lâu, tiếc là không được.
Hoa sen bắt đầu tắt đi, k·iếm của Tô Trường An lùi dần vào trong vỏ k·iếm.
Bóng tối xung quanh tiêu tán, hoa tuyết của Bắc địa rơi xuống vai hai người.
Thông Minh Điện rộng lớn chỉ còn lại tan hoang.
Khách mời đều sợ hãi từ ngoài xa nhìn vào.
Một thiếu niên quanh thân có ác long vòng quanh, chậm rãi đi về phía họ.
Gương mặt non nớt vặn vẹo tà ác, trên mặt toàn là sát khí.
Cảm nhận được chấn động linh lực đáng sợ của thiếu niên kia, Cổ Tiễn Quân ngẩng đầu nhìn Tô Trường An: “Trường An, muội xin lỗi.”
Tô Trường An cúi đầu nhìn cô.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chùi nước mắt cho cô.
“Chúng ta cùng c·hết đi.” Cổ Tiễn Quân mỉm cười.
C·hết, tuy đáng sợ.
Nhưng nếu được làm bạn cùng hắn trên con đường đi xuống hoàng tuyền, thì dù đau khổ cũng vẫn ngọt ngào.
Tô Trường An không đáp, nghiêm túc chùi sạch vệt nước mắt cho cô.
Ngón tay rất dịu dàng, như mơn man vuốt ve làn da ấy.
Cổ Tiễn Quân không hiểu cho lắm, nhưng cực kỳ hưởng thụ sự dịu dàng của Tô Trường An.
Cô nhắm mắt lại, tựa vào trong lòng hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Cô thích âm thanh này, thích mùi vị này.
Hạ Hầu Hạo Ngọc đã tới gần, sát khí càng ngày càng đậm.
Một người thê t·ử sắp về nhà chồng, lại ngay ngày đại hôn, ngay tại trước mặt phu quân chàng chàng thiếp thiếp với nam t·ử khác, Hạ Hầu Hạo Ngọc rất tức giận, bao nhiêu chuyện không như ý, khiến trong lòng y ngập tràn lửa giận.
Y muốn g·iết Tô Trường An, với phương thức tàn nhẫn nhất.
“Không được khóc.” Tô Trường An cuối cùng cũng nói.
Cổ Tiễn Quân ngẩng đầu lên, nhìn Tô Trường An khó hiểu.
Tô Trường An ôm lấy vai cô, nhìn cô.
“Cũng không được c·hết!”
Cổ Tiễn Quân hiểu ra, há miệng, nhưng một lực đẩy mạnh khiến cô bị hất bay về chỗ Cổ Phương Thiên.
“Mang cô ấy đi, đi càng xa càng tốt.”
Tô Trường An nhìn thoáng qua Cổ Phương Thiên, ông là Vấn Đạo, chỉ cần hắn kéo Hạ Hầu Hạo Ngọc đủ thời gian, ông với Cổ Tiễn Quân sẽ có khả năng chạy thoát.
Cổ Phương Thiên sững người giữ lấy Cổ Tiễn Quân đang định xông qua, nhìn vào đôi mắt hắn, gật đầu.
“Trường An! Không! Huynh sẽ c·hết! Huynh sẽ c·hết đó!” Cổ Tiễn Quân vùng vẫy, mắt lại ướt đầm.
Tô Trường An mỉm cười nhìn cô.
Sau đó hắn nói với Cổ Phương Thiên: “Chiếu cố cho cô ấy.”
Hắn gằn từng chữ một, nghiêm túc như Mạc Thính Vũ ngày đó khi bảo hắn chiếu cố cho Ngô Đồng.
Đây là lời hứa của đàn ông với nhau.
Hắn nói xong, xoay người, Cổ Phương Thiên vỗ một cái, đánh ngất Cổ Tiễn Quân, vận linh lực, bỏ chạy ra ngoài gió tuyết.
Hạ Hầu Hạo Ngọc nhìn thấy hết.
Y cau mày, Cổ Thanh Phong mắt lóe huyết quang, định đuổi theo.
Nhưng Tô Trường An đã xông tới, cản đường lão.
Hắn lạnh lùng nhìn Cổ Thanh Phong, khí thế ngùn ngụt.
“Sao hả? Ngươi muốn một mình cản hai người Tinh Vẫn chúng ta?” Hạ Hầu Hạo Ngọc cười mỉa mai.
Tô Trường An đút Hạ Hầu Huyết vào trong bao, xòe tay ra nắm lại, một thanh k·iếm đen nhánh có ánh đỏ lưu chuyển xuất hiện trong tay hắn.
“Đánh với một Tinh Vẫn cũng là đánh, đánh với hai Tinh Vẫn cũng là đánh, không có gì khác nhau.” Tô Trường An khẽ vỗ về thân k·iếm.
Hạ Hầu Hạo Ngọc giận quá thành cười.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
“Bổn sự của Thiên Lam viện ngươi chẳng học được mấy phần, nhưng cuồng vọng thì lại còn mạnh hơn tiền bối! ”
Khí thế trào ra khỏi người Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Cổ Thanh Phong bị y chỉ đạo lùi sang bên. Y là T·ử Vi Tinh Quân, Đế Vương thiên hạ, đấu với một hậu bối còn cần phải lấy nhiều đánh ít? Cổ Phương Thiên và Cổ Tiễn Quân kia, cũng chẳng trốn đi đâu được xa, xử lý xong Tô Trường An, bắt về cũng không muộn.
Vương tọa sau lưng y sáng ngời, chín con ác long gào thét, sẵn sàng xông ra.
Y híp mắt, nhìn Tô Trường An, đùa cợt nói: “lần này, dù ngươi có cầu xin ta cũng sẽ không tha cho ngươi nữa, ta sẽ xé ngươi thành từng mảnh, sau đó treo xác ngươi ngoài Bắc Lam thành, phơi thây bảy ngày, rồi cho chó ăn. Đúng rồi, ngươi còn một phụ thân đúng không? Tới lúc đó ta sẽ cho lão đi cùng, để lão nhìn con mình làm mồi cho chó hoang.”
Càng nói, y càng thấy hài lòng.
Tô Trường An như không nghe thấy.
Hắn nghiêm túc hỏi: “Ngươi có sợ c·hết không?”
Hạ Hầu Hạo Ngọc ngớ ra, tới lúc này mà còn hỏi y một câu hỏi ngu xuẩn như vậy?
Nhưng Tô Trường An không hề có vẻ muốn nghe câu trả lời của y.
Hắn nói tiếp.
“Ta không sợ c·hết.”
Nói xong, linh áp lại trào ra, trên đầu hắn Thất Tinh lập loè, ba hư ảnh cầm k·iếm xuất hiện.
Theo thứ tự là Ngọc Hành, Khai Dương, Thiên Tuyền.
“Phù Đồ, giúp ta một lần đi.” Tô Trường An nói.
Từ trong ba hư ảnh, tiếng k·iếm reo vang, k·iếm ý từ trong người họ tuôn ra, trút vào trong người Tô Trường An.
Phù Đồ Thần K·iếm rung lên bần bật, ba nghìn linh k·iếm lại hiện ra trên đầu Tô Trường An, k·iếm quang sáng chói, k·iếm ý sắc bén.
Hư ảnh Ngọc Hành, Khai Dương, Thiên Tuyền đã hấp thu k·iếm ý tích lũy cả nghìn năm qua của K·iếm Trủng Thục Sơn.
K·iếm ý kia tuy cường đại, nhưng cực kỳ biến hóa, xen lẫn vô số k·iếm ý của các bậc tiên hiền k·iếm đạo.
Người bình thường cơ bản không thể dùng được nó.
Nhưng ba hư ảnh này không phải là con người thật sự.
Họ thu nạp k·iếm ý cường hãn đó, nhưng không dùng được.
Bây giờ, Tô Trường An dùng k·iếm ý gia trì lên người, dù mức độ cường đại của nó làm lục phủ ngũ tạng của hắn bị tổn thương nặng nề, nhưng nhờ có chúng, hắn mới có đủ sức mạnh để c·hém ra một k·iếm đủ uy hiếp được Hạ Hầu Hạo Ngọc.
“Hạ Hầu Hạo Ngọc, một k·iếm này, ta thay muôn dân trăm họ mà trảm.”
Sát khí mười phần.
Một k·iếm Phù Đồ, hướng c·hết mà sinh.
Ba nghìn linh k·iếm rít lên, đi theo.
“K·iếm này tên là, hỏi Quân Vương.”
Gió tuyết đầy trời ngừng lại, phía chân trời biển mây cuồn cuộn, mọi âm thanh trên đời đều im bặt.
Cả trời đất chỉ còn lại một k·iếm này của thiếu niên xuyên qua gió tuyết c·hém tới mi tâm của Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Phương Tây, cực tây phương Tây.
Chỗ đó đã là cuối của thế giới, là nơi gần với trời nhất.
Một đao khách và một thiếu nữ đang vội vàng bay đi.
Cả hai phong trần mệt mỏi, như đi đường dài đã lâu, song mặt vẫn rất nghiêm túc.
Bỗng chợt, cô gái cau mặt lại.
Cô ôm lấy n·gực, vẻ vô cùng đau đớn.
Đao khách vội vàng ngừng lại, hỏi cô: “sao vậy?”
Thiếu nữ không nói, nhìn sợi dây chuyền có hình thanh k·iếm đeo trên n·gực.
Thân k·iếm lưu chuyển hào quang, như có vật gì đó muốn phá nó bay ra.
“Tiểu Đồ Đồ?” Thiếu nữ lầm bầm.
Trong hư không, một giọng nói trầm trầm nặng nề không buồn không vui vang lên.
Nó nói: “Tương lai, thay đổi!”
–o0o–