Quyển 8 – Chương 422: Phiên ngoại 8: Sói nơi vực tuyết (Hết)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi chiều, Phương Chi Diên đi đặt phòng ở khách sạn gần đó chứ không ngủ lại trong nhà Dương K·iếm.
Mãi đến khi hắn rời đi, Dương K·iếm phục hồi tinh thần mới hối hận – vừa rồi có phải mình đồng ý hơi vội không? Chẳng nhẽ vẫn chưa tỉnh rượu? Hay là bị ánh mắt dịu dàng của Phương Chi Diên mê hoặc rồi? Sao lại nói ra cái câu “Chúng ta thử xem sao” theo bản năng vậy chứ?
Thế là từ q·uan h·ệ chiến hữu, bằng một cách nào đó cậu và Phương Chi Diên đã trở thành q·uan h·ệ yêu đương, Dương K·iếm buồn rầu bứt tóc, nghĩ có lẽ Phương Chi Diên cũng chỉ nhất thời xúc động, chờ một thời gian nữa tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ nhận ra hai người không thích hợp ở bên nhau, đến lúc đó có thể chia tay trong hòa bình.
– sự thật chứng minh, Dương K·iếm suy nghĩ nhiều. Căn bản Phương Chi Diên không hề định “chia tay trong hòa bình” với cậu.
Sáng hôm sau, Phương Chi Diên gọi điện tới hẹn Dương K·iếm ra ngoài ăn cơm, Dương K·iếm nghĩ bụng đội trưởng đã vất vả tới tận đây, làm chủ nhà hẳn là nên mời đội trưởng một bữa, thế là cậu liền vui vẻ mang ví đi ăn.
Nào ngờ vậy mà Phương Chi Diên lại chọn một nhà hàng theo phong cách dành cho tình nhân, rõ ràng đang có ý “hẹn hò”, Dương K·iếm bỗng cảm thấy mình ngốc hơn bao giờ hết.
Phương Chi Diên cười nói: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi hẹn hò, nhà hàng này ổn chứ?”
“Ừ…” Dương K·iếm nhìn xung quanh toàn các cặp yêu nhau, tâm trạng chẳng khác nào đứng trên đống lửa, như ngồi đống than. Không gian thì đẹp đấy, nhưng không khí hẹn hò mờ ám của chúng ta thực sự khiến người ta chịu không nổi.
Dương K·iếm đành ăn linh tinh một chút trong ánh nhìn dịu dàng của Phương Chi Diên. Khi Phương Chi Diên gọi phục vụ tới thanh toán, Dương K·iếm vội nói: “Để tôi mời anh.” Phương Chi Diên cũng không từ chối, để Dương K·iếm quẹt thẻ trả tiền.
Hai người đi ra khỏi nhà hàng, mới đi được vài bước thì Phương Chi Diên đột nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương K·iếm, Dương K·iếm giật nảy muốn tránh ra, nhưng lại bị Phương Chi Diên bao trọn tay mình trong lòng bàn tay đàn ông ấm áp của hắn, ngón tay thon dài lại có lực, Dương K·iếm bị nắm tay cảm giác rất mất tự nhiên, nhịn không được đỏ hết cả mặt: “Khụ, đội trưởng…” Nhiều người như vậy, có thể không nắm tay được không?
Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Phương Chi Diên đã mỉm cười nói: “Các cặp yêu nhau đều thế cả, em học dần cho quen đi.”
“…” Hiện tại đã rất là không quen rồi được chứ hả?
Phương Chi Diên quay đầu nhìn cậu: “Sao thế? Có phải hối hận vì hôm qua đồng ý với tôi quá vội vàng không?”
Dương K·iếm bị nói trúng tim đen, xấu hổ nói: “Không, không phải.”
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, giờ đi xem phim nhé?”
“…” Có thể đừng buồn nôn như vậy không?
“Lâu lắm rồi chưa đi xem phim, gần đây có một phim đang công chiếu thấy rating cũng không tồi.”
“Khụ, được rồi.”
Không thể từ chối thịnh tình của đội trưởng, Dương K·iếm đành phải tới rạp phim với hắn.
Cuối cùng Phương Chi Diên lại rủ cậu đi xem một bộ phim tình cảm, xung quanh toàn mấy cặp đôi tay trong tay, nhạc phim ấm áp, nhân vật chính thì ôm ôm ấp ấp show ân ái, hai người ngồi trong rạp, Phương Chi Diên thân mật nắm tay Dương K·iếm. Dương K·iếm nổi da gà khắp người, cố gắng chịu đựng hết hai tiếng đồng hồ, cảm giác còn mệt hơn đánh chung kết nữa.
Dương K·iếm nhận ra “bạn trai” Phương Chi Diên này thật là khó hầu hạ, ngày hẹn hò đầu tiên nào là đi ăn, nắm tay, xem phim, tản bộ, đến cuối cùng còn đòi hôn tạm biệt. Dương K·iếm bị Phương Chi Diên hôn bất ngờ hồi hộp đến mức suýt cắn phải lưỡi. Phương Chi Diên lại không thèm để ý, ôm Dương K·iếm tiếp tục dịu dàng hôn môi. Sau khi hôn xong còn mỉm cười nhìn Dương K·iếm, Dương K·iếm gượng gạo bị hắn nhìn cho mặt đỏ tai hồng, cảm giác bản thân thật ngu ngốc.
Đêm hôm đó sau khi về nhà, Dương K·iếm cực kỳ buồn bực tìm tới ông anh Lưu Xuyên nhà mình: “Anh ơi, anh đã yêu ai bao giờ chưa?”
Lưu Xuyên nhắn lại: “Nói nhảm, anh mày vừa có cúp vừa có vợ rồi, đã sớm trở thành người hạnh phúc nhất thế giới, sao hả, muốn tìm anh đây xin kinh nghiệm à?”
Dương K·iếm nhìn câu nói gợi đòn này thì chẳng muốn tâm sự gì nữa, nhưng ngoài Lưu Xuyên thì cậu không nghĩ ra được ai để hỏi chuyện, đành phải nói tiếp: “Yêu đương là như thế nào hả anh? Có phải đều sẽ hẹn hò, ăn cơm, xem phim không? Hai người ở cùng một chỗ với nhau cả một ngày mà không thấy chán ngấy à?”
Lưu Xuyên nghi hoặc hỏi: “Cậu yêu ai đấy? Còn hẹn hò xem phim luôn?”
Dương K·iếm lập tức nói: “Không có.”
Lưu Xuyên nói: “Nói vậy là có người thích chú mày à?”
Trong đầu Dương K·iếm đột nhiên hiện ra gương mặt của Phương Chi Diên, có chút chột dạ nói: “Cũng không có, em hỏi bừa thôi.”
Lưu Xuyên không khách sáo nói: “Vậy thì hỏi làm khỉ gì? Khi nào có người yêu rồi nói tiếp ha, anh mày đi tắm.”
“…” Đi tắm hay là mặc kệ em trai luôn vậy? Có người làm anh nào như thế sao?
Dương K·iếm ngây người trước máy tính một hồi, đột nhiên lại nhớ ra trong lời vừa rồi của Lưu Xuyên có một tin rất quan trọng – có vợ rồi?
Dương K·iếm lập tức đánh chữ hỏi: “Đợi đã, anh đừng đi tắm vội, vợ anh là ai cơ?”
Lưu Xuyên: “Đang tắm.”
Dương K·iếm: “Mau nói cho em nghe rốt cuộc bà xã của anh là ai?”
Lưu Xuyên: “Đang tắm.”
Rõ ràng đã cài auto reply rồi, Dương K·iếm thực sự muốn bò qua đường cáp mạng để dìm ông anh mình c·hết đuối trong bồn tắm.
Đêm hôm đó, Dương K·iếm mơ một giấc mơ rất kỳ quái, trong đêm say rượu hôm đó, cậu chủ động ôm hôn Phương Chi Diên, Phương Chi Diên không khách sáo đặt cậu lên giường, hai người củi khô lửa bốc quấn lấy nhau. Trong cơn mơ màng thấy không rõ được mặt của người kia, chỉ nhớ rằng Phương Chi Diên dịu dàng hôn lên người cậu, dường như hôn không sót chỗ nào.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, mặt Dương K·iếm đỏ như bị tụ m·áu, tuy cậu không nhớ rõ những việc phát sinh sau khi uống say, nhưng những vết hôn lúc tắm rửa nhìn thấy ngày đó lại quá rõ ràng, liên hệ với giấc mơ đêm qua… xem ra Phương Chi Diên đã động vào những nơi tư mật nhất của mình rồi, sau này phải đối mặt với đội trưởng thế nào đây? Mất mặt quá rồi.
Thực sự hi vọng Phương Chi Diên quên sạch hết chuyện đêm hôm đó…
Dương K·iếm đang liều mạng rửa mặt nước lạnh trong toilet thì điện thoại lại vang lên, vừa thấy tên trong điện thoại, Dương K·iếm liền bị sặc nước: “Khụ khụ, đội trưởng…”
Giọng Phương Chi Diên đong đầy ý cười: “Dậy rồi à?”
“Ừ. Vừa tỉnh.”
“Đi ăn cơm trưa đi.”
“…” Dương K·iếm vắt nát óc tìm lý do từ chối, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng truyền tới bên tai: “Chiều nay tôi phải về Cáp Nhĩ Tân.”
– trở về sớm vậy sao?
Dương K·iếm bỗng nhiên thấy có chút luyến tiếc, vội nói: “Vậy để tôi mời anh một bữa, tôi biết một quán ngon lắm.”
Sau khi hai người ăn com xong, Dương K·iếm còn lái xe đưa Phương Chi Diên ra sân bay, trước khi bước vào cổng kiểm an, Phương Chi Diên còn tiến lên phía trước nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nói: “Đừng nhớ tôi quá nhé.”
Dương K·iếm mặt đỏ tai hồng: “Ai thèm nhớ anh…”
Phương Chi Diên mỉm cười, nói: “Nhưng tôi sẽ nhớ em.”
Dương K·iếm: “…”
Chỉ một câu đã khiến tim cậu đập không phanh, Dương K·iếm bỗng phát hiện, khi Phương đội buồn nôn lên thì chắc chắn có thể miểu sát toàn bộ đại thần trong liên minh.
Có lẽ cũng vì chính hiệu quả ám ảnh của câu nói này, sau khi Phương Chi Diên rời đi, Dương K·iếm vậy mà lại thấy hơi nhớ hắn. Buổi tối còn đang do dự không biết có nên gọi điện thoại hỏi thăm không thì Phương Chi Diên đã rất tự giác gọi tới, báo rằng đã về đến nhà, lúc này Dương K·iếm mới yên lòng.
Suốt cả kỳ nghỉ chỉ nói chuyện phiếm qua điện thoại, QQ và weixin với Phương Chi Diên, Dương K·iếm cũng dần có cảm giác mình đang thực sự yêu đương.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, nếu không nhận được tin nhắn của đội trưởng, cậu sẽ thấy thiếu thốn cái gì đó trong lòng. Mỗi khi Phương Chi Diên gọi điện chúc ngủ ngon, Dương K·iếm liền cảm thấy an tâm trong lòng, ngủ cũng ngon giấc hơn hẳn.
Phương Chi Diên thực sự rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cho Dương K·iếm không tự chủ được mà sa vào.
Cảm giác được người khác để trong lòng chính là sự ấm áp mà Dương K·iếm chưa từng có được từ bé đến giờ.
Cậu vẫn không biết rõ thế nào là tình yêu, nhưng cậu biết ở bên Phương Chi Diên rất thoải mái, khiến cậu không nỡ buông tay. Giống như cuối cùng cũng tìm được một ngôi nhà để về trong mùa đông khắc nghiệt, trở về rồi sẽ không muốn rời đi nữa. Ở nơi ấy không có gió tuyết, chẳng có bùn lầy, thậm chí không còn mỏi mệt, chỉ có hai người bên nhau, ấm áp quan tâm nhau.
Kỳ nghỉ nhanh chóng qua đi, Dương K·iếm xách hành lý trở lại Cáp Nhĩ Tân, vì cậu đã báo trước thời gian trở lại cho Phương Chi Diên, hắn liền đích thân tới sân bay đón cậu.
Nhìn thấy bóng người kia ở cửa ra, sắc mặt Dương K·iếm liền trở nên vui vẻ, còn vẫy tay với đội trưởng.
Phương Chi Diên cũng mỉm cười bước nhanh về phía cậu, nhẹ nhàng ôm Dương K·iếm vào trong n·gực. Dương K·iếm do dự một lát rồi cũng vươn tay ôm lại hắn. Phương Chi Diên dịu dàng xoa đầu Dương K·iếm, nói: “Em về sớm nhất đấy, sớm hơn thời gian tập hợp hẳn một tuần.”
Dương K·iếm ngượng ngùng không dám nói mình muốn là người về đội đầu tiên, ra vẻ đứng đắn nói: “Đương nhiên rồi, dù gì tôi cũng là đội phó mà, phải làm gương chứ.”
Phương Chi Diên ghé lại nói: “Thế không phải vì nhớ tôi nên mới muốn về sớm à?”
Dương K·iếm: “…”
Vậy mà lại đỏ mặt, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.
Phương Chi Diên không vạch trần cậu, chỉ nhẹ nhàng nắm tay dắt cậu cùng về câu lạc bộ.
Thực ra Phương Chi Diên có thể nhận thấy sự thay đổi rõ ràng ở Dương K·iếm, từ xấu hổ, không thích ứng ban đầu đến sự ỷ lại vào Phương Chi Diên sau này, mỗi tối đều phải chờ Phương Chi Diên gọi điện mới chịu đi ngủ. Mỗi khi Phương Chi Diên nghe thấy giọng nói vui sướng của cậu, liền hận không thể lập tức bay tới Thượng Hải ôm lấy người kia mà hung hăng hôn.
– Dương K·iếm, em có biết sự thành thật này của em khiến người khác động lòng đến thế nào không?
Người này có lẽ đã triệt để sa lầy từ lúc nào không biết, mà Phương Chi Diên thì đương nhiên rất hoan nghênh.
Tối hôm đó, hai người mua đồ ăn làm lẩu ngay trong ký túc, ăn xong Dương K·iếm liền thỏa mãn đi ngủ.
Nửa đêm, Phương Chi Diên lo cậu lại lăn xuống đất, dứt khoát trèo qua giường bên ôm cậu ngủ. Dương K·iếm cũng rất tự giác lăn vào trong lòng Phương Chi Diên, hắn mỉm cười ôm cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán Dương K·iếm, dịu dàng hỏi: “Dương K·iếm, ngủ chưa?”
Dương K·iếm tự giác nói mơ: “Rồi.”
Phương Chi Diên hỏi: “Cậu có thích Phương Chi Diên không?”
Dương K·iếm trầm mặc một lát, mới nhỏ giọng đáp: “Thích.”
Tim Phương Chi Diên đập nhanh hơn, nhìn Dương K·iếm đang ngủ say, hỏi tiếp: “Thích thế nào?”
Dương K·iếm mơ màng trả lời: “Rất… rất thích… Ừm…”
Nụ hôn nhiệt tình phủ xuống, đầu lưỡi xâm nhập cuốn lấy điên cuồng, Dương K·iếm trong mơ chỉ cảm thấy khó thở, vì n·gực thiếu dưỡng khí mà thấy đau. Cậu khó khăn mở mắt ra lại thấy Phương Chi Diên đang hôn mình.
“Ô… Đội, đội trưởng…” Dương K·iếm vươn tay muốn đẩy ra, kết quả lại bị Phương Chi Diên dùng lực giữ lấy gáy.
Nụ hôn ngày càng nồng đậm và nhiệt tình, hương vị thuộc về Phương Chi Diên tràn trong khoang miệng khiến tim Dương K·iếm đập loạn. Dương K·iếm định thần lại mới ý thức được đối phương đang hôn mình, mặt không khỏi đỏ bừng, hai tay cũng tự giác ôm lấy hắn, há miệng vươn lưỡi ra cuốn lấy Phương Chi Diên.
“Ư… A… Ưm a…”
Dương K·iếm chủ động phối hợp khiến Phương Chi Diên cực kỳ kích động, nụ hôn giằng co rất lâu đến tận khi hai người đều thở hổn hển mới ngừng lại.
Phương Chi Diên cúi đầu nhìn Dương K·iếm, ánh mắt hắn sâu thẳm, Dương K·iếm bị nhìn cho phát ngượng, dời tầm mắt qua chỗ khác, nói: “Sao anh lại chạy qua giường tôi?”
Phương Chi Diên nói: “Sợ em rơi xuống đất.”
Dương K·iếm sửng sốt nói: “Tôi từng ngã xuống đất à?”
“…” Phương Chi Diên bất đắc dĩ nói, “Em thường xuyên nửa đêm ngã xuống, là tôi ôm em về lại giường.”
Dương K·iếm ngẩn người xong mới nói: “Bảo sao… Rõ ràng tôi nằm mơ thấy mình rơi từ trên giường xuống đất, nhưng sáng dậy thì vẫn thấy mình đang ở trên giường.”
Phương Chi Diên nén cười nói: “Không phải mơ đâu.”
“…” Dương K·iếm bỗng cảm thấy ở trước mặt Phương Chi Diên, hình như cậu quá ngây thơ.
Phương Chi Diên vươn tay nâng cằm Dương K·iếm, nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc hỏi: “Vậy em còn nhớ vừa rồi nằm mơ có người hỏi em câu gì, em trả lời như thế nào không?”
Dương K·iếm nghĩ nghĩ: “Không nhớ rõ.”
Phương Chi Diên cười: “Không sao, tôi ghi âm.”
Phương Chi Diên vô liêm sỉ vậy mà lại thực sự bật ghi âm bằng điện thoại.
Phương Chi Diên hỏi “Cậu có thích Phương Chi Diên không?” Dương K·iếm mơ màng nói: “Rất thích.”
Nghe thấy câu trả lời thành thật của mình, Dương K·iếm hận không thể tìm cái lỗ mà chui, xấu hổ nói: “Khụ… Ây chà, nói mơ không tính, tôi đâu có biết anh hỏi cái gì…”
“Dương K·iếm.” Phương Chi Diên đột nhiên cắt lời cậu, “Tôi yêu em.”
“…” Dương K·iếm kinh ngạc nhìn người con trai trước mặt.
Phương Chi Diên sau khi bỏ kính ra, biểu cảm trên mặt ôn hòa đến kỳ lạ, ánh mắt hắn dịu dàng, từng câu từng chữ bật ra: “Tôi yêu em.”
“…” Dương K·iếm chỉ cảm thấy não mình trống rỗng, thấy đối phương nhìn đến chăm chú như vậy, cảm giác hạnh phúc kỳ lạ bỗng nhiên căng tràn trong lồng n·gực.
Trầm mặc một lúc lâu, Dương K·iếm mới nhẹ nhàng ôm chặt lấy Phương Chi Diên, ra vẻ thản nhiên nói: “Nếu anh đã ghi âm lại rồi, vậy tôi đành… thừa nhận cái câu thích anh kia vậy.”
Phương Chi Diên kích động vô cùng, nhịn không được thấp giọng nói: “Tôi muốn em.”
Vợ chủ động vậy luôn? Có điều hai người đều là thanh niên tràn đầy tinh lực, lưỡng tình tương duyệt, còn nằm trên cùng một cái giường, người ta muốn làm cũng là điều dễ hiểu. Dương K·iếm nghĩ đến đây mặt cũng đỏ lên, thành thật nói: “Tôi không có kinh nghiệm gì cả, chúng ta thử…”
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Không sao, để tôi.”
Dương K·iếm vẫn có cảm giác mình tìm được một người vợ vừa dịu dàng lại vừa chủ động, ai dè ngay đêm hôm đó, Phương Chi Diên dùng hành động thực tế để chứng minh cho cậu rằng – cậu nghĩ nhiều rồi.
Chỉ một câu “thử xem”, rốt cuộc Dương K·iếm đã tự khiến bản thân triệt để sa vào.
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện về cặp này ấm áp từ đầu đến cuối, nếu viết mấy tình tiết kiểu như gia đình phản đối chia rẽ uyên ương cảm giác kỳ cục lắm, thôi cứ để đôi Chăn Dê này tiếp tục ấm áp đi ha.
Đôi Xuyên Văn sẽ viết come out, mấy couple khác tôi sẽ không viết, nếu không cứ mỗi cặp đi gặp bố mẹ một lần thì viết đến trăm vạn chữ cũng không xong nổi mất.
À còn nữa, chuyện Dương K·iếm bị “vợ” ăn tươi thế nào không thể đăng trên mạng được, chờ phúc lợi hoặc tin nhắn nha. Gần đây tôi bận lắm, tháng Tám tôi sẽ tiếp tục đăng phúc lợi các CPs.
Chương tiếp theo sẽ là phiên ngoại của vợ chồng già Thất Tinh Thảo:)
Hết chương 422.
Editor có lời muốn nói: Khỏi cần lo, chương tiếp theo là H của cặp chăn dê, sau đó mới đến vợ chồng già:)
Phương đội trong nguyên tác nhã nhặn mỉm cười đeo kính ngời ngời, diễn viên cũng hợp nguyên tác vl, chả hiểu sao vào phim stylist biến cho thành một thẳng dở hơi như thế nữa….

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »