Quyển 4 – Chương 174: Tết âm lịch (3)
Hai người cùng nhau vào nhà, Lưu Xuyên tìm cho Dương K·iếm đôi dép lê thay vào, Dương K·iếm cầm theo quà tết bước vào trong nói “Ông nội, bà nội, cô hai, dượng hai, con chúc mọi người năm mới vui vẻ.”
Dương Thu Ninh khẽ mỉm cười, nói “Dương K·iếm đến rồi à, mới nãy ba con vừa gọi điện thoại cho cô bảo năm nay để con đến ăn cơm tất niên với bên này, mau mau ngồi xuống đi.”
Dương K·iếm gật đầu, bước lại ngồi vào chỗ ngồi, Lưu Hiểu M·ông lập tức nhanh nhẹn chạy đi lấy bát đũa cho cậu chàng.
Dương Sinh Dân chăm chú nhìn đứa cháu nhỏ nhất của mình, nói “Một năm không gặp mà đứa nhỏ này cứ như hoàn toàn thay đổi?”
Dương K·iếm xấu hổ đến không biết phải nói cái gì.
Lưu Xuyên tiếp lời “Cháu cũng thấy Dương K·iếm giống như trưởng thành hơn… Hen, Dương K·iếm?”
Ngước lên đối diện với ánh mắt anh họ của mình, Dương K·iếm xấu hổ “Ừm” một tiếng, cầm đũa yên lặng cúi đầu dùng cơm.
Trên TV bắt đầu chiếu tiết mục liên hoan cuối năm, cả nhà quây quần bên bàn vừa ăn cơm tất niên vừa xem liên hoan, Lưu Hiểu M·ông liến thoắn nói không ngừng, xem như góp thêm cho không khí tất niên tràn ngập ấm áp hòa thuận…
Chuyện Lưu Xuyên với Dương K·iếm chạy đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn luôn gạt Dương lão gia t·ử, một mặt là với tính cách của Dương lão chắc chắn sẽ không đồng ý đám nhỏ nhà mình đi chơi game, hai nữa là Dương Thu Ninh năm đó vì chuyện kết hôn mà làm ầm ĩ hết một lần rồi, nếu bây giờ lại vì chuyện của Lưu Xuyên mà gây tranh cãi lần nữa e là sẽ làm thương tổn tình cảm giữa mọi người trong nhà với nhau.
Vì thế cho nên người trong nhà ai cũng biết nhưng không ai dám hó hé nửa lời về chuyện Liên Minh vân vân, bà ngoại của Lưu Xuyên cũng biết rõ chuyện này, nhưng tính tình bà ngoại rất hiền lành lại ôn hòa, luôn cổ vũ ủng hộ lựa chọn của đám con cháu trong nhà chứ không cố chấp như Dương lão gia t·ử vậy.
Cả nhà đón giao thừa cho đến rạng sáng, chờ chương trình liên hoan cuối năm kết thúc, các vị trưởng bối mệt mỏi nên đều đi ngủ, chỉ còn lại ba đứa thanh niên trẻ tuổi dưới nhà.
Lưu Hiểu M·ông cười nói “Hai người chắc là có chuyện cần nói riêng với nhau đúng hông? Em về phòng trước hen.” Sau đó chạy về phòng đóng cửa lại.
Lưu Xuyên lúc này mới vẫy vẫy tay gọi Dương K·iếm và phòng khách trên lầu, xoay người đóng cửa lại.
Lưu Xuyên quay qua giơ tay làm động tác muốn cốc đầu, Dương K·iếm lập tức rụt cổ lại, thấy dáng vẻ này của Dương K·iếm, Lưu Xuyên lập tức bật cười, đặt tay lên vai vỗ vỗ “Lần này té một cái thế thế nào, cảm thấy sướng không?”
Dương K·iếm “…”
Lưu Xuyên hoàn toàn không chút ngại ngần tiếp tục xát muối vào vết thương thằng em mình “Lúc trước anh nói với chú mày bao nhiêu lần rồi, có lần nào mày chịu nghe lọt lỗ tai đâu? Thật muốn đè chú ra đập một trận cho nên thân!”
Dương K·iếm yên lặng cúi đầu.
