Chương 1054: Thánh nguyên đan

– Đại đế còn nói sẽ tự mình xử trí người. Xem tình hình hiện tại thì Hoàng Phủ Cung thế t·ử làm lỗi chạm vào điểm cấm kỵ của Huyền Binh đế quốc, không cần biết thế t·ử có phản quốc hay không. Nên người hãy quay về đế đô.
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng xương cốt ma sát phát ra từ người M·ông thân vương, ánh mắt gã hung ác như sói nhìn Đông Phương Thần Thông lại liếc Vu Nhai, thậm chí là Thất hoàng t·ử. Đệ nhất thân vương im lặng nửa ngày.
Đông Phương Thần Thông lặp lại:
– M·ông thân vương điện hạ, người nên trở lại.
– Tốt tốt tốt, điệt t·ử của mình bị người hại c·hết lại thăng quan tiến tước cho hắn, ta sẽ tìm hoàng huynh lý luận. Tiểu t·ử họ Vu kia, đừng tưởng chuyện đã xong, ngươi chờ c·hết đi!
Cuối cùng M·ông thân vương đành khuất phục, chấp nhận vận mệnh nhi t·ử đã c·hết, sau khi về Huyền Binh đế đô sẽ chịu xử phạt. Có lẽ Huyền Binh Đại Đế sẽ tước nhiều quyền lực của đệ nhất thân vương, không chừng còn tệ hơn cả Phu thân vương Hoàng Phủ Dụ. M·ông thân vương nghĩ đến địa vị còn kém hơn thùng cơm kia là gã rất muốn g·iết hết những người trước mắt.
M·ông thân vương không ngờ một cuộc trả thù nho nhỏ sẽ diễn biến thành tình trạng này, con kiến cũng có lúc bay lên trời.
M·ông thân vương không có cáchn òa, gã chỉ có thể quát với thuộc hạ thánh binh sư:
– Chúng ta đi!
M·ông thân vương cưỡi lên thần điêu bảy sắc bay hướng Huyền Binh đế đô. Khi mọi người cho rằng vụ việc tạm kết thúc.
M·ông thân vương chợt hét to:
– Ra tay!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Mọi người chưa kịp phản ứng thì M·ông thân vương mang theo toàn bộ thánh binh sư lao hướng Vu Nhai, Đông Phương Thần Thông. Một mình đệ nhất thân vương lao hướng Vu Nhai, các thánh binh sư thì g·iết hướng Đông Phương Thần Thông. Bọn họ không mong mỏi g·iết được Đông Phương Thần Thông mà chỉ cần giữ chân lão một lúc, để M·ông thân vương có thời gian tiêu diệt Vu Nhai là được.
Thánh binh sư đấu với thiên binh sư toàn là tiêu diệt tại chỗ, M·ông thân vương cực kỳ tự tin.
Giọng M·ông thân vương độc ác âm u như vọng lên từ chín tầng đ·ịa n·gục:
– Đi c·hết đi, tiểu t·ử!
M·ông thân vương không chỉ vì báo thù cho nhi t·ử còn tìm về tôn nghiêm thuộc về gã, dù vì điều gì thì gã muốn g·iết Vu Nhai ngàn lần, vạn lần.
Bên kia Đông Phương Thần Thông thật sự bị bám chân, quát to:
– M·ông thân vương điện hạ . . .!
M·ông thân vương trả lời:
– Hoàng huynh sẽ thông cảm nỗi đau mất nhi t·ử của ta!
M·ông thân vương dứt lời đã lao tới trước mặt Vu Nhai, huyền khí thánh binh sư cường đại đụng bay mọi người bên cạnh hắn. Độc Cô Thanh Hải đã phản ứng lại nhưng không cứu kịp.
Mọi người bị tình huống trước mắt làm ngơ ngẩn, Độc Cô Thanh Hải cũng ngây người.
Khi mọi người cho rằng Vu Nhai tàn đời, người Vu gia sắp rơi xuống đ·ịa n·gục. Vu gia có vinh diệu là nhờ Vu Nhai, không còn hắn thì bọn họ lấy đâu ra vinh diệu?
Vu Nhai mở miệng nói:
– Đây chính là áp lực thánh binh sư sao? Cũng dễ giải quyết.
Thánh binh sư tiêu diệt thiên binh sư dễ như chơi không xảy ra trên người Vu Nhai, thật không?
Vu Nhai khẽ quát:
– Thôn thiên nhị thức!
Một luồng k·iếm quang trắng hầu như cắn nuốt tất cả hiện ra trước mặt Vu Nhai, cảm giác chất chứa phù văn bay ra ngoài, đánh trúng M·ông thân vương đang điên cuồng. Lúc này đệ nhất thân vương quá sơ suất, gã không rút huyền binh bản mệnh ra. M·ông thân vương dùng thân xác đỡ nhát k·iếm này.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Khoảnh khắc đặc sắc nhất thả chậm trăm lần. Y phục của M·ông thân vương bị nhát k·iếm cắt vụn, m·áu chảy ra từ hai bàn tay gã. Vang tiếng nổ điếc tai, đệ nhất thân vương bị đánh bay ra thật xa.
Ầm!
Lại vang tiếng nổ điếc tai, M·ông thân vương đập vào một gian nhà đất rất to trong D·ao Quang thành. Bụi bặm bốc lên, khi bụi rơi xuống thì M·ông thân vương áo rách quần manh bay ra khỏi gian nhà.
M·ông thân vương hét to:
– Chúng ta đi!
Vù vù vù vù vù!
M·ông thân vương ‘lõa’ bay đi, các thánh binh sư còn lại không muốn chống đỡ áp lực từ Đông Phương Thần Thông cũng chạy theo. Chớp mắt M·ông thân vương và đám thuộc hạ thánh binh sư biến mất trước mặt mọi người.
Đám người trân trân nhìn hướng M·ông thân vương biến mất rồi cứng ngắc chuyển snag Vu Nhai, ánh mắt từ trân trân thành xuyên thủng người. Tiểu t·ử này với lực lượng thiên binh sư đánh bay M·ông thân vương thực lực thánh binh sư, trời ơi đất hãi, thật . . . Sự là . . . Không biết ên biểu đạt thế nào.
Độc Cô Thanh Hải thắng gấp, với thực lực như lão cũng sững sờ trước biểu hiện của Vu Nhai. Rất nhanh mắt Độc Cô Thanh Hải lóe tia sáng, lão từng thấy ánht k·iếm này. Đó là trên Thiên Tội pha, Vu Nhai đối đầu Độc Cô Chiến Phong. Lúc ấy Độc Cô Thanh Hải núp trong điện gia tộc thấy một k·iếm hầu như đánh tàn Hoàng Phủ Nhàn. Là nhát k·iếm khiến bọn họ nghi ngờ Vu Nhai là song huyền binh giả, trong cơ thể ẩn giấu thanh thần k·iếm.
Nhưng bà nội cha nó, vừa rồi tiểu t·ử này biểu hiện hắn là ngũ hệ huyền binh giả, năm thanh huyền binh bản mệnh không có cây k·iếm nào. Giờ Vu Nhai một k·iếm đánh bay thánh binh sư là sao? Thật muốn giải phẫu Vu Nhai đến tận chân răng.
Vu Nhai vung nhát k·iếm đó là mượn lực lượng của Thôn Thiên k·iếm. Có vẻ Thôn Thiên k·iếm linh hứng thú kẻ địch thánh binh sư của Vu Nhai, chủ động nêu yêu cầu cho M·ông thân vương biết tay. Nhát k·iếm này giống như lúc ở Thiên Tội Pha, bởi vì bên cạnh có một cao thủ đỉnh cao trong Thần Huyền đại lục nên Vu Nhai chỉ có thể điều động lực lượng căn nguyên của Thôn Thiên k·iếm.
Vu Nhai không dùng bản thể Thôn Thiên k·iếm mà là lực lượng căn nguyên. Lúc ở Thiên Tội Pha Thôn Thiên k·iếm linh không thể ra mặt g·iết Độc Cô Cửu Dương, Hoàng Phủ Nhàn là vì Độc Cô gia chủ, Độc Cô Chiến Phong, lần này cũng là vì Đông Phương Thần Thông.
Nhát k·iếm của Vu Nhai có một phần may mắn, vì M·ông thân vương khinh địch, gã không có nhiều thời gian lấy huyền binh bản mệnh ra. Đối với huyền binh giả thì huyền binh bản mệnh là trụ cột chiến đấu, không còn nó như quân nhân mất s·úng, chỉ có thể vật lộn xáp lá cà, thực lực giảm mạnh. Dù vậy nhưng M·ông thân vương vẫn là thánh binh sư.
Đông Phương Thần Thông đứng tại chỗ không nhúc nhích, quay đầu nói với Vu Nhai:
– Thật có lỗi, là ta quá sơ sót, không ngờ có mặt ta nhưng M·ông thân vương điện hạ vẫn ra tay.
Đông Phương Thần Thông nhìn Vu Nhai chằm chằm, tay lóe ánh sáng. Một quyển sách, một cái bình xuất hiện trong tay Đông Phương Thần Thông.
Đông Phương Thần Thông tiếp tục bảo:
– Dù sao thì đây là sơ sót của ta, đây là quyển sổ ghi chép kinh nghiệm liên quan thiên binh sư, thánh binh sư ta tự tay viết, rất nhanh ngươi sẽ cần dùng. Có hai viên thánh nguyên đan, là cho thánh binh sư ngưng luyện huyền khí. Huyền khí của ngươi tinh thuần, có thể trực tiếp dùng khi ở đẳng cấp thiên binh sư, chỉ cần ngươi có đủ cảm ngộ.
Nghe Đông Phương Thần Thông giải thích, mắt Vu Nhai sáng rực lên:
– Sao có thể không biết xấu hổ nhận được.
Miệng nói vậy nhưng tay Vu Nhai chộp đồ ngay, bàn tay siết chặt, vì Tiểu Hắc đã tỉnh lại.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »