Chương 1235: Oan hồn trong bí địa

Nếu bây giờ Thôn Thiên k·iếm linh có thể trông thấy Vu Nhai cũng sẽ ủng hộ hắn. Thôn Thiên k·iếm linh từng lầm bầm k·iếm đạo của nàng chưa chắc trói buộc được Vu Nhai, vậy nên nàng ủng hộ hắn cảm ngộ k·iếm đạo càng mạnh hơn, cảm ngộ k·iếm thuộc về hắn chứ không phải đặt trong khuôn k·iếm đạo các loại k·iếm linh. Thứ khác vĩnh viễn thuộc về người ta.
Ví dụ k·iếm đạo Phong Doanh, U Hoang các loại đều thuộc về chủ nhân cũ của họ chứ không phải Vu Nhai.
Vu Nhai lẩm bẩm xong lại trợn mắt nhìn thế giới, hắn cảm giác thế giới đỏ m·áu có thay đổi, mắt thường có thể trông thấy từng k·iếm ý. Trong đó có một k·iếm ý cách Vu Nhai gần nhất.
Đúng vậy, tuy rằng các loại k·iếm ý vẫn hỗn tạp nhưng Vu Nhai phân biệt được k·iếm ý nào gần, cái nào xa. Tức là Vu Nhai đã nhìn rõ ràng k·iếm ý, không như trước kia chỉ thấy một đống rối nùi.
– Quả nhiên là cảm ngộ k·iếm ý xung quanh.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, lập tức bắt giữ k·iếm ý gần nhất. Thanh âm k·iếm linh k·iếm thần bí địa có nói muốn k·iếm thì tự mình lấy, vậy hắn sẽ hành động.
Trong khi Vu Nhai bắt đầu cảm ngộ k·iếm ý xung quanh thì một chỗ bí ẩn trong k·iếm thần bí địa, có thanh âm vang lên.
– Có thiên phú rất cao, tự chủ mạnh, nhưng không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì? Có thể chịu đựng các loại k·iếm ý điên cuồng tập kích không? May mắn phút cuối hắn không k·iếm đạo thành thánh không thuộc về mình, nếu không thì người này không đáng giá bồi dưỡng.
Thanh âm kia hừ lạnh:
– Hừ! Không đáng giá bồi dưỡng thì kết quả sẽ là phân bón bồi dưỡng cho người khác!
Tức là nếu vừa rồi Vu Nhai chưa trưởng thành mà k·iếm đạo thành thánh thì hắn sẽ c·hết ngay tại đây, bị táng k·iếm.
Thanh âm đó đổi giọng:
– Nhưng tiểu t·ử này thật kỳ lạ, đường đường là t·ử tôn phản tổ huyết mạch Độc Cô gia nhưng đi học người ta đao đạo thành thánh, còn là loại đao đạo rất có tiềm lực. Nếu hắn c·hết tại đây vậy không phải táng k·iếm mà là táng đao, sẽ ô nhiễm mảnh đất này.
Thanh âm đó nói tiếp:
– Huyền binh bản mệnh của hắn rất lạ, là một quyển sách kim loại. Tiểu t·ử này dựa vào sách kim loại đao đạo thành thánh, bây giờ còn định k·iếm đạo thành thánh. Tiểu t·ử này là thứ gì? Sách kim loại đó rất bình thường nhưng ta cảm giác nó vô cùng bí ẩn.
Có lẽ biểu tình của chủ nhân thanh âm rất lạ lùng.
Nếu Vu Nhai nghe thấy những câu nói trên sẽ vô cùng ngạc nhiên, thì ra Huyền Binh Điển không bị k·iếm linh thần k·iếm phong lại mà nó tự bảo vệ mình. K·iếm linh thần k·iếm chỉ thấy Huyền Binh Điển là quyển sách kim loại, không nhìn thấu các loại huyền binh tong đó. K·iếm linh thần k·iếm từ mặt ngoài nhìn ra Vu Nhai đao đạo thành thánh, điều này khiến k·iếm linh rất ngạc nhiên.
Thanh âm kia khó chịu nói:
– Gia chủ đời này tên là Độc Cô Chiến Huyền thật không đáng tin, mặc kệ sách kim loại thần kỳ cỡ nào làm sao bằng k·iếm? Nếu người trẻ tuổi này dung hợp huyền k·iếm bản mệnh thì thiên phú k·iếm đạo của hắn tuyệt đối mạnh hơn bây giờ gấp mười lần, là siêu thiên tài vạn năm có một!
K·iếm linh thần k·iếm không suy nghĩ nhiều về sách kim loại, nó cảm giác sách kim loại này đúng là thần kỳ nhưng chỉ có thế, vẫn là kỳ binh giả.
K·iếm linh thần k·iếm cảm thấy kỳ binh giả dung hợp một sách kim loại mà được ném vào nghịch k·iếm thần bí địa, đao đạo có thể thành thánh chứng minh thiên phú võ học của Vu Nhai rất đáng sợ, thế nhưng hắn dung hợp quyển sách như vậy là phí của trời.
K·iếm linh thần k·iếm không biết sách kim loại của Vu Nhai chuyên môn thu gom các loại thần binh, nó đánh giá rất cao thiên phú của hắn.
K·iếm linh thần k·iếm âm u nói:
– Tóm lại chờ xem hắn làm được đến đâu.
Có vẻ k·iếm linh thần k·iếm hơi mong chờ vào Vu Nhai.
K·iếm linh thần k·iếm đổi giọng:
– Tên kia thì thiên phú không ra gì, nhưng can đảm đáng khen, sau khi xuất quan chính k·iếm thần bí địa lại quay về. Nhưng với thiên phú của hắn rất khó vượt qua, có thể thử thách thứ hải, thử thách ý chí. Nếu hắn không qua được cửa này thì đành táng k·iếm.
Tức là thử thách của Độc Cô Cửu Thiên khác với Vu Nhai, thử thách về ý chí.
Có khi k·iếm ý chí cũng là một loại lực lượng cường đại, đương nhiên thử thách ý chí không dễ chút nào. Mỗi đời có thiên tài không được k·iếm linh thần k·iếm xem trọng ném vào thử thách ý chí, ít ai ra khỏi.
Nghịch k·iếm thần bí địa thiết kế hai loại thử thách chủ yếu, loại thứ nhất là thử thách của Vu Nhai, loại thứ hai là ý chí. Có lẽ tổ tiên Độc Cô gia thừa nhận loại người Độc Cô gia có ý chí kiên định.
Thử thách ý chí dễ dàng hơn thử thách thiên phú k·iếm đạo của Vu Nhai nhiều. Bởi vì Vu Nhai cũng phải chịu thử thách ý chí, không yếu hơn thử thách ý chí đơn. Trong khi k·iếm linh thần k·iếm phán đoán này nọ thì Vu Nhai đã bắt đầu nhận thử thách ý chí.
Vu Nhai cảm nhận k·iếm ý cách mình gần nhất, trong phút chốc một khí thế khủng bố điên cuồng xộc vào óc hắn như có một thanh k·iếm, đó là thanh k·iếm cực kỳ điên cuồng.
Hơi thở nói tiếng người, điên cuồng hét lên:
– Ha ha ha ha ha ha! Rốt cuộc có người đến, ngươi là thiên tài? Thiên tài cái con khỉ, đây sẽ là nơi chôn xác ngươi! Muốn thông qua nghịch k·iếm thần bí địa? Hừ, đừng mơ. Thiên phú của ngươi yếu như vậy thậm chí không bằng ta, chính ta còn không vượt qua được thì ngươi dựa vào cái gì có thể? C·hết đi, c·hết đi, c·hết đi . . .
Không chỉ thế, hơi thở chậm rãi biến thành k·iếm ý tinh thuần nhất điên cuồng đ·âm vào não, cơ thể Vu Nhai.
Cả người Vu Nhai bị k·iếm ý đó bao phủ, nếu có người đứng bên ngoài nhìn sẽ thấy áo hắn không gió tự bay như vòi rồng bốc lên, xoay quanh hắn. Làn da Vu Nhai toát ra m·áu, lạ lùng là y phục lành lặn nhưng m·áu liên tục tuôn ra.
Thanh âm kia vô cùng điên cuồng:
– Trong Độc Cô gia có ai thiên tài hơn ta? C·hết đi, c·hết ngay!
Vu Nhai kịnh hoàng, hắn không có sức chống cự, huyền khí bị áp chế gắt gao. Không, dù Vu Nhai có điều động huyền khí cũng vô dụng, hắn không ra sức được.
– Không được, cứ tiếp tục thế này sẽ c·hết, phải nghĩ cách đối kháng.
Vu Nhai cảm giác được làn da đang bị cắt, không chỉ thế, ý thức bị k·iếm ý điên cuồng trùng kích như muốn đánh tan ý thức của hắn. Chờ ý thức hoàn toàn tan biến thì Vu Nhai chỉ có một con đường c·hết, đầu óc hắn xoay chuyển nhanh.
Vu Nhai mở miệng nói:
– Phải rồi, dùng k·iếm ý đối kháng nó, nơi này là mảnh đất k·iếm đạo thành thánh, chắc chắn làm được.
Nghĩ đến đây Vu Nhai nhanh chóng điều động ra k·iếm ý của mình đối kháng lại.
Thanh âm kia điên cuồng nói:
– Ngươi dám chống lại ta? Ta là tổ tiên của ngươi, ngươi chỉ có bổn phạn c·hết! K·iếm đạo của ngươi là bã trong mắt ta, bằng vào ngươi muốn k·iếm đạo thành thánh chống đối ta? Rất buồn cười.
Chớp mắt k·iếm ý phóng to gấp mấy lần đè ép Vu Nhai.
– c·hết t·iệt, k·iếm đạo của hắn thật sự là thánh giai, là k·iếm đạo kèm theo điên. K·iếm đạo của ta chưa thành thánh làm sao đối kháng đây? Chẳng lẽ buộc phải thành thánh tại đây sao?

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »