Chương 149: Vì mạo hiểm, Lệnh Hồ Xung thủ thắng

Vì mạo hiểm, Lệnh Hồ Xung thủ thắng
Hơn hai chục chiêu k·iếm này đều c·hém về phía Lệnh Hồ Xung, nhưng mũi k·iếm đưa tới chiêu nào cũng cách chàng đến bảy tám thước.
Lệnh Hồ Xung cũng vung k·iếm lên nghinh địch, có lúc đánh vào hán t·ử gánh củi một thức, có lúc nhằm đ·âm vào hán t·ử gánh rau một chiêu và đều cách người họ đến bảy tám thước.
Nhưng lạ thay! Hai hán t·ử hễ thấy chàng ra chiêu là lộ vẻ hoang mang hoặc nhảy nhót né tránh, hoặc hấp tấp vung k·iếm lên đón đỡ.
Quần hào thấy thế đều đứng thộn mặt ra.
Hiển nhiên mũi k·iếm của Lệnh Hồ Xung còn cách người đối phương rất xa mà lúc chàng ra chiêu chẳng có chút kình phong nào. Ðây lại không phải là chàng phát huy k·iếm khí vô hình để tấn công mà sao hai hán t·ử hoang mang chỉ sợ đón đỡ không kịp?
Quần hào theo dõi cho đến lúc này mới biết hai hán t·ử kia quyết không phải là hạng tiều phu hay gánh rau thông thường mà là những nhân vật công lực tinh thâm, bản lãnh cao cường. Lúc bọn họ ra chiêu công kích thì một người trầm trọng, một người như kẻ điên khùng, nhưng lúc họ né tránh đỡ gạt thân hình lại nhẽ nhõm và ổn định vững vàng. Nếu họ không dầy công tu luyện hàng mấy chục năm thì quyết không thể đến trình độ đó được.
Bỗng nghe hai hán t·ử đồng thanh la hét, biến đổi thế k·iếm.
Hán t·ử gánh củi hươi những chiêu k·iếm ra một phạm vi rất rộng và đường k·iếm rất hùng hồn.
Người gánh rau khi tiến khi lui rất là mau lẹ. Ðầu mũi k·iếm vọt những điểm hàn tinh.
Lệnh Hồ Xung cầm thanh trường k·iếm đưa mũi chênh chếch lên không cử động nữa. Cặp mắt chàng có lúc trợn lên nhìn hán t·ử gánh củi, có lúc ngó chằm chặp vào hán t·ử gánh rau. Mục quang chàng tới đâu là hai hán t·ử lại nhượng bộ chiêu thức, hoặc hô hoán lùi lại, hoặc chuyển thế công thành thế thủ.
Bọn Kế Vô Thi, Lão Ðầu T·ử là những tay võ công cao cường theo dõi một hồi lâu, dần dần đã nhìn ra manh mối. Họ thấy hai hán t·ử phải né tránh hoặc rút lui để tự bảo vệ nhằm vào lúc mục quang của Lệnh Hồ Xung phóng ra b·ắn vào những yếu huyệt trên hai người kia.
Bỗng thấy hán t·ử gánh củi vung k·iếm lên c·hém giữa lúc Lệnh Hồ Xung chiếu mục quang vào huyệt Thương khúc ở bụng dưới hắn. Bỗng chiêu k·iếm của hắn chỉ phóng ra nửa vời rồi lập tức thu về để chống đỡ huyệt Thương Khúc trong người hắn.
Lúc này hán t·ử gánh rau đ·âm liền mấy chiêu vào Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung lại đưa mục quang chiếu vào huyệt Thiên Ðỉnh ở cổ hắn.
Hán t·ử gánh rau vội cúi đầu xuống. Thanh k·iếm của hắn cắm sâu xuống đất rắn trong thửa ruộng khô.
Cứ tình trạng này thì dường như cặp mắt của Lệnh Hồ Xung phóng ra ám khí khiến cho đối phương nhất định không để chàng chiếu mục quang vào huyệt Thiên đỉnh.
Hai hán t·ử sử k·iếm một hồi như vậy rồi mồ hôi toát ra đầm đìa.
Chỉ trong khoảng khắc, áo quần họ ướt đẫm chẳng khác người ngã xuống nước bò lên.
Lão già đứng ngoài bàng quang theo dõi cuộc đấu không nói nửa lời.
Ðột nhiên lão ho lên một tiếng rồi nói:
– Thật đáng bội phục! Thật đáng bội phục!
Ðoạn lão bảo hai hán t·ử gánh củi và gánh rau:
– Các ngươi hãy lui ra!
Hai hán t·ử dạ một tiếng.
Nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn đưa mắt láo liên nhanh như điện chớp và không rời những yếu huyệt của hai người.
Hai người vừa múa k·iếm chống đỡ vừa lùi lại mà thủy chung vẫn không sao thoát khỏi mục quang của Lệnh Hồ Xung.
Lão già reo lên:
– Hảo k·iếm pháp! Lệnh Hồ công t·ử! Ðể lão hán lãnh giáo mấy cao chiêu.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Vãn bối không dám đương.
Rồi chàng quay lại nhìn lão già chắp tay thi lễ.
Bây giờ hai hán t·ử mới thoát khỏi luồng mục quang của Lệnh Hồ Xung không theo dõi họ nữa.
Hai người liền như đôi chim khổng lồ tung mình bay vọt ra ngoài mấy trượng.
Quần hào thấy thế không nhịn được nổi tiếng hoan hô.
K·iếm pháp hai hán t·ử đó thế nào hai người khó mà hiểu được, nhưng thấy họ nhảy lộn ngược người ra thật xa, thân pháp đã linh diệu lại ngoạn mục vô cùng. Bây giờ ai cũng biết võ công hai người này vào hạng thượng thặng.
Lão già lại ho mấy tiếng rồi nói:
– Lệnh Hồ công t·ử đã nhẹ đòn cho các người đó. Nếu chàng đánh thực sự thì hai ngươi đã bị thương đến hàng trăm chỗ rồi, chứ khi nào các ngươi được bình yên mà sử hết một đường k·iếm pháp? Các ngươi mau lại tạ ơn đi.
Hai hán t·ử nhảy vọt lại cúi rạp xuống tận đất.
Hán t·ử gánh rau nói:
– Bữa nay tại hạ mới biết ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác, ngoài cõi người này còn có cõi người khác. K·iếm pháp của công t·ử trên đời hiếm có. Lúc nãy bọn tại hạ đã có điều vô lễ, xin công t·ử tha tội cho.
Lệnh Hồ Xung chắp tay đáp lễ hỏi:
– K·iếm pháp phái Võ Ðương rất là thần diệu. Hai vị dùng k·iếm một âm một dương, một cương, một nhu. Phải chăng đây là Thái cực k·iếm pháp?
Hán t·ử gánh rau đáp:
– Thật không bõ làm trò cười cho công t·ử. Vừa rồi bọn tại hạ sử đó là “Lưỡng nghi k·iếm pháp”. Chiêu k·iếm hãy còn phân ra âm dương chưa hợp vào làm một được.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tại hạ đứng khách quan mà nói, miễn cưỡng phân biệt được một chút tinh diệu trong k·iếm pháp. Nếu là cuộc đấu thật sự thì vị tất đã trông thấy chỗ sơ hở để thừa cơ.
Lão già nói:
– Công t·ử bất tất phải quá khiêm. Mục quang của công t·ử chiếu đâu thì chỗ đó đúng là nhược điểm của Lưỡng nghi k·iếm pháp. Ðường k·iếm pháp này… Ðường k·iếm pháp này…
Lão già nói luôn mấy câu “Ðường k·iếm pháp này” rồi không ngớt lắc đầu nói tiếp:
– Hơn năm chục năm trước phái Võ Ðương có hai vị đạo trưởng đã hao tổn mấy chục năm tâm huyết mới phát giác ra trong Lưỡng Nghi k·iếm pháp có âm có dương, cũng có cương nhu. Hỡi ơi!…
Lão buông tiếng thở dài này hiển nhiên có ý nói: “Ngờ đâu gặp phải một tay cao thủ về k·iếm thuật, không đủ chống lại một đòn”.
Nguyên vừa rồi Lệnh Hồ Xung tỷ k·iếm với hai người. Ban đầu chàng còn phải dùng mũi k·iếm để đón hờ những chiêu thức của họ. Nhưng về sau thanh trường k·iếm của chàng không cần huy động, chàng chỉ dùng mục quang để phóng vào những chỗ sơ hở về k·iếm pháp của hai hán t·ử.
Hán t·ử gánh rau và hán t·ử gánh củi mỗi khi phóng ra một chiêu nên phát giác mục quang của đối phương cực kỳ sắc bén và đều phóng vào những chỗ yếu điểm của họ. Họ càng ra chiêu lại càng khiếp đ·ảng kinh hồn.
Lệnh Hồ Xung đứng một chỗ không nhúc nhích mà đã khiến cho hai người mồ hôi toát ra như tắm, sức lực kiệt quệ, tinh thần mỏi mệt.
Lệnh Hồ Xung kính cẩn nói:
– Hai vị đại thúc này chắc là địa vị ở trong phái Võ Ðương cũng chưa cao mấy, thế mà k·iếm thuật tinh diệu như vậy. Chắc Xung Hư đạo trưởng và những bậc cao thủ hạng nhất khiến cho người ta phải khiếp sợ. Vãn bối và các vị bằng hữu lần này đi qua chân núi Võ Ðương vì trong mình có việc gấp, chưa thể lên núi bái kiến Xung Hư đạo trưởng. Việc này xong rồi, tại hạ sẽ lên viếng cảnh chùa Chân Võ để bái yết Chân Võ đại đế và khấu đầu trước Xung Hư đạo trưởng.
Lệnh Hồ Xung nguyên là con người cao ngạo, nhưng hai hán t·ử vừa rồi có đường k·iếm pháp cương nhu tương tế, thật lắm chỗ thần kỳ. Tuy còn tìm ra chỗ sơ hở về chiêu thức, song các k·iếm pháp trong thiên hạ chiêu thức nào chẳng có chỗ sơ hở? Vì thế chàng vẫn đem lòng kính phục họ.
Lệnh Hồ Xung nóng lòng đi cứu Doanh Doanh, chàng không muốn gây chuyện với phái Võ Ðương. Trong lòng chàng ngầm ngầm cảm thấy lão này nhất định là tay cao thủ hạng nhất phái Võ Ðương, nên chàng nói năng rất lễ độ.
Lão già gật đầu đáp:
– Lệnh Hồ công t·ử hãy còn nhỏ tuổi lại mênh mang tuyệt kỹ mà chẳng kiêu ngạo chút nào thật là hiếm có. Lệnh Hồ công t·ử! Có phải công t·ử được Phong Thanh Dương tiền bối phái Hoa Sơn đích thân truyền thụ k·iếm pháp cho không?
Lệnh Hồ Xung kinh hãi nghĩ thầm:
– Mục quang lão này thật ghê gớm! Lão biết cả lai lịch cùng những điều sở học của mình.
Chàng liền khom lưng đáp:
– Vãn bối may mà học được chút võ ngoài về k·iếm thuật của Phong thái sư thúc tổ, nhưng không có gì đáng kể.
Lão già tủm tỉm cười nói:
– Chà chà! Một chút võ công bề ngoài không có gì đáng kể mà đã ghê gớm đến thế ư?
Lão quay lại giật lấy thanh k·iếm trong tay hán t·ử gánh củi cầm nơi tay trái hỏi:
– Bây giờ lão phu muốn lãnh giáo một chút vỏ bề ngoài về k·iếm thuật của Phong lão tiền bối thì sao?
Lệnh Hồ Xung hỏi lại:
– Khi nào vãn bối lại dám động thủ với lão tiền bối?
Lão già tủm tỉm cười, vẫn tiếp tục tiến về phía Lệnh Hồ Xung, cái lưng còng còng bước đi vòng vèo. Tay trái lão cầm k·iếm để trước n·gực giơ chênh chếch lên. Bàn tay phải lão hướng vào lòng bàn tay trái trông như đang ôm một trái cầu.
Lệnh Hồ Xung thất thanh trường k·iếm của lão chưa ra chiêu mà thủ thế đã uy lực vô cùng. Chàng liền ngưng thần chú ý vào k·iếm pháp của lão.
Tay k·iếm lão già kia bỗng từ từ đưa về phía trước một đường cong thành hình cánh cung.
Lệnh Hồ Xung bỗng thấy một luồng hàn khí xô tới uy hiếp. Nếu không trả đòn cũng không thể được.
Chàng liền nói:
– Vãn bối cam bề đắc tội.
Chàng không nhìn ra được chỗ sơ hở về k·iếm pháp của lão già liền điểm hờ một k·iếm.
Ðột nhiên lão già đổi k·iếm cầm sang tay mặt. ánh hàn quang lấp lánh lướt qua cổ Lệnh Hồ Xung. Chiêu k·iếm này thần tốc tuyệt luân.
Quần hùng đứng bàng quang không khỏi la lên một tiếng kinh hãi.
Nhưng lão già vừa đánh ra một chiêu thì Lệnh Hồ Xung đã nhìn thấy chỗ sơ hở ở dưới nách lão, chàng liền phóng k·iếm nhằm đ·âm vào huyệt Uyên Ba dưới nách đối phương.
Lão già dựng đứng trường k·iếm lên đỡ.
Choang một tiếng vang lên! Hai thanh trường k·iếm đụng nhau cả hai người cùng lùi lại một bước.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy trên lưỡi k·iếm của đối phương có một luồng kình lực liên miên, làm cho chấn động thanh trường k·iếm trong tay chàng bật lên những tiếng leng keng không ngớt.
Lão già cũng “úi” lên một tiếng, sắc mặt hơi lộ vẻ kinh dị.
Sau một chiêu giao tiếp lão già lại cầm thanh k·iếm sang tay trái vạch hai đường tròn. Lệnh Hồ Xung thấy luồng lực đạo liên miên ở thanh k·iếm lão, chàng liền múa k·iếm hộ vệ toàn thân không để sơ hở chút nào.
Trong lòng ngấm ngầm kinh dị, chàng nghĩ thầm:
– Từ ngày ta lâm địch đến nay, chưa bao giờ gặp một tên đối thủ mà chiêu thức lại kín đáo như lão này. Nếu muốn lão tiếp tục sử chiêu như vậy thì ta phá bằng cách nào được.
Bất giác chàng sinh lòng chán nản, khiếp sợ. Mồ hôi toát ra nhỏ giọt.
Lão già tay phải nắm k·iếm khuyết, k·iếm cầm trong tay trái không ngớt rung động.
Ðột nhiên lão đ·âm bằng lưỡi k·iếm về phía trước, mũi k·iếm rung lên, nhưng coi không hiểu lão định đánh vào chỗ nào.
Lão già ra chiêu này bao trùm cả bảy chỗ yếu huyệt trên thượng bàn Lệnh Hồ Xung. Nhưng vì lão tấn công chiêu này mà chàng nhìn ra ba chỗ sơ hở trong người lão.
Chàng không cần đánh vào cả ba chỗ sở hở mà chỉ phóng chiêu vào một chỗ cũng đủ làm cho lão mất mạng.
Thanh trường k·iếm trong tay chàng hời hợt phóng ra, nhằm đ·âm vào mi mắt bên trái lão già.
Giả tỷ lão già tiếp tục phóng k·iếm về phía trước thì trán bên trái bị trúng k·iếm rồi. Còn mũi k·iếm của lão có đ·âm trúng được Lệnh Hồ Xung thì cũng chậm mất một bước rồi.
Những tay cao thủ tỷ thí ra chiêu chỉ sai một ly cũng đủ c·hết người hay phân thắng bại.
Lệnh Hồ Xung tuy chưa chắc đã tránh được đòn của đối phương, nhưng chàng chỉ tránh được một nửa cũng đủ đ·âm c·hết đối phương rồi.
Chiêu k·iếm của lão già chưa phóng tới nơi, lão vội xoay mình thành hình vòng tròn.
Lệnh Hồ Xung thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện mấy vòng sắc trắng. Những vòng này to có nhỏ có, có vòng bằng bặn có vòng chênh chếch lấp loáng không ngớt.
Mắt hoa lên, chàng vội rút k·iếm về rồi lại phóng ra tấn công vào trong vòng k·iếm quang của đối phương.
Bỗng nghe đánh choang một tiếng!
Hai thanh k·iếm chạm nhau, Lệnh Hồ Xung cảm thấy cánh tay tê chồn.
Chàng thấy những vòng k·iếm của lão già mỗi lúc một nhiều, chỉ trong khoảnh khắc dường như toàn thân chàng đã bị chụp vào trong mấy vòng k·iếm quang. Mấy vòng k·iếm quang này chưa tiêu tan thì vòng khác lại phát sinh.
Thanh trường k·iếm trong tay lão già tuy sử dụng rất mau lẹ, song không nghe tiếng k·iếm phong rít lên, đủ biết lão sử kình lực âm nhu tột độ.
Lệnh Hồ Xung không nhìn thấy trong k·iếm pháp của lão một chút sơ hở nào, tựa hồ hàng trăm ngàn thanh trường k·iếm hộ vệ rất kín đáo cho toàn thân lão già. Ðừng nói một mình chàng khó mà đánh vào được dù đến mấy chục người đồng thời bao vây cũng khó mà tấn công để chạm đến ngoài da lão một chút.
Lệnh Hồ Xung bắt đầu cảm thấy trong lòng hồi hộp. Từ ngày chàng học được phép “Ðộc cô cửu k·iếm” đến nay, đây là lần đầu tiên chàng gặp tay đối thủ lợi hại nhất. Chiêu thức của đối phương lại không để lộ chỗ sơ hở. Ðó là một chuyện trước nay chưa từng có.
Giữa lúc trăm ngàn vòng k·iếm quang như sóng cồn ào ạt xô tới Lệnh Hồ Xung không cầm cự được, đành phải lùi lại phía sau. Chàng lùi một bước thì những vòng k·iếm quang cũng tiến một bước.
Mới trong khoảnh khắc Lệnh Hồ Xung đã phải lùi đến bảy bước.
Quần hào thấy tình trạng chiến đấu của minh chủ đã có phần kém thế đều hồi hộp trong lòng, nín hơi theo dõi. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Ðào Căn Tiên bỗng lên tiếng:
– K·iếm pháp gì mà kỳ vậy? Coi chẳng khác trẻ nít quay vòng giỡn chơi, cái đó ta cũng làm được.
Ðào Hoa Tiên nói:
– Tiểu đệ mà vạch vòng tròn thì nhất định còn tròn trĩnh hơn lão.
Ðào Chi Tiên nói:
– Lệnh Hồ huynh đệ! Huynh đệ không sợ gì hết. Nếu lão đả bại được huynh đệ thì rồi chúng ta sẽ xé lão thành bốn mảnh trả thù cho huynh đệ.
Ðào Diệp Tiên cãi:
– Câu này nói sai bét. Ðiều thứ nhất, y là Lệnh Hồ minh chủ, sao lại kêu bằng Lệnh Hồ huynh đệ được? Hai là tại sao tam ca lại biết y sợ?
Ðào Chi Tiên đáp:
– Lệnh Hồ Xung tuy là minh chủ nhưng y còn ít tuổi hơn ta. Chẳng lẽ một khi y bước lên ngôi minh chủ là ta phải kêu y bằng Lệnh Hồ ca ca, Lệnh Hồ bá bá, Lệnh Hồ gia gia, hay Lệnh Hồ lão gia chăng?
Lúc này Lệnh Hồ Xung đang lùi thêm nữa.
Quần hào trong lòng cực kỳ xao xuyến mà tai còn phải nghe bọn Ðào cốc lục tiên nói những câu ngang phè ai nấy cũng bực mình hơn nữa.
Lệnh Hồ Xung lại lùi thêm một bước. Chân trái chàng dẫm vào vũng nước đánh “bép” một tiếng, bỗng chàng động tâm nghĩ thầm:
– Ngày trước Phong thái sư thúc tổ giáo huấn cho ta, người đã nói võ thuật trong thiên hạ thiên biến vạn hóa, mình phải giữ tâm thần cho sáng suốt và bình tĩnh. Bất luận đối phương phóng ra những chiêu thức gì kỳ diệu đến đâu hễ mà có chiêu thức, tất phải có chỗ sơ hở.
Chàng lại nghĩ:
– Ðộc Cô đại hiệp cũng truyền lại một đường k·iếm pháp có thể đánh bại hết người thiên hạ không còn tìm đâu ra địch thủ cũng chỉ ở chỗ nhìn ra những sơ hở về chiêu số của đối phương. Vị tiền bối này chỉ phóng ra những đường vòng tròn di chuyển theo ý muốn, không một chỗ sơ hở nào. Hay là cũng có chỗ sơ hở mà ta chưa tìm ra được?
Chàng lại lùi thêm mấy bước, cặp mắt chú ý nhìn vào những vòng k·iếm quang biến ảo của đối phương.
Ðột nhiên chàng chợt nhớ ra điều gì bụng bảo dạ:
– Không chừng trong giữa những vòng tròn này là chỗ sơ hở. Nhưng nếu đó lại không phải là chỗ sơ hở mà mình cứ phóng k·iếm đ·âm vào thì lập tức một cánh tay bị thanh trường k·iếm của lão xoắn lấy và chặt đứt ngay.
Rồi chàng tự nhủ:
– Cuộc đấu bữa nay với vị tiền bối này nếu mình chịu thua thì lão là một đạo sĩ đắc đạo, dĩ nhiên cũng chẳng đến nỗi h·ành h·ạ mình làm gì. Nhưng ta chịu thua trận này thì toàn thể quần hào sả mất nhục khí, còn tính chuyện lên chùa Thiếu Lâm cứu Doanh Doanh thế nào được?
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới Doanh Doanh đối với chàng biết bao tình thâm nghĩa trọng, miệng chàng lẩm bẩm:
– Ta có phải vì nàng mà chịu đứt một cánh tay cũng chẳng hề gì.
Trong thâm tâm chàng cảm thấy được vì Doanh Doanh mà bị chặt đứt cánh tay cũng là một sự an ủi rất nhiều. Ơn đức của Doanh Doanh đối với chàng thật là cao cả, chàng tưởng chừng cần phải vì nàng mà bị thương tàn mới có thể báo đáp được phần nào.
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới đây, chàng đ·âm ra khát vọng được đối phương c·hém cụt một tay của mình.
Chàng liền vươn tay cứ việc ung dung đ·âm vào giữa vòng k·iếm quang của lão già.
Một tiếng “choang” rùng rợn vang lên!
Lệnh Hồ Xung cảm thấy trước n·gực bị chấn động mạnh. Khí huyết nhộn nhạo. Nhưng cánh tay chàng vẫn còn nguyên vẹn.
Lão già kia lùi lại một bước thu k·iếm về đứng yên. Vẻ mặt lão rất cổ quái: Ðã ra chiều kinh dị lại có ý bẽ bàng, ngoài ra còn có phần hối tiếc.
Hồi lâu lão mới lên tiếng:
– Lệnh Hồ công t·ử k·iếm pháp cao minh, đởm lược hơn người. Lão phu rất lấy làm bội phục!
Lệnh Hồ Xung lúc này mới biết chàng đánh đòn mạo hiểm vừa rồi thực ra đã trúng vào nhược điểm về k·iếm pháp của đối phương. Có điều k·iếm pháp của lão đã đến trình độ tối cao. Trung tâm vòng k·iếm quang nguyên là chỗ rất nguy hiểm, lão luyện được đến mức độ dẫn chỗ sơ hở vào đó. Trong hàng vạn k·iếm khách trên thiên hạ, e rằng khó tìm được một người gan liều dấn thân vào chỗ mạo hiểm này.
Lệnh Hồ Xung đánh liều một đòn mà được chàng la thầm:
– Thật là may phước! Thật là may phước!
Chàng vẫn chưa hết sợ, mồ hôi từ đường sống lưng chảy xuống nhỏ giọt.
Chàng liền khom lưng nói:
– K·iếm pháp của tiền bối đã đến trình độ xuất quỷ nhập thần. Mong rằng tiền bối chỉ giáo cho để vãn bối được lãnh thọ phần hữu ích không phải là nhỏ.
Câu này của chàng không phải là câu khách sáo tầm thường. Cuộc chiến vừa rồi đã đem lại cho chàng một tiến bộ rất lớn về cõ công. Nó khiến cho chàng biết chiêu số của địch nhân trong chỗ rất cao minh, vẫn còn chỗ rất hiểm yếu. Chỗ rất cao minh mà phá giải được thì ngoài ra những chỗ thông thường rất có thể tùy tiện giải khai.
Những tay cao thủ tỷ k·iếm thắng bại chỉ quyết định trong một chiêu.
Lão già thấy Lệnh Hồ Xung dám phóng k·iếm đ·âm vào giữa vòng k·iếm quang của lão thì không còn gì mà tỷ đấu nữa.
Lão nhìn Lệnh Hồ Xung hồi lâu rồi thở dài nói:
– Lệnh Hồ công t·ử! Lão phu có mấy lời muốn nói với công t·ử.
Lệnh Hồ Xung lễ phép đáp:
– Dạ! Vãn bối xin kính cẩn nghe lời giáo huấn.
Lão già kia liền đưa thanh trường k·iếm giao trả cho hán t·ử gánh rau.
Lão dắt tay Lệnh Hồ Xung đi về phía cây lớn ở mé Ðông.
Lệnh Hồ Xung cũng liệng cây trường k·iếm xuống đất rồi sóng vai cùng lão mà đi.
Hai người đã tới bên cây lớn thì đã cách bọn quần hào chừng mấy chục trượng. Tuy còn nhòm thấy nhau, nhưng câu chuyện giữa hai người họ không nghe thấy nữa.
Lão già ngồi xuống gốc cây, lão trỏ một phiến đá tròn ngay bên rồi bảo chàng:
– Công t·ử hãy ngồi xuống đây nói chuyện!
Lệnh Hồ Xung ngối xuống rồi, lão mới thủng thẳng nói:
– Lệnh Hồ công t·ử! Trong những nhân vật thanh niên mà về nhân tài cũng như về võ công thì hiếm có người được như công t·ử.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Không dám! Hành vi của vãn bối không được đoan chính khiến cho thanh danh tàn tạ, sư môn cũng không dung nạp. Có đâu dám lãnh thụ phần trọng vọng của tiền bối như vậy?
Lão già nói:
– Bọn võ sĩ chúng ta chỉ cốt hành động cho quang minh lỗi lạc, không thẹm với lương tâm là đủ. Hành vi của công t·ử tuy có chỗ ngông cuồng, phóng đãng, không câu nệ tập tục, nhưng cũng không mất tư cách hành động của bậc đại trượng phu. Lão phu đã ngấm ngầm phái người đi nghe ngóng, thì cuộc điều tra không thấy công t·ử hành động có chỗ nào thật sự bại hoại. Còn bọn người giang hồ đồn đại phao ngôn thì không đủ bằng cớ.
Lệnh Hồ Xung nghe lão già phân tích hành vi của mình như vậy, thật là những câu trùng vào tâm khảm chàng. Bất giác chàng sinh lòng cảm kích, bụng bảo dạ:
– Vị tiền bối này chắc là một nhân vật trọng yếu trong Võ Ðương, nếu không thế thì sao lão lại ngấm ngầm cho người đi điều tra về hành động của mình.
Bỗng nghe lão già nói tiếp:
– Người thiếu niên xốc nổi là sự thường, ít người tránh được. Nhạc Bất Quần bề ngoài ra vẻ khiêm hòa mà độ lượng lại rất hẹp hòi….
Lệnh Hồ Xung nghe lão bình luận sư phụ chàng như vậy liền đứng dậy đáp:
– Ân sư đối đãi với vãn bối tình thâm như cha mẹ. Vãn bối không dám nghe lời tiền bối kể tội gia sư.
Lão già tủm tỉm cười nói:
– Công t·ử không phải là kẻ v·ong bản. Như vậy càng hay.
Ðột nhiên lão cất giọng trịnh trọng hỏi:
– Công t·ử học được “Hấp tinh đại pháp” đã bao lâu rồi?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Nửa năm trước đây, vãn bối đã vô tình luyện tập môn này. Lúc ban đầu mới rèn luyện, thực tình tại hạ không biết nó là Hấp tinh đại pháp.
Lão già gật đầu nói:
– Thế thì phải rồi! Vừa rồi công t·ử cùng lão phu ba lần giao tiếp binh khí. Nội lực của lão phu bị công t·ử hút đi, nhưng lão phu phát giác ra công t·ử không chuyên vận dụng công phu này để làm hại người. Lão phu có điều muốn khuyên can chẳng hiểu công t·ử có chịu nghe chăng?
Lệnh Hồ Xung sợ hãi đáp:
– Những lời của tiền bối toàn là lời vàng đá, dĩ nhiên vãn bối phải kính cẩn vâng theo.
Lão già nói:
– Hấp tinh yêu pháp này lúc lâm địch giao phong tuy uy lực vô cùng mãnh liệt, nhưng lúc rèn luyện nó cũng có hại lớn cho bản thân. Công lực càng thâm hậu thì tai hại càng nhiều. Vậy hay hơn hết là từ nay công t·ử nên đình chỉ việc rèn luyện. Yêu công đó sau này còn khiến người biến đổi tâm tính rồi sinh ra làm càn làm bậy. Khi đó khó lòng cứu vãn.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »