Chương 189: Một đi không về
Phương Khinh Trần đưa tay nhón mũi k·iếm, thở dài lắc đầu: “Ngươi k·iếm kỹ tuy thành, k·iếm tâm lại vẫn chưa định, như thế cuối cùng khó đại thành. K·iếm ra cần vô hối, tâm ngưng chí kiên, k·iếm ra mới có thể chư địch lui tránh. Sư t·ử vồ thỏ, tất hết toàn lực. Ngươi xuất k·iếm tuy có tâm liều c·hết, nhưng ý khiếp sợ trong nội tâm cuối cùng quá mức, cho nên k·iếm thế quá nhẹ nhàng. Nếu như thời thời chuẩn bị ứng biến, ngược lại không bằng bất biến.”
Y nhàn nhạt nói như vậy, Triệu V·ong Trần lại chỉ thất hồn lạc phách, ngỡ ngàng không hiểu: “Tại sao, tại sao…”
Mà Sở Nhược Hồng đã bổ đến, đưa tay muốn đoạt k·iếm xuống: “Các ngươi đừng đánh…”
Phương Khinh Trần đột nhiên nhướng mày, khí túc sát lập tức sinh, kẽ ngón tay thình lình phát lực, hai ngón kẹp mũi k·iếm, tức khắc xuyên qua n·gực mình!
Triệu V·ong Trần chỉ cảm thấy trên tay chợt căng, trường k·iếm đã tuột tay, trơ mắt nhìn mũi k·iếm từ trước n·gực xuyên qua sau lưng Phương Khinh Trần, lại lảo đảo lui ra sau.
Sở Nhược Hồng vốn đã đặt tay trên thân k·iếm, chợt phát giác mũi k·iếm đ·âm về phía trước, trong lòng cả kinh, theo bản năng mười ngón siết lại, muốn túm mũi k·iếm, lại không thể địch khí lực của Phương Khinh Trần, mười ngón đau nhức, buông tay ra, hai tay đã đầm đìa m·áu tươi.
Song hắn lại không có lòng dạ bận tâm đau đớn trên tay mình, chỉ ngơ ngác nhìn Phương Khinh Trần bị một k·iếm xuyên qua n·gực, mặt mày tái mét.
“Khinh Trần…”
Phương Khinh Trần không hề nhìn hắn dư thừa, chỉ tiện tay rút bảo k·iếm, tùy tay ném xuống đất, lạnh lùng nhìn về phía Triệu V·ong Trần: “Ngươi tâm chí không kiên, vừa gặp việc ngoài ý, k·iếm thế liền lỗ mãng không ổn. Không chỉ là k·iếm ra vô lực, vừa rồi ngươi rõ ràng đ·âm đến chỗ yếu hại, cuối cùng tay run, ngược lại né qua. Thương của ta thoạt nhìn tuy rằng nghiêm trọng, nhưng không trí mạng. Tu tập thêm vài năm, chờ ngươi tin chắc mình đã có đủ quyết tâm, dũng khí và định lực, lại đến tìm ta đi.”
Chưa dứt lời, y đã tuyệt nhiên quay người đi thẳng.
Triệu V·ong Trần mặt mày tái mét, môi mấp máy, đi về trước một bước, chỉ cúi đầu nhìn bảo k·iếm m·áu chảy đầm đìa, lại nhìn vết thương sau lưng Phương Khinh Trần m·áu tươi không ngừng trào ra, nhưng không thể nói một chữ, cũng không đuổi được một bước.
Sở Nhược Hồng trái lại kêu gào muốn đuổi theo y. Song Phương Khinh Trần rõ ràng đi không hề nhanh, nhưng chỉ trong chốc lát, thân hình đã ẩn vào giữa cây rừng, khó mà gặp lại.
Sở Nhược Hồng tâm hoảng ý loạn, kinh hoàng hô to: “Khinh Trần, Khinh Trần, ngươi đi đâu…”
Núi rừng vắng vẻ, không có tiếng vang.
Triệu V·ong Trần ở sau lưng hờ hững mở miệng: “Bất kể y muốn đi đâu, y đều đã không cần ngươi nữa.”
Sở Nhược Hồng quay ngoắt lại nhìn gã, trong mắt là vẻ kinh sợ, gào ầm lên: “Ngươi gạt ta! Khinh Trần sẽ không đi. Y sẽ không bỏ ta lại!”
Sắc mặt hắn tái nhợt như quỷ, ra sức gào lên: “Khinh Trần, Khinh Trần, ngươi về đi! Ta đáp ứng ngươi, ta không tranh gì nữa! Ta không làm Hoàng đế. Ngươi muốn dẫn ta đi đâu thì chúng ta đi đó có được không, ngươi từng nói, chúng ta cùng nhau, đi khắp tứ hải bát hoang, Khinh Trần…”
Triệu V·ong Trần khẽ cười khẩy: “Muộn rồi. Hiện tại mới lui mà cầu tiếp? Phương Khinh Trần loại người ấy, tình nguyện đ·âm đầu c·hết, cũng sẽ không chấp nhận loại thỏa hiệp này…”
Sở Nhược Hồng nhìn gã giận dữ: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Triệu V·ong Trần cười khẽ không ngừng: “Y đã nói rồi, sẽ không có ai vĩnh viễn chờ ngươi, không có ai một mực trông ngươi. Sở Nhược Hồng, khi ngươi lựa chọn hoàng vị mà vứt bỏ y, y cũng đồng thời vứt bỏ ngươi rồi.”
Sở Nhược Hồng vẻ mặt hoảng sợ nhìn gã: “Không phải, ta không định vứt bỏ y! Ta muốn hoàng vị, nhưng ta cũng muốn ta và y bên nhau…”
Triệu V·ong Trần lắc đầu cười khẩy: “Lời lừa mình dối người như vậy, ngươi vẫn muốn nói tiếp sao?”
Sở Nhược Hồng ngơ ngác nhìn gã: “Tại sao ngươi đối xử với ta như vậy?”
Hắn từ trong mê muội tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là Triệu V·ong Trần, cho tới nay, Triệu V·ong Trần đều là lấy tư thái người bảo hộ, quan tâm hắn cực kỳ, nơi chốn suy nghĩ thay hắn, mọi sự ra chủ ý cho hắn, giúp hắn tính toán, chưa bao giờ lời nói lạnh nhạt đả kích hắn như vậy.
“Bởi vì ngươi đã không còn giá trị lợi dụng, cho nên ta không cần thiết tiếp tục ứng phó đồ đần độn chưa từng lớn lên nhà ngươi nữa.” Triệu V·ong Trần lạnh lùng nói: “Không phải mọi người đều là Phương Khinh Trần, không phải mọi người đều có thể vô điều kiện vô lý do đối tốt với ngươi. Kế hoạch của chúng ta đã thất bại, cái gọi là q·uan h·ệ hợp tác cũng không còn tồn tại, ta chẳng cần phải miễn cưỡng ngươi nữa. Hừ, năm đó nếu không phải ngươi tự hủy cây cột chống trời, đại ca ta cũng sẽ không c·hết.”
7ruy3nTT5.com
Sở Nhược Hồng ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt dần dần ảm đạm, thân thể lảo đảo, rốt cuộc không đứng được, ngã nhào xuống.
Khinh Trần, Khinh Trần…
Không phải mọi người đều là Phương Khinh Trần, không phải mọi người đều có thể vô điều kiện vô lý do đối tốt với ngươi.
Hóa ra, bất kể hận như thế nào, oán như thế nào, trong sinh mệnh hai mươi năm qua, chân chính đối tốt với hắn, chung quy chỉ có mình Phương Khinh Trần.
Sẽ không có ai vĩnh viễn chờ ngươi, không có ai một mực trông ngươi.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy, vô luận phát sinh chuyện gì, vô luận là vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, Phương Khinh Trần vẫn đều ở đó.
Chỉ cần hắn cần, y sẽ xuất hiện như thần tích.
Cho tới nay, hắn đều rất tin tưởng, Phương Khinh Trần sẽ không rời khỏi, sẽ không quay người, từ đấy bỏ rơi hắn.
Cho dù là năm đó hạ chỉ triệu hồi Phương Khinh Trần, hắn cũng cứ tin tưởng Phương Khinh Trần sẽ không quá so đo với hắn, cho dù là năm đó Phương Khinh Trần moi tim mà c·hết, trong điên cuồng mê loạn, hắn cũng luôn nhớ, Phương Khinh Trần ở ngay bên cạnh hắn, chưa từng bị người cướp đi, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, Phương Khinh Trần rồi có một ngày sẽ trở về. Cho dù là cùng Triệu V·ong Trần hợp mưu ám toán Phương Khinh Trần, hắn cũng cứ tin tưởng, cuối cùng nhất định có thể thuyết phục Phương Khinh Trần, cho dù Phương Khinh Trần không cần tính mạng mình, cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn hắn t·ự s·át, thế nhưng… thế nhưng…
Y lại thật sự, cứ thế đi mất. Hắn kêu gào y như vậy, y cũng không quay đầu, hắn truy tìm y như vậy, y cũng không dừng bước. Cuối cùng trước khi quay người rời đi, ánh mắt Phương Khinh Trần nhìn hắn, hờ hững hệt như đang nhìn bất cứ vật phẩm không có sinh mệnh nào…
Phương Khinh Trần, sẽ không quay về nữa. Trong thế giới của Sở Nhược Hồng, không còn Phương Khinh Trần nữa!
“Không phải, sẽ không, không có khả năng, Khinh Trần, Khinh Trần…” Hắn lẩm bẩm, thanh âm mê loạn bàng hoàng.
“Là ngươi đã tuyệt một chút niệm tưởng cuối cùng của y, là ngươi làm cho y buông xuống khúc mắc nợ nần ngươi, là ngươi đã cho y sự tự do hiện giờ…”
Triệu V·ong Trần tàn nhẫn cười khẽ, có lẽ, y nên cảm ơn ngươi mới phải.
Sở Nhược Hồng nghe mà không thấy, chỉ ngơ ngác dùng đôi tay đang chảy m·áu, sờ vết thương trên n·gực mình, chợt kêu ầm lên: “Khinh Trần, Khinh Trần…”
Hắn kêu từng tiếng, đứt hơi khản giọng, nhưng mà, đã không còn người đáp lại.
Phương Khinh Trần một đường xuống núi, kéo theo vết m·áu một đường.
Kỳ thật, mấy d·ao Sở Nhược Hồng đ·âm không hề sâu, không coi là nghiêm trọng lắm, huống chi sau đó còn cầm m·áu, thoa thuốc.
Ngược lại một k·iếm y tự mình mượn Triệu V·ong Trần kia, trực tiếp đ·âm xuyên thân thể, tuy nói tránh được huyết quản và nội tạng quan trọng, nhưng vẫn bị thương rất nặng.
Y cũng lười cầm m·áu cho mình, chỉ rảo bước xuống núi. Mỗi một bước đều kéo vết thương rất đỗi đau đớn. Cũng may y vì đối kháng hành động t·ự s·át điên cuồng của Sở Nhược Hồng, vẫn chưa từng ngừng âm thầm vận lực xua độc, lúc này nội lực đã khôi phục quá nửa, vẫn miễn cưỡng có thể trấn được thương thế.
Chỉ là vừa đi đến lưng chừng núi, bước chân liền hơi ngừng.
Giữa núi rừng bốn phía, bóng người chợt hiện, năm sáu hắc y nam t·ử như quỷ mị hiện thân ra, mỗi người mắt lóe *** quang, vẻ mặt lạnh lẽo túc mục.
Phương Khinh Trần thần sắc bất động, chỉ bình tĩnh ngừng lại.
Sáu người thân hình bay vút, nháy mắt đã ẩn ẩn hình thành thế bao vây, bức đến gần, người cầm đầu chợt lướt lên, chỉ chưởng sinh phong, đầu ngón tay tập kích thẳng mệnh môn trước n·gực Phương Khinh Trần.