Lưu Xuyên thở dài nói “Dương K·iếm, chú thật sự rất ngây thơ, anh làm đội trưởng ngần ấy năm mà cũng không dám khoác lác nói Hoa Hạ là đội quán quân, nhìn chú mày xem, mới đoạt được một cái quán quân cái đuôi đã ngóc tuốt lên trời, có biết bao nhiêu người chờ chỉ để chê cười chú mày không?”
Dương K·iếm cúi đầu, nhỏ giọng nói “Biết.”
Lưu Xuyên nói “Lúc trước lẽ ra anh không nên cho chú tiếp xúc với trò chơi này mới đúng…”
Nhưng mà hiện tại nói mấy lời này cũng đã quá muộn rồi. Lưu Xuyên với Dương K·iếm chơi thân với nhau từ bé tới lớn, cậu út Lưu Xuyên cũng rất thích đứa cháu ngoại trai này của mình, cho nên thường bảo Dương K·iếm phải cố gắng noi gương anh họ mình, kết quả làm cho thằng nhóc vừa nhị lại vừa xuẩn Dương K·iếm cái gì cũng đều học đòi theo Lưu Xuyên, biết tin Lưu Xuyên làm tuyển thủ thi đấu chuyên nghiệp, Dương K·iếm cũng tung tăng tí tởn bon chen làm tuyển thủ, lại còn gạt Lưu Xuyên, lén chạy tới chiến đội khác ký hợp đồng thử huấn.
Lưu Xuyên còn nhớ rõ năm đó anh dẫn theo chiến đội Hoa Hạ lên sàn đấu nhìn thấy Dương K·iếm ở phía đối diện, suýt chút nữa là bủn rủn tay chân quỳ mọp xuống đất.
Lần đó anh xách lỗ tai Dương K·iếm vào WC mắng to một trận, kết quả tên nhóc này bắt đầu giở chứng cãi lại, còn cực kỳ cố chấp không thèm nghe lời khuyên của Lưu Xuyên.
Cũng trong năm ấy, Dương K·iếm đoạt được giải thưởng dành cho tân nhân xuất sắc nhất năm, còn rất đắc ý nói với Lưu Xuyên “Anh họ, một ngày nào đó em sẽ vượt qua được anh.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý vênh váo của tên nhóc này, Lưu Xuyên thật chỉ muốn giơ tay tát cho tên này một cái thật đau.
Sau, Lâm Lập Minh chuẩn bị rời Liên Minh, cũng nhìn trúng thiên tư của Dương K·iếm, bèn nâng đỡ Dương K·iếm lên làm đội trưởng Trường An. Khi ấy Lưu Xuyên cảm thấy thằng em xuẩn nhị này của mình không phải là nhân tài làm đội trưởng, cũng vô số lần đề nghị Tần Dạ đảm nhận chức vị này, nhưng Tần Dạ không chịu–– Bởi vì đội trưởng phải thường xuyên đối mặt với phóng viên cùng truyền thông, mà Tần Dạ có cái tật cứ đối mặt với ống kính liền cứng đơ mặt mũi, hơn nữa anh lại không thích làm cái gì quảng cáo đại diện vân vân hay, thế nên Dương K·iếm mới thuận lý thành chương mà lên làm đội trưởng của Trường An.
Lưu Xuyên chưa từng nói cho bất cứ kẻ nào biết Dương K·iếm là em họ của mình, chủ yếu là không muốn làm cho loại q·uan h·ệ họ hàng thân thích này ảnh hưởng đến chiến đội. Anh không thể cứ mãi che chở Dương K·iếm được, hơn nữa bản thân anh cũng rất vội thì lấy đâu ra thời gian đi để ý nội bộ chiến đội khác.
Nhưng Lưu Xuyên lại hoàn toàn không ngờ tới một điều, Dương K·iếm lại bất hòa với Tần Dạ, hơn nữa q·uan h·ệ giữa cả hai người càng lúc càng trở nên tệ hại, nhất là giai đoạn mâu thuẫn trong nội bộ Trường An càng lúc càng gay gắt thì Lưu Xuyên lại đang phải chịu khổ ở nước ngoài, căn bản không nắm rõ tình huống. Chờ đến lúc anh trở về thì mọi thứ cũng đã rồi, căn bản không xoay chuyển gì được…
Khi ấy nghe Tần Dạ kể lại, Lưu Xuyên thực sự rất giận, cực kỳ tức giận, rất muốn lôi Dương K·iếm về đánh cho một trận, nhưng trong lòng anh thừa biết, thằng em họ này căn bản không nghe ai khuyên răn cả, Dương K·iếm cá tính rất tự đắc, không bao giờ nghe lọt tai đạo lý mà người khác bảo cả, chỉ có tự mình đi nếm thử mới chịu tin là thật.
Nói cho cùng, nguyên nhân cũng là do Dương K·iếm quá hấp tấp muốn tự chứng tỏ chính mình.
Trong đám anh em đồng lứa trong nhà thì Dương K·iếm là nhỏ tuổi nhất, từ bé đã luôn bị ba mẹ mình mang ra so sánh với Lưu Xuyên, Lưu Xuyên rất vĩ đại, viết chữ đẹp này, thành tích học tập thì lại luôn dẫn đầu, thi đậu vào đại học xịn, dù là giữa đường chạy đi chơi game cũng đoạt được thành tích huyền thoại bốn lần quán quân liên tục… Có một người anh như vậy, càng làm nổi bật sự vô dụng của Dương K·iếm…
Ba mẹ thường xuyên nói như vậy: “Nhìn anh mày giỏi cỡ nào kìa.” hoặc là “Học theo Lưu Xuyên đi.”, từ bé tới lớn, bên tai nghe ba mẹ khen ngợi Lưu Xuyên không biết bao nhiêu là xuể, cũng tích tụ trong đáy lòng Dương K·iếm vô số không cam lòng, cho nên sau khi lên làm đội trưởng chiến đội Trường An, Dương K·iếm bức thiết muốn vượt qua Lưu Xuyên, muốn chứng minh bản thân hoàn toàn không thua kém anh họ mình xíu nào…
Nhưng mà… địa vị của Lưu Xuyên ở Liên Minh cứ nói vượt qua là có thể vượt qua sao?
Tầm nhìn của Dương K·iếm quá mức thiển cận, cho nên cuối cùng phải trả giá bằng cả chiến đội Trường An, mà bản thân cũng té ngã một cú đau điếng, đau đến da tróc thịt bong…
Hiện tại ngẫm lại, lúc trước ôm trong lòng ý tưởng “Vượt qua anh họ để chứng minh bản thân” bước lên sàn thi đấu đã là một loại sai lầm rồi…
Quá trẻ, quá kiêu căng, lại không có kiên nhẫn, quá mức ngây thơ, cứ luôn cảm giác Lưu Xuyên giống như một ngọn núi đè nặng trên đỉnh đầu mình, cứ luôn đè bẹp khiến mình ngóc đầu lên không nổi, cũng thở không nổi, cho nên mới liều mạng bất chấp tất cả, toàn tâm toàn ý muốn vượt qua ngọn núi kia, kết quả cuối cùng mới chợt nhận ra, thứ gọi là núi kia lại chỉ là ảo giác của chính bản thân mình, thật sự là đáng buồn lại đáng cười…
Đến tận bây giờ Dương K·iếm mới hiểu ra được, không có cách nào có thể vượt qua được địa vị của Lưu Xuyên, mà bản thân cậu muốn chứng minh chính mình cũng chẳng cần phải vượt qua Lưu Xuyên làm gì… Cậu chỉ cần dẫn dắt chiến đội Trường An cho tốt, an tâm mà đánh thật hay mỗi một trận đấu, chỉ có như vậy mới là một tuyển thủ chuyên nghiệp đúng nghĩa.
Tiếc là, Dương K·iếm hiểu ra điều này quá muốn.
Khi cậu hiểu được điều này, Trường An đã tan, Tần Dạ cũng đã đi rồi…
Đêm hôm Trường An giải tán, Dương K·iếm là người cuối cùng rời đi câu lạc bộ Trường An, mắt nhìn cả câu lạc bộ trống rỗng không một bóng người, đáy lòng chua xót đến mức không cách nào có thể hình dung.
–– So với anh họ Lưu Xuyên, mình quả thực là một kẻ thất bại triệt để…
Đừng nói đến chuyện Lưu Xuyên cho tới tận bây giờ cũng chưa từng đề cập q·uan h·ệ giữa hai người bọn họ, bản thân Dương K·iếm cũng không có mặt mũi nói với người khác “Lưu Xuyên là anh họ của tôi”, bởi vì thật sự rất mất mặt…
Lưu Xuyên thấy thằng em họ cúi đầu ngồi yên ở bên kia, hốc mắt cũng đỏ ửng, nhịn không được thầm thở dài một tiếng, cũng chả muốn mắng nữa làm gì, bèn chuyển sang chuyện khác “Cuối cùng dám đứng ra gánh lấy trách nhiệm, coi như là chú mày còn có cốt khí. Lúc ấy nghe tin Trường An giải tán, anh cứ tưởng là chú sẽ nghỉ luôn… Ai ngờ chú mày mặt cũng dày thật, lại chạy tới Tuyết Lang?”
Dương K·iếm nhỏ giọng nói “Quản lý Tuyết Lang gọi cho em bảo em sang đó làm đội phó cho bọn họ, em nghĩ có lẽ sẽ không có chỗ nào cho mình đi ngoại trừ Tuyết Lang, cho nên đồng ý với bọn họ.”
Nói ra lời này, thanh âm cơ hồ gần như thành lí nhí, nghe giống như còn có chút nghẹn ngào.
Quả thật Dương K·iếm gần như là chẳng còn chỗ nào đi nữa, ngoại trừ Tuyết Lang, Phương Chi Diên trải cho cậu một con đường, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận bước lên mà thôi.
Lưu Xuyên biết chuyện này đả kích Dương K·iếm rất lớn, từ bé thằng em họ này đã luôn tự phụ kiêu ngạo, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió cho đến bây giờ, đây cũng là lần đầu tiên bị đả kích trầm trọng như vậy, toàn bộ Liên Minh ai cũng đều cười nhạo, khi ấy phóng viên truyền thông đứng ra dùng lời lẽ bén nhọn chỉ trích cũng làm cho Dương K·iếm xấu hổ gần c·hết, khi ấy Lưu Xuyên cũng lo là tên nhóc này chịu không nổi trực tiếp nguẩy m·ông bỏ chạy… Nhưng nào ngờ Dương K·iếm lại đăng weibo giải thích, mặt dày lưu lại không bỏ ngang giữa chừng, cũng bỏ xuống kiêu ngạo của bản thân chuyển qua Tuyết Lang làm đội phó.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lưu Xuyên liền cảm giác được, đứa em này của mình rốt cuộc đã trưởng thành, rốt cuộc cũng giống một nam nhân.
Lưu Xuyên vươn tay vỗ vai Dương K·iếm, nói “Như vậy cũng tốt, té ngã ở đâu liền đứng lên ở đó.”
Dương K·iếm gật đầu “Ừm.”
Lưu Xuyên hỏi “Đi Cáp Nhĩ Tân báo danh rồi đúng không? Tuyết Lang tình huống thế nào?”
Dương K·iếm nói “Phương Chi Diên có giới thiệu cho em về mấy thành viên trong đội, đa số đều là tân nhân, nhưng đều có vẻ thân thiện hòa đồng.”
Lưu Xuyên hỏi “Có chú ý tới người tên Lý Tố Nguyệt không?”
Dương K·iếm ngẫm nghĩ, nói “Là tuyển thủ nữ đó à?”
Lưu Xuyên gật đầu “Nếu đoán không lầm thì cô ta sẽ là chủ lực mà Phương Chi Diên bồi dưỡng về sau, có xem trận Tuyết Lang đánh Thất Tinh Thảo lần đó không?”
Dương K·iếm vẻ mặt ngượng ngùng nói “…Không.”
“…Đối thủ thi đấu không thèm xem, chú mày đúng là không thích hợp làm đội trưởng!” Lưu Xuyên bất đắc dĩ liếc nhìn đối phương một cái, nói “Trận đấu đó anh ở Quảng Châu xem trực tiếp, Thất Tinh Thảo đánh Tuyết Lang 9: 0, Tô Thế Luân từng giao thủ với Lý Tố Nguyệt trên lôi đài, còn ngay trước mặt khen cô gái này có thiên tư. Luân thần rất hiếm khi khen người khác, nếu đã chủ động mở miệng khen ngợi, tất nhiên là bởi vì tuyển thủ kia thực sự có tiềm năng. Hơn nữa cặp anh em song sinh họ Lữ của Tuyết Lang hiện giờ đã phối hợp đến gần như là thành thục hoàn toàn rồi.” Lưu Xuyên tạm dừng một chút, mới nói tiếp “Tóm lại chỉnh thể thực lực của Tuyết Lang hiện tại không yếu chút nào, có chú mày gia nhập sẽ lại càng mạnh thêm. Bởi vậy nên cứ yên ổn mà ở đó đi, đừng nghĩ đến mấy thứ khác, đi bước nào hay bước đó.”
Dương K·iếm gật đầu “Em biết ồi.”
Đúng ngay lúc này, điện thoại di động của Dương K·iếm đột nhiên vang lên, cậu lôi ra xem thì thấy báo có tin nhắn mới “Dương K·iếm, năm mới vui vẻ. Hi vọng một năm mới bắt đầu, đối với cả tôi và cậu cũng sẽ là một bắt đầu mới, về sau chúng ta cùng nhau cố gắng–– Phương Chi Diên. À nhớ lưu lại số di động của tôi đấy.”
Dương K·iếm “…”
Lưu Xuyên liếc mắt nhìn di động của Dương K·iếm, cười nói “Phương Chi Diên biết cách đối nhân xử thế hơn chú mày nhiều lắm, về sau cố mà học người ta đi.”
Dương K·iếm vẻ mặt buồn bực lưu lại số di động của người nào đó rồi cất di động vào túi, có hơi do dự một lát mới hỏi “Phải rồi anh họ, Tần Dạ hiện giờ… thế nào rồi?”
Lưu Xuyên không hề khách khí giơ tay tát đầu Dương K·iếm một cái “Sao không tự mình đi hỏi?”
Dương K·iếm ấp úng “Em không dám liên hệ với ảnh…”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói “Thôi đi, cậu ta vốn đâu có trách móc gì chú mày đâu mà áy náy làm chi, Tần Dạ không phải loại người dễ giận như vậy. Sau khi đăng ký nghỉ thi đấu, cậu ta chạy đi du lịch khắp nơi, dạo trước còn sang Anh chơi nửa tháng, tâm trạng có vẻ như cũng không tệ lắm, còn về phần cậu ta có thể trở lại hay không… anh cũng không chắc.”
Dương K·iếm vội nói “Anh khuyên anh ấy trở lại đi, cứ như vậy mà rời đi thì tiếc lắm.”
Lưu Xuyên cười liếc Dương K·iếm một cái “Giờ mới thấy tiếc à, vậy hồi đó chú bày ra mấy trò mèo kia để làm gì?”
“…” Dương K·iếm câm miệng.
Đúng thôi, lúc trước bày trò để làm gì…
Tần Dạ từng là đội hữu tốt nhất của cậu, là đội phó tận tâm nhất của Trường An, lúc trước giá mà Dương K·iếm phát hiện được một chút ưu điểm của Tần Dạ, có lẽ sẽ không xảy ra tình trạng như ngày hôm nay… Nhưng hiện tại có hối hận cũng đã muộn qusa rồi.
Lưu Xuyên thấy thằng em mình vẻ mặt uể oải buồn bã cũng thấy mềm lòng, thôi không trách móc nữa, vươn tay vỗ vai mấy cái, nhẹ giọng nói “Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa. Cái gì đã qua cho nó qua đi, hiện tại chú có thể nghĩ thông mọi chuyện cũng không phải quá trễ, về sau cố gắng đi theo Phương Chi Diên thi đấu… Nước cờ lần này của Phương Chi Diên cũng không tệ lắm, đừng gây cản trở người ta đấy biết chứ.”
Dương K·iếm thành thật gật đầu “Biết.”
Lưu Xuyên đứng dậy nói “Rồi, đi ngủ sớm chút đi, phòng tắm bên kia, dầu gội sữa tắm vân vân đều là mới cả, cứ mở ra dùng là được.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Dương K·iếm đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi “Phải rồi anh họ, chiến đội của anh thế nào rồi?”
Lưu Xuyên dừng bước lại, quay đầu, vẻ mặt mỉm cười đầy ẩn ý nói “Chiến đội anh mày ấy hả? Tới chừng xuất hiện chắc chắn sẽ làm chú mày rúng động cho mà xem.”
Dương K·iếm “…”
Rúng động? Không lẽ trong đội có rất nhiều cao thủ sao? Có cả Tần Dạ?
Chẳng lẽ thật là có cả Tần Dạ?
Nhưng lỡ đâu thật có Tần Dạ thì sao? Về sau đối mặt với chiến đội của Lưu Xuyên, một người là anh họ của mình, một người từng là đội phó của mình, tới lúc đó làm sao mà đánh đây…
Dương K·iếm có chút phiền muộn vò vò đầu một hồi lâu, mới đứng dậy quyết định… đi tắm trước!